[END] Chương 41 : Cậu là thanh xuân, là cuộc đời của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Yah, Kang Daniel ! Đi ăn trưa không ?

Cuộc họp vừa kết thúc, Bae Jin Young khoác vai Daniel.

- Thôi, đi đi, tôi về văn phòng, Dae Hwi đợi kìa.

Nói rồi anh sải bước về phòng, tâm trạng hôm nay của anh không được tốt, cũng chẳng thèm quan tâm đến lời gọi " thân mật" kia từ Jin Young, lí do vì sao ? Vì từ sáng đến nay anh không nhận được cuộc gọi nào từ Ong Seong Wu cả, anh gọi cho cậu cũng chẳng được, không phải điện thoại lại hết pin như hôm trước sao ? Mà hôm trước còn hứa cuối tuần này sẽ tặng anh một món quà, vậy mà một cuộc gọi cũng chẳng có. Kang Daniel lo lắng hơn trách móc, Ong Seong Wu này, lúc nào cũng làm anh phải lo thế sao, vậy mà lại cho mình là trưởng thành. Không thể để cậu ấy xa anh như thế này được, phải bắt về thôi!

Kang Daniel từ từ tiến đến cửa phòng mình với bao nhiêu suy nghĩ, kế hoạch lẩn quẩn trong đầu, anh cầm tay cửa rồi nặng nề mở ra. 

" Bùm "

Có vẻ là tiếng pháo giấy, Kang Daniel giật mình lấy tay che mặt, khi anh từ từ bỏ cánh tay xuống, trước mắt anh, không ai khác, chính là người anh nhớ thương mấy ngày hôm nay, chính là người đã làm anh lo lắng, chẳng màng đến việc ăn uống vì lo cho cậu. Chính cậu Ong Seong Wu, cậu đang đứng trước mặt anh. Không hề sai, anh không nhìn lầm đâu!!!

- Seong Wu... Seong Wu à...

Kang Daniel nở nụ cười mừng rỡ nhìn người con trai bé nhỏ trước mặt mình, không chần chừ, anh tiến đến chạm ngay đôi môi tươi rói ửng hồng của cậu, đôi môi của cả hai siết chặt vào nhau, thật mặn nồng, Kang Daniel để cửa vì anh thừa biết giờ này, tầng này, đơn giản chỉ còn anh và cậu. 

- Ưm... a - Seong Wu ê a từng tiếng, đẩy bả vai anh, môi anh tiếc nuối rời môi cậu, chẳng phải nếu cậu không đẩy ra anh sẽ hôn đến lúc nhân viên ăn bữa trưa xong luôn sao.

Anh ôm hai gò má cậu, không để cậu rời mình một bước :

- Anh nhớ em lắm Seong Wu à, chúng ta đừng xa nhau nữa... được không ?! Huh?

- Ưm... nhưng anh không cần quà ạ ?

- Gì chứ ? Quà ? À... 

- Anh nhắm mắt lại đi.

Kang Daniel mỉm cười rồi nghe theo, nhắm đôi mắt lại với sự trông đợi, sau khi Ong Seong Wu đếm xong 1 2 3 thì anh mở mắt, anh đưa đôi mắt xung quanh, mọi thứ vẫn y như cũ, chẳng có gì mới lạ, không có vật lạ nào xuất hiện, cậu lừa anh sao ? Ong Seong Wu phụt cười với vẻ ngẩng ngơ của Daniel.

- Quà gì đâu chứ ? - Daniel tò mò.

- Em này !!!

Kang Daniel đứng hình mất mấy giây rồi cười ngốc, lại còn dám trêu anh. Anh ôm cậu vào lòng, thơm lên tóc cậu rồi thì thầm :

- Ong Seong Wu, em chính là món quà lớn nhất mà thượng đế ban tặng cho anh, chỉ cần em ở đây, ở ngay bên anh, luôn là của anh thì dẫu có ra sao anh vẫn sẽ luôn bảo vệ em, như thế là đủ rồi. Em không cần đi tìm kiếm ở đâu nữa, anh tin chắc rằng anh chính là người sẽ làm em hạnh phúc nhất.

