Cổ Long luận về tình cảm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ái tình vốn là thứ tình cảm kỳ diệu nhất, đã chẳng ai hiểu được nó, lại càng không ai khống chế nổi nó, nó không giống tình bạn, tình bạn do tích lũy mà thành sâu đậm, ái tình thì đột nhiên. Nó muốn không lại là không lại, muốn lại thì lại như vũ bão, làm người ta không cách gì kháng cự nổi.

Có những lời qua tai người khác thật là quá trơ trẽn, nhưng qua tai tình nhân thì lại ôn nhu như gió xuân, ưu mỹ như ca khúc. Những lời tình nhân nói với nhau, vốn không để nói cho người khác nghe.

Trong con mắt của tình nhân của mình, bất kể mình làm gì đều cũng giống như một đứa trẻ con, cười giống con nít, khóc giống con nít. Một người thường thường cảm thấy người mình yêu lúc nào cũng có vẻ có mấy phần con nít.

Chính vì cô ta chẳng thèm để ý gì đến y, vì vậy y mới đối với cô ta muốn chết đi được. Nếu cô ta yêu y thật, lấy y, không chừng y sẽ biến thành không màng gì cho lắm.

Người, vốn là thứ động vật kỳ quái như thế, đối với những thứ họ đã có trong tay, không bao giờ biết trân quý thêm đâu, đợi đến lúc mất đi rồi, thì thường thường phải hối hận thống khổ.

Chỉ cần có yêu, là có ghen tức. Không chừng có người nói: “Yêu là dâng hiến, không phải chiếm hữu; nếu đã là dâng hiến, thì không nên ghen tức”. Người nói câu đó, nếu không phải là thánh hiền, thì là kẻ ngụy quân tử. Thánh hiền bác ái. Ngụy quân tử thì vốn có yêu ai chân thật đâu.

Một người lúc thân thể yếu đuối nhất, tình cảm lại phong phú nhất.

Có tình cảm mới có sinh mệnh; có sinh mệnh mới có linh khí, mới có biến hóa.

Chỉ cần là con người, là có quyền yêu người khác!

Ái tình, thật tình quá kỳ diệu, “nó” có lúc biến một người ngu ngốc thành thông minh, có lúc lại biến một người thông minh thành một tên ngốc.

Một người nếu yêu quá mức, xem ra hình như lại giống như vô tình.

Chỉ đạo vô tình khước hữu tình

(Ngỡ là vô tình mà lại có tình)

Tình đáo thâm thời tình chuyển bạc

(Tình đến lúc sâu đậm lại biến thành lợt lạt)

Đa tình tự cổ không dư hận. Bất hạnh là, một người lại cứ đi yêu một người không đáng cho mình yêu, bởi vì tình cảm vốn cũng như con ngựa chứng sút cương, chẳng ai khống chế nổi nó, chẳng ai làm gì được nó. Đây vốn là một trong những bi ai của loài người. Cùng chính vì vậy, mà thế gian này không thiếu những bi kịch diễn ra hoài.

Lúc mình ít nghĩ đến một người nào đó rồi, không phải đó có nghĩa là mình đã quên họ, chỉ bất quá bởi vì mình đã tương tư họ nhập vào cốt tủy rồi.

Trên đời này nếu có chuyện gì rửa đi được cái tiều tụy của một người, thì đấy là nước mắt của người tình.

“Yêu” thật là kỳ diệu, có lúc rất là ngọt ngào, có lúc rất là thống khổ, có lúc rất đáng sợ… không những nó có thể làm một người biến thành ngu ngốc, nó còn có thể làm người ta biến thành mù lòa.

Trên đời này chuyện gì cũng không có thể miễn cưỡng được, chỉ có “tình” là không cách nào miễn cưỡng nổi.

Nếu mình thích người nào đó, thường thường hay gặp người đó, tật gì của họ cũng sẽ nhất định lây qua mình.

Ta có thể nói, trên đời này làm gì có thần, nhưng không thể nói rằng, thần tuyệt đối không rơi lệ. Bởi vì thần cũng có tình cảm. Không có tình cảm, không những không làm thần được, còn không làm được người.

Tình yêu vốn là thứ không thể suy đoán, có lúc thống khổ, có lúc ngọt ngào, có lúc làm người ta sung sướng, có lúc làm người ta bi thương.

Người thống khổ nhất, có thể vì có tình yêu mà biến thành sung sướng, người sung sướng nhất, cũng có thể vì tình yêu mà biến thành thống khổ vô cùng. Đấy chính là cái thần bí của tình yêu.

