Thê lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng cung.
Đèn lòng, chữ hỷ, lụa đỏ treo khắp nơi. Cả toà kiến trúc vĩ đại dường như cởi bỏ lớp áo âm trầm mà khoác lên mình vỏ bọc vui vẻ. Hôm nay, là ngày đại hỷ của cả Đại Ôn. Hoàng đế bệ hạ, cuối cùng cũng lập hậu. Đêm nay, là đêm tân hôn của Ôn Tiêu và Tiêu Như.

Càn Long Điện, trái ngược với bên ngoài xinh đẹp mỹ lệ và đầy vui mừng, bên trong không khí nặng nề, kìm nén.

Đương kim hoàng thượng ánh mắt ám trầm, chứa đầy sống ngầm nhìn chăm chú vào thân hình trần truồng xinh đẹp của thiếu nữ trên giường. Không một mảnh vải che thân, hai tay bị trói chặt vào thành giường, thân thể xử nữ thẹn thùng e lệ hiện ra một cỗ mị hoặc cảm to lớn. Cho dù không có bất cứ động tác nào, cũng làm cho Ôn Tiêu điên đảo thần trí.

Nhìn nàng một lúc, Ôn Tiêu liền nâng mắt nhìn xung quanh.
Rất tốt, không khí vui vẻ, chữ hỷ khắp nơi. Đêm nay, là đêm động phòng hoa chúc của ta và nàng.

Lại cúi đầu nhìn thiếu nữ trên giường, nàng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng ngay cả trong mơ, tinh thần nàng vẫn luôn không tốt. Đầu mày nhíu chặt, trán chảy ra tin mịn mồ hôi, hai tay bị trói ở thành giường gắt gao nắm lại, móng tay đâm vào da thịt, thậm chí lộ ra vết máu.

Nhíu mày, nhận ra nàng sắp tỉnh lại Ôn Tiêu nhanh chóng cởi xuống cắt may tinh tế long bào. Thân thể cường tráng lập tức bại lộ. Hắn bước đến trước long sàng, duỗi tay, một tay vuốt ve từng đường nét trên gương mặt diễm lệ của thiếu nữ, một tay không kiêng nể mà xoa nắn bộ ngực vì hô hấp mà nhấp nhô của nàng.
Bàn tay lạnh lẽo của Ôn Tiêu vừa chạm vào làn da tinh tế ấm áp mà trơn mượt như lụa của Tiêu Như liền khiến nàng run rẩy. Từng động tác xoa nắn nhào nặn đầy kích thích của kẻ kia làm thiếu nữ trong giấc mộng không tự chủ mà kẽ ngâm.

" Ân." Nhỏ nhẹ như mèo kêu, nhưng bất giác lại lộ ra mười phần tình dục cảm. Ôn Tiêu không tự chủ mà gia tăng một chút lực đạo, cả người hơi run, màu tím con ngươi vốn dĩ không yên phận, nay lại nhuốm thêm vài phần dục vọng càng sâu thẳm khó lường. Hắn lại cúi thấp người, giáng xuống thân thể nàng từng nụ hôn. Vừa là hôn, vừa là gặm cắn, liếm mút. Bắt đầu từ cổ, sau đó đến xương quai xanh, rồi dần dần lướt xuống. Từng nơi hắn đi qua, đều dần dần hiện lên từng dấu ngân đỏ, thậm chí xanh tím. Nhìn đến liền chói mắt xinh đẹp.

Vào ngay lúc hắn vừa há miệng ngậm lấy nụ hoa hồng hồng, phấn nộn của nàng thì thiếu nữ trên giường liền mở bừng mắt, nhưng dục vọng đánh sâu và bản năng thân thể làm nàng không tránh khỏi vừa thanh tỉnh liền lại một lần nữa ngâm lên hai tiếng đầy mê hoặc.

Nghe được tiếng kêu, Chương Hạo vừa nâng mắt quan sát nàng liền đối diện với tầm mắt lạnh lẽo của nàng. Không những không dừng lại, Chương Hạo còn xảo diệu mà tiếp tục một bên vuốt ve nàng ngực phải, một bên dùng miệng lưỡi trêu chọc nụ hoa phía ngực trái của Tiêu Như, ý đồ nhìn thấy trong ánh mắt kia vài phần thỏa hiệp, mềm yếu, hay thậm chí là sợ hãi trốn tránh.

