Lost, but you found me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(dạo này mình khá là thích bài này, trong lúc trans mình cũng nghe suốt vì cảm thấy bài này rất dễ thương, rất hợp với 2 đứa, cả trong chiếc fic này lẫn ngoài đời ; ; nên mình mạn phép để ở đây, hy vọng các bạn vừa nghe vừa đọc cũng sẽ có cảm giác giống mình ; ;)





Nó không có ở đây. Ở kia cũng không. Chết tiệt, Daniel nghĩ trong khi đưa tay vò tóc một cách thất vọng. Cuối cùng thì anh để mất nó ở chỗ quái nào được thế?

Sau khi lục lại kí ức về mấy ngày hôm trước khi mà anh mới mua nó, Daniel chắc chắn là ngay sau khi về đến nhà, anh đã nhét nó vào sâu trong ngăn kéo đồ lót của mình, vì đơn giản anh biết là Jihoon chả bao giờ dám mở nó ra.

Nhưng mà Jihoon thì lại khó đoán - vẫn luôn là như vậy - thế nên Daniel đã nghĩ lại và rồi quyết định giấu nó ở chỗ khác. Và cái chỗ khác đấy ở đâu thì bây giờ anh cũng chả nhớ luôn nữa.

Daniel định hỏi Jihoon tìm giúp như mọi khi anh vẫn hay làm mỗi lúc anh để mất chìa khoá. Hoặc là điện thoại. Hoặc là ví tiền. Em hình như luôn biết chỗ mà Daniel để mấy cái thứ này sau một ngày dài làm việc, ngay cả khi em không chứng kiến việc anh cất chúng.

Nhưng mà Jihoon cũng thông minh lắm, thế nên Daniel biết một khi anh hỏi em liệu em có thấy một cái hộp nhung nhỏ ở đâu đó trong nhà không thì Jihoon sẽ tìm thấy nó ngay lập tức, và tất nhiên cũng sẽ phát hiện ra kế hoạch của anh luôn.

Và rồi tất cả mọi thứ sẽ hỏng bét.

Daniel có thể tiết kiệm lại một lần nữa và mua một cái khác, nhưng suy nghĩ về việc sẽ phải đợi lâu hơn khi mà anh đã có thể thực hiện nó ngay bây giờ cũng khiến anh cảm thấy không hề thoải mái chút nào. Daniel đã sẵn sàng, và anh biết điều đó. Không có cách nào đảm bảo rằng anh sẽ vẫn dũng cảm như thế này trong vài tuần tới, thế nên có lẽ Daniel sẽ phải tiến hành với tay-không.

Ờ, một lời cầu hôn như vậy đấy.

Ga trải giường của họ phát ra tiếng loạt xoạt khi mà Jihoon nằm dịch vào người anh hơn dưới tấm chăn, em hôn nhẹ lên cổ Daniel. Anh thơm má đáp lại cùng lúc gác chân lên người em, điều đó đổi lại được một cái rên nhỏ phản đối từ Jihoon.

„Anh đang nghĩ gì thế?" Jihoon hỏi. Hơi thở của em phả vào phía dưới hàm của Daniel làm cho anh ngứa ngáy, cảm giác như vừa có một luồng điện chạy dọc sống lưng.

„Nghĩ đến khoản tiết kiệm trong tài khoản của chúng ta khi mà em cứ ăn nhiều như vậy," Daniel nửa nói nửa đùa, thích thú mong đợi phản ứng từ em.

Như là vừa nhận được tín hiệu, Jihoon đấm vào ngực anh một phát, sau đó là một tiếng „ouch" to và đáng ghét phát ra. Daniel lại hôn em lần nữa, nhưng lần này là trên môi và trong một lời xin lỗi, sau đó hai người cứ như thế một lúc, đánh cắp những cái hôn nhẹ nhàng từ đối phương, cho đến khi chúng trở nên dài hơn và sâu hơn.

Jihoon tối nay có vẻ nhiệt tình hơn bình thường. Em ít kìm nén tiếng kêu của mình hơn mỗi khi Daniel chạm vào đúng nơi đó; em đồng ý cho Daniel để lại nhiều dấu hôn hơn thường ngày dù mai em vẫn phải đi làm; em nhìn Daniel với khao khát mãnh liệt khiến anh di chuyển mạnh bạo hơn, khi ngoài kia ánh trăng đang liếc nhìn họ qua tấm rèm cửa.