Mỗi người đều có lúc bốc đồng, không khống chế nổi lấy mình. Lúc đó trừ người y yêu ra, chuyện gì khác y đều toàn bộ quên sạch, toàn bộ quăng tuốc.

Y đã đến, đã sống, đã yêu. Y đã làm những chuyện y cảm thấy nên làm, không lẽ còn chưa đủ sao? Bất kể kết quả ra sao, y đều không hối hận.

Tình cảm của loài người, vốn là ngay cả thần cũng không cách nào khống chế nổi.

Có người quả không bao giờ già, bởi vì trong lòng họ tràn đầy tình cảm và hy vọng đối với loài người. Một người chỉ cần trong lòng còn có yêu và hy vọng, y sẽ vĩnh viễn còn trẻ.

Nếu mình không biết trân quý tình cảm người khác, người khác làm sao sẽ trân quý mình?

Trái tim một người một khi đã tan vỡ, dù y còn sức, cũng không chịu đem ra sử dụng, cũng không cách nào sử dụng, tất cả những gì của con người có, vốn là từ ở tâm tình biến hóa ra.

Lực lượng của tình yêu vĩ đại hơn cừu hận nhiều. Có lúc cừu hận xem ra tuy bén nhọn, thâm thiết, nhưng chỉ có lực lượng của ái tình mới vĩnh hằng bất biến.

Tình yêu có lúc ảm đạm, mặt trời cũng vậy.

Tình cảm có lúc giống như mảnh vải bịt mắt, thường thường bịt cặp mắt của một người lại, dĩ nhiên là làm cho y không thấy được những thứ y đáng lý ra phải thấy.

Những người càng yêu nhau sâu xa chừng nào, càng dễ phát sinh ra hiểu lầm.

Kẻ ngốc tối đa sẽ bị người ta gạt hai lần, người đa tình thì rất có thể bị người ta gạt hai trăm lần, bởi vì đây là do y cam lòng tình nguyện.

Một người nếu trái tim đã chết, tình đã diệt rồi, trên đời này còn có ai hại y được nữa.

Một người có thể yêu thương cả trăm lần, nhưng y sẽ quyết không quên được lần đầu tiên.

Con người tại sao cứ không trân quý thêm cái tình cảm mình đã có được, mà lại đợi đến lúc mất nó rồi thì hối hận?

Càng yêu đậm chừng nào, thống khổ cũng càng đậm theo. Yêu thêm sâu, thương tổn càng nặng. Tại sao người ta yêu nhau, mà lại hại nhau như vậy nhỉ?

Tại sao người thích đao, thường thường sẽ chết dưới lưỡi đao? Tại sao người làm mình đau lòng lại là người mình yêu?

Người ta chuyện xong rồi mới phát hiện ra, chân chính đi yêu một người, là một điều thống khổ vô cùng, được yêu thì lại hạnh phúc làm sao. Nhưng lại có bao nhiêu người, thà đi yêu người ta nhưng lại không muốn được yêu.

Chuyện trên thế giới này tại sao cũng cứ như vậy? Một lần ngẫu nhiên đột phát tại sao lại động lòng người thiếu nữ hơn là chuyện an bày khắc ý?

Bản thân của tình yêu vốn không lầm lẫn. Bất cứ người nào yêu một người khác không có gì là sai lầm.

Không yêu chính là hận, yêu quá cũng có thể biến thành hận. Yêu và hận vốn chỉ bất quá cách nhau một sợi chỉ.

Một thứ áp lực bên ngoài vào, thường thường sẽ làm cho sự cách trở giữa hai người tuy yêu nhau mà không cách nào yêu nhau, bị ép vỡ ra, làm cho tình cảm của họ càng trở nên sâu đậm.

Tình cảm con người không phải là đồ vật, anh có quyền gì đem tình cảm của tôi chuyển giao cho người khác?

Tình yêu không phải là chiếm hữu, mà là cung cấp và hy sinh.

Loài người có nhiều tình cảm, tuyệt đối không có quy luật gì cả, cũng không ai có thể khống chế được, nhất là chính mình lại càng không khống chế được.

Người đa tình dấu tình cảm của mình, khó hơn người vô tình dấu sự lãnh đạm của mình rất nhiều.

Có những chuyện, chỉ có một cơ hội thôi, mất nó rồi, là vĩnh viễn mất luôn. Tình cảm là một thứ như vậy, lúc mình đưa ra lần đầu tiên… thì nhất định là toàn bộ đưa hết ra, nếu trật lất rồi, thì dù mình có kiên nhẫn bằng trời cũng chỉ có thể thu lại chút ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net