Trước khi tỉnh lại, thân thể mơ hồ có cảm giác bị động chạm. Tuy rằng không quá tỉnh táo, nhưng Tiêu Như ngay lập tức nhận ra nam nhân dục vọng hơi thở ngay phía trên người mình. Cố gắng bỏ qua đại não truyền đến từng đợt choáng váng và không khỏe. Tiêu Như bình ổn tâm tình, thân thể lúc mê man không tự chỉ mà có vài phần động tình nóng bỏng nay trong một giây lại như nằm trong hầm băng, lạnh lẽo không thôi. Mở miệng, thiếu nữ cất giọng khàn khàn, có thể là vì thiếu nước mà có phần cố hết sức:

" Bệ hạ, ngài có biết ngài đang làm gì không? Ngài điên rồi, ta là đã người của kẻ khác. Ngài chẳng lẽ muốn ta chết?!" Lời lẽ sắc bén, phát ra từ miệng nàng lại đến 8 phần lạnh lùng, hỉ nộ ái ố nhất thời không nhận ra. Chỉ có thể thông qua từ ngữ mà phán đoạn tâm tình của nàng đang bất ổn.

Điên, hắn tất nhiên điên rồi! Nữ nhân hắn yêu, lại có ý định muốn hắn ban hôn gả cho kẻ khác, làm sao có thể?!

"Ha." Ôn Tiêu nghe vậy liền phát ra tiếng cười nhàn nhạt, âm thanh phát ra trong khi miệng hắn vẫn ngậm lấy nụ hoa của Tiêu Như có phần không rõ ràng, nhưng ý cười nhạo lại rất lớn. " Nàng đã gọi ta là bệ hạ, vậy ta còn cần gì quan tâm đến luật lệ lễ tiết kia? Ta là vua, luật là ta đặt!"

Vừa nói xong, Ôn Tiêu không để ý đến Tiêu Như mà trực tiếp tách hai chân nàng ra, cúi đầu dùng miệng hôn lên hạ thân non nớt của thiếu nữ.

"Ôn Tiêu!" Tiêu Như thấy hành động của Ôn Tiêu liền kinh hoảng, lập tức lạnh lùng quát lớn tên hắn.

Hắn đang làm gì? Ôn Tiêu điên rồi, chắc chắn điên rồi. Nàng đã được hứa gả cho người, vài ngày nữa sẽ xuất giá. Mà người đó không ai khác, lại là hoàng thúc của hắn. Là hoàng thúc thân ruột thịt! Vậy mà giờ hắn lại ở đây khinh bạc nàng, thận chí bây giờ đã xem như trực tiếp làm nhục nàng.

Hoang đường, quá hoang đường!

"Ôn Tiêu, nếu ngươi không dừng lại, ta lập tức liền chết." Tiêu Như áp chế cảm giác khó chịu của thân thể, không phải dục vọng, mà là bài xích, điều chỉnh ngữ khí phát ra một các kiên định, không thể nghi ngờ.

  Nam nhân đang vùi đầu dưới thân nàng nghe thấy vậy cùng không phản ứng, bàn tay đang đặt trên ngực nàng vẫn tiếp tục xoa nắn, lưỡi của hắn tách ra hoa huyệt, luồn vào bên trong, cùng lúc đó một ngón tay cũng được đưa vào, không quá sâu, nhưng liên tục rút vào cắm ra, cùng lưỡi của hắn trước sau chỉ chậm một nhịp. Dù lý trí rất thanh tỉnh, nhưng thân thể Tiêu Du đang phản ứng, nơi tư mật đã bắt đầu chảy ra dịch ngọt.

Dường như nhận thấy uy hiếp không hiệu quả, Tiêu Như chỉ đành nói câu cuối cùng. Dù sao, thân thể của nàng hiện tại không nghe nàng, mềm nhũn như bún, chắc chắn là bị hạ dược. Người kia cũng không chịu nghe nàng, kết cục nếu muốn xoay chuyển chỉ có thể chờ mong nàng phán đoán suy nghĩ của hắn có đúng không.