Ong Seong Wu hài lòng gật đầu, vốn dĩ, người con trai này, cùng tuổi với cậu, nhưng sao lại trưởng thành hơn cậu một cách rất kì lạ như thế, thật là làm cho người khác muốn đặt niềm tin vào mà, cậu nhắm mắt cảm nhận cái ấm áp của tình yêu mà Kang Daniel mang lại. 

Kang daniel siết chặt vòng tay của mình hơn. 

Có lẻ thanh xuân kia họ đã từng đánh mất nhau, dấu chấm kết thúc cho tuổi thanh xuân ấy không phải là dấu chấm hết cho tất cả sau này, mà chính là một dấu chấm để bắt đầu một cuộc sống mới có nhau, hiểu nhau hơn và cả trưởng thành hơn.

---

Kang Daniel vừa gọi cho ai đó xong thì liền vui vẻ khoác chiếc áo khoác lên người tiến lại phía Ong Seong Wu. Anh nắm lấy bàn tay của cậu :

- Đi thôi !!!

- Đi đâu cơ ?!

- Về ra mắt bố !!!

Kang Daniel hạnh phúc kéo cậu đi theo mình, mặc kệ sự ngại ngùng và lo lắng của cậu. Anh biết cậu sẽ lo sợ vì chuyện này, nhưng chẳng phải đã có anh rồi sao ? Cậu phải về bên cạnh anh, xa nhau như vậy là quá đủ rồi, thật sự thiếu cậu một ngày, chắc ngày đó đối với anh sẽ khổ sở lắm !!!!

-----

Bae Jin Young đang ăn trưa với Lee Dae Hwi thì liền nhận được cuộc gọi từ ngài tổng giám đốc, không biết là có chuyện gì nhưng lại bảo cậu lo việc ở công ty, ai hỏi thì bảo tổng giám đốc bận. 

- Là ai vậy ?! - Dae Hwi hỏi

- Tổng giám đốc.

- Có chuyện gì à ?!

- Không biết nữa, Kang Daniel cậu ấy làm chuyện gì có trời mới hiểu hừm... 

Bae Jin Young lắc đầu cười ngán ngẩm. 

Cả hai tiếp tục sự ngọt ngào của mình, mặc kệ những ánh mắt đang ghen tỵ. Bae Jin Young và Lee Dae Hwi, không sóng gió nhưng đầy sự thấu hiểu, không đặt quá nhiều hy vọng nhưng luôn có sự yêu thương.

 Chẳng cần biết phía sau chông gai thế nào, chỉ cần nhìn cách Bae Jin Young chăm sóc Lee Dae Hwi và cách Lee Dae Hwi vui vẻ khi ở bên cạnh Bae Jin Young thì cũng hiểu được rằng họ yêu nhau thế nào.

-----

Chiếc xe ô tô chở Kang Daniel và Ong Seong Wu lăn bánh về tới Kang gia. Ong Seong Wu hồi hộp, đôi tay cậu run lên thấy rõ, cậu phải vào đó ư? Cậu phải làm gì ? Chào hỏi, xưng hô với bố Daniel thế nào ? Phải ăn nói thế nào mới đúng ? Mọi thứ, tất cả mọi thứ trong đầu Seong Wu rối cả lên, Ong Seong Wu mãi suy nghĩ mà không để ý rằng đôi tay Kang Daniel đã lắc kêu cậu rất lâu rồi.

- Seong Wu à...em ổn chứ?

- Vâng?

- Em không khỏe ở đâu sao ? Chóng mặt ? Hay... hay  thế nào? Mồ hôi em ra nhiều thế Seong Wu..

- Em..em không sao... chỉ là hơi lo lắng một tý thôi...

Kang Daniel chậm mồ hôi cho Seong Wu rồi nắm lấy tay cậu.

- Một tý gì chứ... nhìn em không ổn chút nào... 

- Em ổn mà...mình vào gặp bố anh đi, đừng để bố anh đợi lâu.

Kang Daniel nở nụ cười ấm áp như xoa dịu lòng cậu.

- Ong Seong Wu này, đừng lo, em cứ là chính em, hãy tin anh, dù sao đi nữa, người anh chọn cùng anh đi đến cuối cuộc đời chỉ duy nhất là em thôi.

Ong Seong Wu cảm động, mỉm cười :

- Ưm... mình đi thôi.

