Chương 6: Nghi phạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_KWANG SOO!!!!!

Jong Kook hét lên một tiếng kinh hãi rồi vội vã lao thẳng ra chỗ chiếc cây treo người,nhưng vì cành cây quá cao,hơn nữa Kwang Soo cũng không phải là người tầm thước gì.Cho dù Jong Kook cao trên 1m75,so với người bình thường cũng được liệt vào dạng cao nhưng cũng chỉ đứng đến cằm của Kwang Soo,bây giờ Kwang Soo lại bị treo trên cây như vậy,có làm hết khả năng anh cũng không thể nào gỡ cậu xuống được.Jong Kook toát hết mồ hôi lạnh đến mồ hôi nóng,gai ốc toàn thân cứ dựng đứng dựng xuôi lên,anh vội vã nhìn xung quanh và phát hiện ra chiếc chõng mà hôm qua mọi người còn ngồi ăn cơm.Không thèm để ý đến giây thứ hai,Jong Kook vội vã chạy đến chiếc chõng đó,tay thì kéo,miệng thì hét lên:

_GARY!JIHYO!!!MỌI NGƯỜI MAU DẬY ĐI KWANG SOO GẶP CHUYỆN RỒI!

Mới buổi sáng sớm,không khí còn tĩnh mịch im ắng.Nông thôn không có tiếng xe cô đi lại như ở thành phố nên không khí rất trong sạch,tiếng anh giữa lúc hoang vắng như vậy hét lên kinh hoàng đương nhiên cách xa cả trăm mét cũng có thể nghe rõ,huống hồ hai người kia chỉ nằm ở ngôi nhà cách chưa đầy mấy bước chân.Cánh cửa ở hai nơi Ji Hyo và Gary nằm bị đẩy mạnh ra,hai người đầu tóc còn chưa kịp chải,quần áo còn chưa kịp mặc cẩn thận lao thẳng ra ngoài sân.....và chết đứng khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi trước mặt.

_MAU LÊN!GARY....CẬU GIÚP TÔI VỚI!

Jong Kook không cho phép mình bị cuống lúc này,cũng không cho phép mình mất bình tĩnh,anh vội vã ra hiệu cho Gary,Gary lập tức hiểu ý định của anh liền chạy tới,cùng anh phụ một tay kéo chiếc chõng ra cạnh Kwang Soo đang lủng lẳng nãy giờ trên cây.

_HAI NGƯỜI MAU LÊN MỘT CHÚT KẺO KHÔNG KỊP NỮA RỒI!

Ji Hyo bị dọa cho phát hỏa,nóng giận sợ hãi hét lên,không để ý phía sau lưng cô có một bóng hình từ từ tiến lại.

_Có chuyện gì vậy?Mới sáng ra.......ÔI CHÚA ƠI!!!

Dong Gun nghe thấy tiếng ồn ào sáng sớm liền từ trong phòng bước ra,lập tức bị một cảnh tưởng kinh hoàng đập vào mắt,chỉ kịp hét lên một tiếng rồi đứng chôn chân tại chỗ.

Ji hyo quay đầu lại nhìn thấy Dong Gun liền tóm chặt vào tay cậu ta,gằn từng tiếng một cách vội vã và hốt hoảng:

_Sao cậu lại đứng im ở đây?Tại sao không ra giúp bọn họ gỡ Kwang Soo xuống?

_Tôi.....tôi sợ!

