Cổ Long luận võ hiệp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ có máu tươi mới làm khích phát lên cái dã tính nguyên thủy trong con người… tình dục và cừu hận, những thứ khác hoặc cũng có thể, nhưng không trực tiếp như máu tươi.

Mỗi con người luyện võ, võ công luyện đến mức đăng phong rồi, đều cảm thấy rất tịch mịch, bởi vì đến lúc đó, y khó mà tìm ra được đối thủ. Vì vậy, có người không tiếc cầu cho mình thua, bởi vì y cảm thấy, chỉ cần mình gặp được một kẻ đối thủ chân chính, dù có bị thua đi chăng nữa, cũng là khoan khái lắm.

Muốn trong tay không có vòng, trong lòng cũng không có vòng, đến mức độ vòng tức là ta, ta tức là vòng, đã không còn xa lắm. Vũ học chân chính đến mức đăng phong, là có thể hiểu được tạo hóa, đến mức không có vòng, không có ta, vòng và ta đều quên cả, đấy mới thật là vô sở bất chí, vô kiên bất tồi (không đâu là không tới, không có gì cứng mà không phá vỡ được)!

Ai quy định rằng tiểu thuyết võ hiệp phải viết ra như vậy như vậy, mới coi là tiểu thuyết võ hiệp chính tông? Tiểu thuyết võ hiệp cũng như các loại tiểu thuyết khác vậy thôi, chỉ cần mình hấp dẫn được độc giả, làm cho độc giả bị nhân vật câu chuyện làm cảm động, thì coi như ta đã thành công rồi.

Người không sợ chết, chính là người đáng sợ nhất, võ công không sợ chết, chính là thứ võ công đáng sợ nhất.

Từ xưa đến giờ, cao thủ võ lâm chân chính, đều qua lại một mình, không bị ảnh hưởng một ai, một người nếu không có tính cách gì độc đáo, thì làm sao luyện được võ công độc đáo nổi?

Hiểu cách dùng đao giết người, cũng không có gì khó, muốn hiểu làm sao dùng đao cứu người, mới là chuyện khó.

Giá trị chân chính của một thứ binh khí, không phải ở chính bản thân nó, mà là ở chuyện nó làm được.

Đao nhìn không thấy, mới là thứ đao đáng sợ. Làm cho người khác không thấy được chân chính diện mục mình ra sao, mới là kẻ đáng sợ.

Thanh đao doạ được người ta, thường thường là thứ không thấy được. Bởi vì đợi đến lúc mình thấy nó, thì đã quá muộn.

Vũ công chân chính vĩ đại, không phải là chỉ lấy cái thông minh và chịu khó ra mà luyện được. Ta phải nhất định có một tấm lòng vĩ đại, mới luyện được võ công chân chính vĩ đại.

Thanh danh của những tay võ lâm đại hào, vốn là dùng máu và nước mắt đổi lấy.

Kiếm, cũng giống như đàn bà vậy, mình muốn nó phục tùng mình, mình phải nhất định toàn tâm toàn ý với nó, nếu không nó sẽ bán đứng mình. Một người bị đàn bà bán đứng hai trăm lần rồi, còn có thể tìm người đàn bà thứ hai trăm lẻ một, nhưng y bị kiếm bán đứng một lần, là chỉ có nước chết!

Tình tiết biến hóa ly kỳ, không còn có cái hấp dẫn trong tiểu thuyết võ hiệp. Nhưng cái xung đột giữa tính tình con người vĩnh viễn có sức hấp dẫn.

Kiếm là thứ ưu nhã, thuộc về hạng quý tộc, đao thì phổ biến, được bình dân hóa.Những thứ liên quan về kiếm có thể là trong cung đình, trong thâm sơn, trên đám mây trắng. Nhưng đao thì có liên hệ thân thiết với đời sống con người. Kỳ quái là, trong lòng mọi người, đao lại tàn bạo thảm liệt hung hãn dã man cương dũng hơn kiếm.

Chiêu thức người ta không thấy được, dù gì cũng làm cho người ta không thể không bội phục.

Trong các nghề nghiệp đã từng có trong loài người, cái nghề lâu nhất miễn cưỡng nhất là nghề giết người, cũng là một nghề nguyên thủy nhất của đàn ông. Thậm chí còn cổ lão hơn cả chuyện sinh đẻ của đàn bà.

Tiền giết mướn tuy kiếm nhiều, nhưng đa số người giết mướn phải chịu nhiều bi kịch, bởi vì lúc bọn họ “làm nhiệm vụ”, tùy thời tùy lúc đều có thể bị giết chết, không những vậy, còn phải chịu sống sinh hoạt kiểu chôn dấu tên tuổi. Có lúc gặp phải nhiệm vụ đi giết thân nhân của mình, lúc đó không những phải giết không chút ngần ngại, mà còn ngay cả lông mày cũng không chau lại một cái nữa.

Giết mướn không những phải “lục thân bất nhận” mà còn phải lãnh đạm tàn bạo vô tình. Lại càng phải tuyệt tình, không thể nào có một chút nhi nữ tư tình, cũng không thể có tình cảm thiên luân. Tuyệt tình tuyệt nghĩa, tàn bạo ác độc máu lạnh… những thứ đó là điều kiện phải có của kẻ giết mướn, càng trọng yếu hơn là, phải không có “ta”. Không có “ta” thì không có tư lợi, không có cừu oán ơn nghĩa, không có yêu không có hận, bao nhiêu thứ gì thuộc về “ta” đều phải đoạn tuyệt. Càng trọng yếu là cái nghề giết mướn không có chỗ kết cuộc, chỉ cần bước chân vào là, đến chết mới thôi.

Vũ công bí kíp là vật chết, thử hỏi thế gian này có mấy người võ công từ trong những bộ bí kíp ấy học ra. Trí tuệ, nghị lực, kinh nghiệm, thêm vào đó thời cơ, mới là yếu tố chân chính để luyện thành tuyệt nghệ, chỉ bất quá người đời không biết, thường thường hay bị những thứ truyền thuyết về võ công bí kíp làm mê hoặc thế thôi.

Giang hồ hung hiểm thế, nhưng rất công bình, chỉ cần có tài năng, là nhất định công bình.

Một người cần thành danh được, là có thể lấy được những gì mơ ước, đời sống của y sẽ hoàn toàn thay đổi, biến thành huy hoàng rực rỡ, đa sắc đa dạng, huy hoàng rực rỡ, chỉ tiếc là đời sống của y thường thường ngắn như sao xẹt.

Bởi vì y là người trong giang hồ.

Chính là người đang giết người, không phải kiếm, cũng không phải thương. Tại sao người lại muốn đi giết người? Thế giới của loài cá còn sạch sẽ hơn loài người.

Vũ công và danh khí, có lúc tuyệt đối là hai chuyện. Người có danh khí trong giang hồ, võ công chắc gì cao hơn người không có danh khí.

Mỗi người trên thế gian này đều có cái nhược điểm của y, mỗi thứ võ công đều có nhược điểm của nó.

Cao thủ qua lại chiêu thức với nhau, thường thường còn tàn bạo hơn kẻ tầm thường đánh nhau nhiều. Tầm thường đánh nhau, kẻ bại dù có bị thương, không chắc là chết; nhưng cao thủ qua lại mấy chiêu, kẻ bại đa số là chết.

Thắng thụ của cao thủ, cũng như quyết định giữa sống chết.

Người trong giang hồ có vũ nghệ trong người, không nhất định là sống lâu hơn kẻ bách tính tầm thường. Ngược lại là khác, người cũ công càng cao chừng nào, thường thường chết nhanh chừng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC