12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mờ đang hết sức chăm chỉ đấy ạ...
Hãy thương Mờ.

0.

"Park Jihoon, tôi thật tâm thích em!"

"Xin lỗi nhưng anh không phải gu của tôi."

"Vạn vật luôn không ngừng thay đổi. Không thay đổi, không chuyển mình sẽ tự diệt vong... Năm nào chúng ta cũng phải làm nghiên cứu khoa học, khai phá ra cái mới đó. Vậy, kiến nghị giảng viên Park, năm tới hãy nghiên cứu về tôi."

"..."

1.

Giảng viên Park chăm chú đọc từng phiếu đánh giá giảng viên cuối năm của sinh viên các lớp mình phụ trách.

Nói một cách hoa mĩ lên thì đây là hoạt động kiểm tra, đánh giá giảng viên. Qua đó, giảng viên có thể lắng nghe ý kiến, nhận xét của các sinh viên mình trực tiếp giảng dạy. Rồi từ đó, giảng viên có cơ sở điều chỉnh trong quá trình giảng dạy để giúp cho chất lượng dạy và học nâng cao.

Ờ, hoa mĩ thì là thế...

Nhưng nói toẹt ra thì đây là cái để quyết định kết thúc học kì này, giảng viên có được khen thưởng hay không thôi. Tất nhiên thì chẹp miệng chỉ có hai, ba trăm nghìn bò bọ, bé bé thôi, không mấy quan trọng... nhưng quan trọng là cái thần thái, à nhầm, là cái uy tín!

Bởi, ta nói mệt mỏi hết sức!

Thầy Park đều đều lướt qua hàng loạt phiếu đánh giá, chủ yếu nhìn vào hai câu hỏi đáng để quan tâm nhất về nhận xét và kiến nghị của sinh viên. Cũng không có gì đặc sắc lắm.

Ngừng lại một chút...

Park Jihoon hơi cau mày, nhìn tờ phiếu nhận xét trên tay.

"Giảng viên Park có sẵn lòng cùng tôi dùng chung phòng ngủ không?

Kí tên: Kang Daniel."

Thế quái nào mà cái của nợ này lại ở đây được?

2.

"Giảng viên Kang là đang có ý gì?"

Park Jihoon cục súc đưa "cái của nợ" ra trước mặt đồng nghiệp cũng đang hết sức nghiêm túc đọc phiếu đánh giá giảng viên.

Đồng nghiệp Kang đón lấy tờ giấy A5, nhìn qua một chút, khóe môi nở ra nụ cười tươi rói.

"Có khi nào vì câu cú tôi viết kém quá nên em không thấy ý tứ vô cùng rõ ràng của tôi?"

Daniel chống cằm, ôn nhu ngước lên ngắm khuôn mặt xinh yêu, gò má dẫn chuyển sắc hồng. Người ta thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu đây?

"Tôi là muốn cùng em dùng chung phòng ngủ."

"Phòng ngủ bao gồm giường, chăn, gối,... tất cả đều muốn dùng chung với em..."

"Ngoài ra thì đôi khi tôi sẽ ngủ ở sô pha ngoài phòng khách. Vậy đó cũng được coi là phòng ngủ, muốn dùng chung với em."

...

Bằng khả năng diễn đạt của một giảng viên, Daniel kiên nhẫn giải thích cặn kẽ cho đối phương. Nếu giảng viên Park còn điều gì vướng mắc, anh sẽ không ngại mà giải thích lại chi tiết hơn.

"Anh đang cần tìm người thuê nhà?"

Người ta thật sự cố tình không muốn hiểu.

"Vâng, tôi muốn cho thuê nhà với thời hạn là cả đời. Và quan trọng nhất tôi chỉ muốn kí hợp đồng với giảng viên Park!"

Dù miệng thốt ra thì cố tình né tránh nhưng sao mà Jihoon có thể không hiểu chứ? Cmn, đã có ai nói với anh rằng anh rất giống bã kẹo cao su chưa? Dính vào ai thì dai dẳng mà bám thật chặt, quyết không buông tha. Và đen đủi thế nào lại chọn Jihoon mà dính cơ chứ?

Giảng viên Park thống khổ, ngửa mặt khóc than hỏi ông trời: Tại sao? Tại sao lại nỡ lòng nào đối xử với người ta như vậy?

3.

Kết thúc buổi học, Park Jihoon tính ra về thì một sinh viên nữ ôm bài vở lên nhờ thầy giải đáp. Thân là một giảng viên sống có tâm với nghề, dù bụng đang sôi cồn cào cũng đành gác lại.