Dong Gun run rẩy đáp,lùi lại phía sau,đôi mắt hốt hoảng và kinh hãi gắn chặt vào cảnh tưởng Jong Kook cùng Gary đang nghiến chặt răng giải cứu Kwang Soo.Jong Kook lấy hết sức bình tĩnh,nhảy lên trên chõng cố gắng với lấy sợi dây đang chòng quay cổ Kwang Soo.Trái tim trong lồng ngực của anh đập mạnh liên hồi,sợ hãi cứ như cơn lũ nhào tới vây hãm lấy anh.Từng mạch máu trong cơ thể anh căng lên đau tức,nỗi sợ hãi đập vào mắt anh....nỗi sợ hãi sẽ mất cậu trên cõi đời này.Cảm giác hoảng loạn như lần cậu bị tên sát nhân bệnh hoạn bắt trói vào ghế,bị đánh đến đổ máu miệng......tại sao lúc nào tai họa cũng nhằm cậu mà giáng xuống?Tại sao không để cho anh là người phải chịu đựng thay cho cậu?Tại sao luôn bắt cậu phải là người chịu những đau đớn này?Anh thật sự cảm thấy mình rất bất lực,rất hèn nhát không thể bảo vệ cậu.....không thể bảo vệ cậu!Tại sao.......tại sao những người bên cạnh anh lại như vậy?Cứ từng người,từng người yêu thương lần lượt bỏ anh mà ra đi?

Jong Kook run rẩy,với tay chạm vào làn da cậu.....trong đầu định sẵn sẽ có cảm giác lạnh ngắt xuyên qua những ngón tay đâm thẳng vào trái tim anh.....nhưng không hề có.Những ngón tay anh chạm vào là da cậu.....và cảm nhận được hơi ấm quen thuộc.Jong Kook định thần lại,vội vã gỡ cổ áo cậu ra....lập tức chạm vào cái gì đó.

Bàn tay anh chạm vào một vật cứng ngắc và lạnh lẽo.Một chiếc móc.....giống như loại móc dùng trong việc móc hàng hóa được móc vào trong cổ áo cậu,dưới đuôi móc có một chiếc lỗ.Một sợi dây cước được lồng lại hàng chục lần rất chắc chắn qua sợi dây đó và cột cố định phần đuôi vào sợi dây thừng.Vậy là từ trước đến giờ,thứ treo cậu lên chính là chiếc móc kia,sợi dây chỉ là vậy gán vào nhằm mục đích gì đó.Hung thủ....hay người nào đó làm việc này đã dùng thủ thuật đơn giản của những nhà ảo thuật để hù dọa tổ chuyên án hay còn mục đích nào nữa?Jong Kook tạm thời trong trường hợp này không nghĩ nhiều,chỉ nghĩ đến việc cứu người trước đã.Đôi mắt anh nhìn thấy một vết bầm sau gáy Kwang Soo....vậy là cậu đã bị đánh đến ngất xỉu.

_GARY!!!EM ẤY KHÔNG LÀM SAO HẾT!MAU MANG RA ĐÂY MỘT CON DAO HAY CÁI GÌ ĐÓ CẮT DÂY!SỢI DÂY CHẮC QUÁ!

Jong Kook hét lên với Gary,anh không thể bế Kwang Soo lên được vì cậu quá cao,không thể nhấc sợi dây ra khỏi đầu cậu như người bình thường được.Vì thế đành phải cắt dây.Gary nghe thấy Jong Kook nói,mặc dù đầu đuôi chưa hiểu gì cũng thở phào một cái,rồi nhanh nhẹn rút từ trong ngươi ra một con dao bấm ném lên cho Jong Kook.

Anh đón con dao rất dính,bật lưỡi dao ra và tiến hành cắt dây.

Anh từ từ hạ Kwang Soo xuống chiếc chõng,Ji Hyo vội vã chạy đến.....không khó để nhìn thấy nước mắt đã rơi trên gương mặt cô.

Việc Ji Hyo khóc thật sự là một chấn động!Cả Jong Kook và Gary đều  choáng váng,không nghĩ rằng với cá tính mạnh mẽ của cô cô có thể rơi nước mắt.Mặc dù Jong Kook đã rất nhiều lần nói rằng không sao đâu không sao đâu,em ấy không việc gì cả nhưng Ji Hyo vẫn không ngừng khóc....Suy cho cùng dù mạnh mẽ đến đâu thì cô cũng chỉ là phụ nữ,cũng có lúc không thể cứng rắn được mà sướt mướt đến vậy!