Cậu, dù trong lòng vẫn còn hồi hộp nhưng lại mỉm cười để Daniel yên tâm rằng cậu ổn, nhưng suy cho cùng thì những lời nói của Daniel vẫn làm cậu nhẹ nhỏm hơn chút nào. Cơ mà ra mắt bố chồng tương lai mấy ai không lo lắng ?!

Kang Daniel nắm chặt tay Ong Seong Wu, cả hai cùng tiến vào cửa.

Một người làm trong nhà vội đi chạy mời bố Daniel từ phòng của ông. 

Bàn ăn đã được dọn sẵn, Seong Wu yên vị chọn một vị trí ngồi bên cạnh Daniel. Cậu lắc tay anh :

- Nhiều món như vậy... 

- Đều chuẩn bị cho em đó...

Cả hai thì thầm to nhỏ, cười với nhau cho đến khi bố Daniel tiến tới bàn ăn...

- Dạ... cháu chào bác... - Ong Seong Wu lễ phép đứng dậy, cậu hơi lắp bắp có lẻ vì quá run, người cậu lạnh toát cả lên,  chơi với Daniel từ bé, nhưng cậu lại hiếm khi đến nhà Daniel, nhưng mỗi lần đến lại chẳng thấy bố Daniel ở nhà, vậy nên lần hiếm có cậu được nói chuyện với ông là khoảng thời gian sau khi tốt nghiệp cậu mở nông trại ở quê, ông ấy có lòng muốn giúp đỡ nhưng cậu đã từ chối vì khi ấy cậu và Daniel đã chấm dứt mọi thứ.

- Cứ tự nhiên đi Seong Wu. - Bố Daniel thoải mái mỉm cười.

Cả ba người đàn ông cùng trò chuyện dưới sự tĩnh mịch của ngôi nhà rộng lớn nằm gần trung tâm thành phố, khung cảnh làm người ta cảm giác thật hạnh phúc. 

Bố Daniel không nhắc quá nhiều về chuyện cũ, ông chỉ hỏi đơn giản một vài chuyện giữa hai người, điều đó làm Seong Wu rất dễ chịu. 

- Bố, con muốn cưới Seong Wu.- Câu nói của Daniel làm Seong Wu ngạc nhiên, vốn dĩ thìa đang đưa lên miệng cũng phải dừng lại trố mắt nhìn anh.

- Haha, được thôi, thằng nhóc này, sao lại gấp rút thế chứ, cơ mà được thôi, nếu con muốn.

- Vâng, cảm ơn bố.

Bố Daniel suy nghĩ rồi ông nói tiếp:

- Sau khi hai đứa kế hôn, bố sẽ chuyển về Busan, ở đấy có một căn biệt thự của bà, bố tuổi cũng lớn, về nơi đấy sống yên tĩnh hơn, chắc cũng đến lúc xa rời cái nơi nhộn nhịp này rồi.

Kang Daniel kết thúc vấn đề bằng câu trả lời " Vâng " sau khi thuyết phục bố ở lại Seoul để mình chăm sóc, nhưng có vẻ chẳng gì ngăn nổi ông.

Bữa ăn kết thúc, bố Daniel về phòng, Kang Daniel và Ong Seong Wu quyết định đi dạo phố cùng nhau.

---

Hôm ấy, tuyết rơi, dòng người vội vã tìm nơi trú, người ghé vào quán cà phê, người chọn cho mình một chiếc taxi,... trong đó, một cặp đôi trẻ nắm chặt tay nhau đi chậm rãi dưới tuyết, vài chiếc lá rụng lên vai họ, những cử chỉ quan tâm, bàn tay to hơn nắm trọn bàn tay nhỏ bé của người kia cho vào túi áo. Ấm áp !

Có lẻ, phía sau sẽ còn rất nhiều thử thách mà họ phải đối mặt, nhưng chẳng phải họ đã có nhau rồi sao? 

Kang Daniel : Chỉ cần Seong Wu bé bỏng luôn bên cạnh anh, mọi khó khăn ngoài kia chúng ta đều có thể vượt qua. Sau này gặp khó khăn, chỉ cần một trong hai người nói " ổn rồi ", anh tin mọi chuyện sẽ ổn. 

Ong Seong Wu : Thanh xuân đó, cuộc đời này, gặp được anh, được ở bên anh, được yêu anh, được cùng anh trải qua mọi thứ là hạnh phúc của em. 

The end./




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net