Ấy thế mà Kang Daniel từ đâu đi qua, tỏ vẻ rất quan tâm mà chen vào phá đám.

"Giọng thầy Park chứa rượu hay sao mà làm sinh viên đỏ mặt, mắt thơ thẩn thế?"

Âm thanh đều đều mang đầy mùi chua loét vang lên. Nữ sinh như bị nói trúng tim đen, cứ luống ca luống cuống, mặt đỏ hơn quả cà chua.

"Sinh viên năng động phải tự tìm tòi. Chưa gì đã mang lên hỏi thầy thì tiến bộ sao được?"

Jihoon bực mình, phản bác lại.

"Không biết thì phải hỏi. Sinh ra người dạy để làm gì?"

Nữ sinh nhìn thầy giáo đầy cảm động.

"Thôi được rồi, em về đi. Hai thầy có chuyện cần nói."

Kang Daniel lạnh giọng, thẳng thắn cất lời đuổi.

Xác nhận đã không còn ai, Park Jihoon đanh đá lườm xéo kẻ bám dính kia. Ở đâu ra cái kiểu vô lý, dở hơi thế?

"Cái thái độ của anh sao lại khó chịu vô lý đến vậy? Việc dạy học trò của tôi đâu phải việc của anh."

"Hết giờ làm việc rồi, tôi có quyền thể hiện tình cảm cá nhân."

"Đồ dở hơi!"

Park Jihoon tức giận, dứt khoát bỏ đi, mặc kệ kẻ bám dính. Chỉ là chân ngắn, đi chưa được mấy bước đã bị kéo ngược lại. Cả cơ thể vừa gọn trong vòng tay người kia. Gương mặt kẻ bám dính phóng đại trước mặt, cảm giác ươn ướt, mềm mềm dán trên môi.

Cmn, ma xui quỷ khiến thế nào mà cứ ngoan ngoãn đứng yên cho người ta ôm hôn, còn rất biết cách phối hợp nhắm mắt lại hưởng thụ.

Giá trồng bấy lâu trong tích tắc bị tổng thu hoạch...

Chút giá còn lại thôi thúc Jihoon đẩy tên kia ra dù vẫn còn đang lưu luyến hương vị ngọt ngào, mê hoặc kia.

Hôn thì hôn rồi nhưng sau đó mới thật sự là vấn đề.

Giảng viên Park xấu hổ! Lồng ngực muốn nổ tung, mặt ngượng đến chín đỏ.

Ngược lại, đồng nghiệp Kang quả thực mặt dày. Nhìn người ta lúng túng lại bật cười, dịu dàng tiến lại gần ôm lấy người thương bé nhỏ. Người ta lại dỗi, hất tay anh ra. Thực đáng yêu! Anh lại ôn nhu ôm lấy, dỗ dành.

"Jihoonie đừng giận. Là tôi sai rồi..."

Ôm ấp dỗ dành một lúc mới nhớ ra mấu chốt quan trọng là dạ dày đã réo chuông liên hồi.

Bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, vai sánh vai, cùng nhau giải quyết vấn đề mấu chốt.

4.

Ngoài chuyện đôi trẻ hẹn hò thì Kang Daniel vẫn kiên trì mà thỏa thuận về vấn đề kí hợp đồng dùng chung phòng ngủ.

"Hiện nay, mỗi tháng, lương của tôi tính theo bậc của giảng viên chính, ngoài ra còn có từ các dự án, hội thảo, đề tài nghiên cứu khoa học,... Tất cả lương, thưởng đều trong tấm thẻ này."

Daniel giơ lên tấm thẻ tín dụng hình chữ nhật màu xanh nước biển.

"Bên cạnh việc giảng dạy ở trường đại học, tôi còn có kinh nghiệm nấu ăn, đặc biệt là nướng thịt. Tương lai sẽ không có chuyện bị đói!"

"Giá trị nhất chính là con người tôi, trái tim tôi."

"Nếu kí hợp đồng thuê nhà thời hạn cả đời với bên A là tôi, bên B có quyền hưởng tất cả những điều trên."

"Một bản hợp đồng có lợi như vậy, người thông minh như em chắc chắn sẽ không thể nào bỏ qua được đúng không?"

Tất nhiên!

Nằm ngoài tưởng tượng của Daniel, người yêu bé nhỏ lao vào lòng anh, nhiệt tình gặm nhấm mật ngọt trên cánh môi mềm mại...

...

Kí kết thành công!

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net