Ji Hyo đặt hai ngón tay vào mạch của Kwang Soo,rồi đếm thời gian....sau đó cô kê cao đầu cậu lên đùi mình.Lấy ngón tay cái ấn mạnh vào nhân trung của cậu....rồi thả ra.....rồi lại ấn mạnh vào nhân trung của cậu.

Một lúc sau Kwang Soo có động tĩnh,cô vội vã đặt cậu nằm xuống,đưa tay cấu mạnh vào mu bàn tay cậu,liền thấy trán cậu nhăn thành một dải,vội vã gọi:

_Kwang Soo!Em có nghe thấy chị nói gì không?

_Co....ó.....!_Kwang Soo lên tiếng trả lời,thều thào và yếu ớt.Do bị ngất cũng khá lâu nên não cậu mất oxi,không thể trong một lúc tỉnh táo lại được.....nhưng mắt cậu đã mở được,mong manh và yếu ớt nhìn mọi người.

_Kwang Soo à.....em nhìn theo ánh điện nhé!_Ji Hyo nói với cậu và lôi trong quần ra chiếc điện thoại,cô bật đèn flash lên và giơ lên trước mắt cậu,chỉnh lên xuống trái phải và bật đi bật lại.Phát hiện cậu không có chấn động não nào mới thở phào cất điện thoại đi.

_Kwang Soo.....để anh đưa em đi bệnh viện!_Jong Kook nói với cậu,không tránh khỏi một tia đau lòng.

_Lại quan tâm đến em rồi sao?Vậy mà em tưởng anh quên em rồi?_Kwang Soo cười nhợt nhạt,nhớ lại cảnh tưởng anh bị hút vào Dong Gun hôm qua.

_Đừng nói đùa nữa!Để anh đưa em đi viện!_Jong Kook đau lòng ôm lấy cậu,vội nói.

_Không cần.....!_Kwang Soo mệt mỏi đưa tay lên,và lấy hết sức bình sinh ngồi dậy.Cậu nuốt khan trong cổ họng đắng nghét và thở hắt ra một hơi,thều thào nói._....chị Ji hyo!Em biết ai là thủ phạm rồi!

Một câu nói yếu ớt của Kwang Soo làm cho cả bốn người chấn động,bao gồm cả Dong Gun ở phía sau.Mồ hôi Dong Gun túa ra trên khuôn mặt đẹp đẽ,vẻ lạnh lùng thanh tịnh đã sớm biết mất trên gương mặt,thay vào đó là sự sợ hãi.Cậu nhìn lên cả bốn người phía trước,cắn chặt răng lại.

_Chị Ji Hyo.....chị kể cho anh Jong Kook và anh Gary nghe được không?_Kwang Soo tái mét mặt,mồ hôi túa ra trên trán.Cậu vẫn còn quá mệt,sự việc vừa rồi đã rút hết hơi sức của cậu.

Ji Hyo nhìn cậu gật đầu,và bắt đầu kể.

_Hôm qua sau khi anh và Gary đi giúp Dong Gun dọn dẹp bát đũa,em và Kwang Soo đã nói chuyện với nhau....và cùng đồng ý rằng sự cư xử của Dong Gun rất lạ....nên đã âm thầm điều tra._Ji Hyo nhìn vào Dong Gun đang cứng đờ trước mặt,nhẹ giọng nói._Nhân lúc cậu không có mặt ở đây,chúng tôi đã vào trong phòng của cậu.

_Hai người....hai người làm gì?_Dong Gun giật nảy mình,vội vã hét lên.

_Tôi đã vào trong phòng của cậu......và nhận ra một điều!_Ji hyo vẫn bình thản trả lời._....Có phải cậu và thầy Bok Kang.....yêu nhau?

Dong Gun lùi lại sau lời nói của Ji Hyo,ngoài Kwang Soo ra thì cả Jong Kook và Gary đều choáng váng.Ji Hyo không hề tỏ ra thái độ của một người cảnh sát,cũng như không hề vui mừng hay hào hứng khi tìm được điều này.Trong cô có một nỗi đồng cảm với Dong Gun....vì cô là phụ nữ,nên việc này cô nhạy cảm hơn đàn ông.