" Ôn Tiêu, ta không yêu ngươi." Bình thản, trầm tĩnh, giọng nói ôn nhu như nước của nàng, lạnh nhạt nói ra câu nói làm Ôn Tiêu đau lòng đến điên lên. "Ngươi, cũng không yêu ta. Cần gì cưỡng cầu việc này? Chiếm được thân thể ta ngươi cũng chỉ có thế. Cùng lắm ta xong việc lại tự tử. Ngươi muốn chiếm tiện nghi từ chuyện này, sợ là không có cửa. "

Tiêu Như là con gái duy nhất của thừa tướng đương triều. Đại Ôn sớm từ lâu đã một tay thừa tướng thao túng. Còn gì có lợi hơn cho hoàng đế là nắm dữ bí mật của thừa tướng? Trước hôn thất trinh, gian phu lại là cháu ruột của phu quân. Tuỳ tiện truyền ra ngoài, mặt mũi không nói, sợ rằng thừa tướng liền vì đó mà có tiếng quản không nghiêm, mất lòng sĩ tử. Hiện tại, nói gì thì nói, Tiêu Như này là hòn Ngọc quý của thừa tướng. Dùng để đổi lấy sự ủng hộ của Hình Vương  Ôn Sâm. Sau này muốn tạo phản lại không phải không thể. Chỉ cần Tiêu Như có thai. Giết vua rồi thanh toán thân vương. Thiên hạ chính thức thành của thừa tướng, của Tiêu tộc. Cho nên, Tiêu Như không thể không gả, cũng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ha ha, chỉ cần hắn giam nàng đến ngày xuất giá, lúc thả về động chút tâm tư trên người nàng, dù Ôn Sâm đêm tân hôn không bắt bẻ được gì nhưng chắc chắn nghi ngờ. Đến lúc hắn nói ra, không tin mới là lạ.

Ngược lại với dự đoán của nàng, Ôn Tiêu vừa nghe nàng nói, cả người liền phát ra lệ khí âm trầm, mười phần bạo ngược.

Hắn lập tức ngồi thẳng thân thể, gậy thịt sớm đã căng cứng đặt ở cửa vào, không một chút chuẩn bị liền mạnh mẽ tiến vào.

"Phạch." Cùng với tiếng động vật cứng đâm vào cơ thể đó, là tiếng kêu đau đớn của Tiêu Như. Nhưng không đợi nàng kêu hoàn, Ôn Tiêu liền chặn lại môi nàng. Môi lưỡi triền miên, thân thể giao hợp. Hắn không đợi nàng có thời gian thích ứng liền lập tức lật động. Từng đợt rút ra cắm vào mạnh mẽ vang dội. Như một đầu sư tử nổi giận, táo bạo, điên cuồng.

Đau quá, cả cơ thể lẫn tâm, đều đau quá.

   Phá thân trong khoảng khắc, Tiêu Như triệt để tuyệt vọng.

Bệ Hạ vốn là bệ hạ, trước đến giờ vẫn chỉ nghĩ cho Đại Ôn. Tiêu Như này, không đáng một góc.

Phá thân không quan trọng, quan trọng là lý do là gì. Nếu như là bị không hiểu được cưỡng hiếp, có lẽ còn dễ chịu hơn là người yêu dùng thân thể của mình để lo cho đại cục, để lợi dụng cho nghiệp lớn, để phát tiết cho thống hận.

Suốt một đêm, không biết làm bao lần, thay đổi bao nhiêu tư thế, hạ thân chảy bao nhiêu huyết, vậy mà Tiêu Như còn cảm thấy không đau, không khổ bằng trái tim. Tấm lòng của nàng, bị chà đạp không còn một mảnh.

"Bệ hạ, đã huyết tẩy Tiêu Phủ. 187 mạng người, không ai sống sót. Tiêu tặc và phu nhân đều đã rơi đầu. "

Mơ màng, Tiêu Như nghe được giọng nói lạnh băng của ám vệ tự xa truyền tới. Nam nhân như dã thú phía trên thân thể nàng lại như nhận được thêm kích thích. Động tác càng thêm thô bạo, nhanh chóng. Hắn thở hổn hển, thanh âm vì động tình mà khàn khàn gợi cảm, gọi liên tục tên của nàng. Nghe thật... không hiểu ghê tởm.

"Tiểu Như... tiểu Như..."

➰➰➰➰➰➰➰➰➰➰

Tra nam thì phải ngược, nhưng ít nhất cũng phải để nữ chủ ăn chút khổ. Càng khổ, sau này trả thù mới càng độc.

Có thể có lỗi chính tả hoặc lỗi chi tiết. Hoan nghênh thiện chí góp ý.
Cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sinh