Chương 6: Ăn tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hi, Ashleigh."

Ashleigh thấy số điện thoại của Nicole hiện lên trên màn hình cảm thấy có chút kinh ngạc.

Đã mấy giờ rồi nhỉ?

"Hi, Nicole."

"Chị gọi đến vì muốn hỏi em có muốn đi ăn tối cùng chị không?"

Ashleigh nhìn đồng hồ đeo tay của mình.

Bây giờ là 8 giờ tối.

"Em xin lỗi, em rất muốn, nhưng giờ em vẫn đang ở văn phòng."

"Vẫn chưa làm việc xong sao?" Nicole nhẹ giọng hỏi.

"Lúc làm việc em thường quên mất thời gian."

Ashleigh nhìn bàn làm việc của mình và khẽ than thở:

"Vẫn còn nhiều công việc phải làm lắm."

"...Vậy chị sẽ không làm phiền em nữa. Nhưng hãy nhớ ăn tối nhé."

Ashleigh mím môi, trước khi Nicole kịp cúp máy, cô ấy nói:

"Đợi chút, Nicole."

"Hm?"

"Bây giờ em sẽ đi về. Sẽ mất khoảng nửa tiếng. Em biết một quán đồ tàu rất ngon. Em mua về và chúng ta cùng ăn nhé?"

Đầu dây bên kia im lặng trong vài giây, rồi Ashleigh nghe thấy Nicole vui vẻ nói:

"Được nha, Ashleigh. Đi đường cẩn thận. Chị đợi em."

***

Ashleigh về sau nhà 30 phút, cô ấy mang theo rất nhiều đồ ăn.

Lúc này Nicole đang nói chuyện điện thoại ở ngoài ban công tầng hai. Cô vẫy tay với Ashleigh, ra hiệu cho cô ấy đợi mình trong chốc lát.

Rất nhanh, Nicole xuất hiện ở dưới tầng một.

"Em về rồi."

"Chỉ có chị ở nhà một mình sao?"

"Ừ, bố mẹ chị có việc, ra ngoài hết rồi." Nicole nói.

"Vậy chúng ta qua nhà em thôi."

Nicole nhìn Ashleigh tay xách nách mang mới nói:

"Để chị cầm giúp em cho."

"Không cần đâu, chị giúp em mở cửa là được rồi."

Nicole từ trong túi của Ashleigh tìm thấy một chùm chìa khóa. Cô ấy có móc một con thú bông nhỏ vào chùm chìa khóa. Nhìn thì nó có vẻ giống chú mèo Bloom.

"Thật đáng yêu." Nicole nói.

Khi mở cửa cô nói tiếp:

"Chị vừa nói chuyện với đạo diễn Baz Luhrmann, anh ấy nói rằng anh ấy đang có một kịch bản rất hay."

"Vậy là chị sẽ quay lại Mỹ sớm?"

"Chị nghĩ là vậy."

Ánh mắt của Ashleigh thay đổi khi nghe thấy câu trả lời đó. Nhưng vì Nicole không quay đầu, nên không nhận thấy điều đó.

Vừa mở cửa ra, chú mèo Bloom lập tức nhào ra. Nó kêu lên kháng nghị.

Ashleigh xin lỗi nói:

"Xin lỗi vì đã về muộn nhé."

Ashleigh cởi dép, để đồ lên bàn và đi cho mèo ăn.

Chú mèo Bloom có vẻ đói lắm rồi, cũng chẳng buồn phàn nàn mà cắm đầu vào ăn ngay.

Tiếng nó gặm đồ ăn trở thành âm thanh to nhất vang vọng trong căn phòng.

Ashleigh vuốt lông nó, ánh mắt có phần đau lòng.

Nicole thấy thế bèn nói:

"Dạo này chị rảnh, nếu em không thấy phiền, thì hôm nào em về muộn chị có thể qua cho con bé ăn, và có thể chơi với nó nữa."

Ashleigh ngẩng đầu lên nhìn cô, gật đầu nói:

"Cảm ơn chị, Nicole. Bloom sẽ vui vì điều đó lắm. Chút nữa nhắc em lấy cho chị chìa khóa dự phòng nhé."