Khi cô bước chân vào đó,tất cả những gì cô nhìn thấy đều thể hiện một điều....đó là một cặp tình nhân đang sống ở đây,hơn nữa còn rất yêu nhau.Những món đồ sinh hoạt hàng ngày,những bức ảnh chụp chung,bát ăn cơm,gối trên giường......đều thể hiện điều này.Vì thế,khi cô nhận ra thầy Bok Kang và thầy Dong Gun yêu nhau,cô cũng đã khóc.....cô cũng không hiểu vì sao,nhưng cô đã khóc.

_Hai người.......đúng!Là tôi và thầy ấy yêu nhau!Mau bắt tôi đi!Chính tôi là thủ phạm giết người đấy!MAU LẠI ĐÂY BẮT TÔI ĐI!!!

Dong Gun không hề phủ nhận,hơn nữa còn hét lên với tổ chuyên án rằng chính mình là hung thủ khiến cả ba người bối rối,duy nhất Kwang Soo là lắc đầu.Cậu thở dài một hơi,mệt mỏi nói:

_Không phải!Cậu không phải là hung thủ!Sát nhân thật sự....là Bok Kang!

Một lời nói của Kwang Soo trúng vào tim đen của Dong Gun,cậu cứng người,không nói được điều gì,chỉ lắp bắp lắc đầu:

_Không....là tôi....là tôi!

_Dong Gun....cậu mau thành thực!Nếu dối trá sẽ không được khoan hồng đâu!Cậu như vậy,sẽ bị khép vào tội chống người thi hành công vụ!Sẽ bị bắt đi tù theo luật pháp vì tội che dấu tội phạm,tiếp tay cho sát nhân cậu biết chưa?_Jong Kook cau mày,hét lên với Dong Gun nóng nảy.

_Tôi.....không!Là tôi....là tôi.....

_DONG GUN!!!!

Trong lúc Dong Gun bối rối lắc đầu,vẫn ngoan cố không chịu khai thì một tiếng gọi vang lên khiến cả năm người giật nảy mình.Kwang Soo vội vã nhìn ra ngoài,lập tức thấy một thân hình cao lớn đi vào.Dong Gun nhìn thấy người đó,vội vã che miệng lại,lùi về phía sau.

Bàn tay người đó vươn tới,kéo tay Dong Gun và đứng ra phía trước che cho cậu ta,rồi người đó quay lại.....nhìn thẳng vào tổ chuyên án,bình thản nói:

_Tôi là Bok Kang!Tôi chính là người mà các anh muốn tìm!Người tôi giết,cái xác mọi người đang tìm......chính  là vị tân chủ tịch của tỉnh này!Và tôi vừa ra tay.....giết cảnh sát trưởng của tình này!

Nói dứt lời,anh ta lẳng xuống dưới đất một vật,dưới ánh sáng ban ngày đã nhìn rõ.....đó là một con dao......

Dính đầy máu tươi!!!!


.......................................

Bỏ bê fic này lâu quá bây giờ mới có dịp viết tiếp!Phù.....các mem chờ au có lâu không?Cho au xin lỗi nhé!Từ giờ au sẽ ra chap đều,ko để fic mọc mốc ra thế này nữa đâu!Hứa danh dự!

Và theo như những gì đã hứa,au đã ra fic Monday Couple mới,mang tên là "Vĩnh biệt tình đầu",các mem muốn đọc có thể tìm trên Wattpad với link: 

Vĩnh biệt tình đầu (Monday Couple) (Longfic) nhé!

Hoặc vào hồ sơ của au và vào phần tác phẩm sẽ tìm ra ngay cho nhanh nha!

Các mem có thể follow au để theo dõi truyện mới và nhận thông báo mỗi khi ra lò nhé!

Yêu tất cả các mem của au!!!!

Sammy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net