Vì quyết định đó, những ngày sau gần như lúc nào Ashleigh về, đều có thể nhìn thấy Nicole ở trong nhà mình.

Bloom vui, cô cũng vui.

Sau khi giải quyết vấn đề ăn uống cho Bloom, họ sắp đồ ăn ra đĩa và dọn lên bàn ăn.

"Chị muốn uống gì đó không?" Ashleigh hỏi.

"Cho chị nước lọc được rồi. Mặc dù hiện tại thực sự rất hợp để uống rượu nhưng mà uống rượu nữa, chị sẽ chết vì đau đầu mất."

Ashleigh bật cười vì cách Nicole nói. Cô ấy luôn cảm thấy cách Nicole nói chuyện cực kì thú vị và đáng yêu.

"Nước của chị."

"Cảm ơn em." Nicole nói rồi lên tiếng hỏi.

"Hôm qua chị có nói gì kì lạ không?"

Thấy cô hỏi thế, Ashleigh khẽ nhướng mày lên:

"Chị không nhớ chuyện hôm qua?"

Nicole ngượng ngùng nói:

"Chị nhớ không rõ ràng lắm. Kí ức giống như những mảnh vỡ vậy. Chị nhớ rằng chúng ta đã ôn lại chuyện xưa, sau đó thì chị không nhớ nữa."

Ashleigh im lặng trong chốc lát rồi nói:

"Chị hỏi em về việc ngày xưa vì sao không viết thư trả lời chị."

Giọng nói của Ashleigh bình tĩnh như mọi ngày. Nhưng lời nói của cô ấy làm khuôn mặt của Nicole trở nên cứng đờ.

Đó là chuyện Nicole vẫn luôn tò mò. Nhưng cô không bao giờ dám hỏi, vì cô sợ đáp án không phải điều mình muốn nghe. Cô sợ điều đó sẽ khiến cả hai khó xử và khiến mình không thể tiếp tục đối xử Ashleigh một cách bình thường.

Ashleigh giống như nhìn thấu được những suy nghĩ của cô, cô ấy đặt tay lên vai cô, khẽ nói:

"Chị có quyền được hỏi về điều đó mà."

"Chuyện bắt đầu từ việc anh trai em  học ở Anh và vô tình bị bắn. Anh ấy bị thương khá nặng và chút nữa đã không qua khỏi. Cả nhà em đã qua Anh ngay sau đó. Vì vì quá shock mẹ em đã lên cơn đau tim. Bà đã được cứu chữa kịp thời, nhưng sau đó bà được chẩn đoán bị ung thư. Nhà em đã quyết định sang Mỹ để chữa trị cho bà."

Giọng nói của Ashleigh trở nên trầm lắng hơn một chút.

"Đó là một khoảng thời gian khó khăn. Và khi tất cả mọi chuyện lắng xuống, em cố gắng liên lạc với chị, em đã không liên lạc được. Gia đình chị đã chuyển nhà. Và bức thư chị gửi em, em đã không nhận được, có lẽ là lỗi của bên bưu chính."

Việc mất thư từ là việc khá thường xảy ra. Và khi bản thân trở thành nạn nhân của việc đó thì ngoài cảm thán một tiếng thật đen đủi, họ chẳng còn cách nào khác.

Nói đến đây Ashleigh ngừng lại. Cô ấy nhìn cô và nói:

"Đó là tất cả câu chuyện."

Nicole đã cảm thấy shock. Cô thẫn thờ trong một lúc mới hỏi:

"Mẹ và anh trai của em vẫn ổn chứ?"

"Nhờ ơn chúa, họ vẫn ổn. Họ hiện tại đang sống ở Canberra."

"Nicole..."

"Yes?"

"Em xin lỗi vì đã để chị buồn vì điều đó." Ashleigh nhìn Nicole, nói một cách chân thành.

Nicole nhìn cô ấy, đôi mắt có phần ướt át. Cô đưa hai tay chạm lấy mặt Ashleigh.

"No, no. It's not your fault, baby. And I'm sorry, too."

Giọng của Nicole cực kì nhẹ nhàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net