Daniel tự hỏi anh đã làm thế nào để xoay sở được trong ngần ấy năm mà không có ý muốn biến Jihoon trở thành người của mình. Em làm anh trọn vẹn theo rất nhiều cách mà Daniel không nghĩ bản thân anh có thể tìm thấy điều đó ở ai khác nữa.

Nhưng đúng như anh nghĩ, Jihoon rất khó lường.

Và cũng rất thông minh.

„Em tìm thấy cái này."

Daniel ngẩng đầu lên theo tiếng của Jihoon, và đồng thời cảm thấy máu trên mặt mình bị rút hết khi mà anh thấy cái hộp nhung nhỏ trong tay em.

Cái hộp có chiếc nhẫn ở trong.

„Ồ, cảm ơn em," Daniel cố gắng nói một cách bình thường nhất có thể khi Jihoon đưa anh chiếc hộp. Nhìn lướt qua thì có vẻ nó vẫn còn nguyên đai nguyên kiện, tức là em ý không cố mở nó ra xem trước đó.

„Cái gì thế anh?" Jihoon hỏi khi em ngồi xuống cạnh anh và nhìn chăm chú vào cái hộp.

Cố gắng không để lộ vẻ hoảng loạn trên mặt, Daniel hắng giọng một cách lo lắng. „Nó là, ờ, 1 thứ," anh lầm bầm. „Cho công ty. Họ nhờ anh, ừm, nhờ anh giữ nó một thời gian."

„Nhờ anh giữ một cái nhẫn?"

Daniel gần như bị mắc nghẹn bởi chính câu nói của mình. Tất nhiên Jihoon biết nó là một cái nhẫn; lạy Chúa, bất cứ ai nhìn vẻ bề ngoài của cái hộp thôi cũng biết là bên trong đựng một cái nhẫn rồi.

Đáng ra Daniel phải nghĩ ra một lí do chính đáng hơn, như là anh Seongwoo chuẩn bị cầu hôn anh Minhyun và anh ấy nhờ anh giữ hộ chiếc nhẫn để tránh việc anh ấy làm mất nó, hoặc đại loại vậy. Nhưng mà việc đấy nghe khá hài hước vì ai cũng biết là Daniel làm mất đồ còn nhanh hơn là việc anh chớp mắt.

„Ừ," Daniel đáp với giọng ngập ngừng. Lần tới anh sẽ cứ để nó trong ngăn kéo đồ lót như kế hoạch ban đầu thôi. „Cảm ơn em vì đã tìm thấy nó. Nếu làm mất nó chắc anh tự tử luôn."

Jihoon lấy tay che miệng cười nhìn anh, như em vẫn thường làm. Em ấy thật sự nên bỏ thói quen đấy đi, Daniel nghĩ.

„Anh may mắn vì có em đấy." Jihoon nghiên đầu một cách đáng yêu.

Daniel nhìn em. „Anh cũng nghĩ vậy."

„Anh sẽ không tìm được ai khác biết chỗ anh làm mất tất các thứ của anh đâu," Jihoon nói thêm.

Daniel nhướng mày, „Anh sẽ không"

„Anh cũng sẽ không tìm được ai có gu về game tốt hơn em đâu," em tiếp tục.

Daniel không chắc về điều này lắm, nhưng anh vẫn cười khúc khích đồng tình.

„Và anh cũng sẽ không tìm được ai hiểu anh hơn em đâu."

„Có lẽ là không," Daniel vừa cười vừa vươn tay xoa đầu em. Trái tim anh không còn có chỗ để người khác chen vào thêm nữa rồi.

Jihoon mỉm cười đáp lại và nắm lấy tay anh, đan những ngón tay của hai người vào nhau. „Thế nên là, Daniel, lấy em nhé?"

Lúc này Daniel ngây ra nhìn em chằm chằm, không hiểu rõ câu hỏi của em cho lắm vì chắc chắn giọng điệu của em chả có vẻ gì là đang hỏi han cả.

Thay vào đó, Jihoon có vẻ biết chính xác câu trả lời của anh là gì, nhưng em vẫn để cho anh tự mình nói ra. Sau đấy anh nhận ra—là Jihoon đang cầu hôn anh—và em đang dẫn trước anh trong vụ này.

„Đợi đã—„ Daniel nói rồi rút bàn tay mình khỏi cái nắm tay của em.

Jihoon dõi theo khi anh mở chiếc hộp nhung, cùng với đôi bàn tay rõ ràng là đang run rẩy, chỉ cho em thấy cái gì đang ở trong.

Nằm hoàn hảo giữa 2 miếng đệm nhỏ là một chiếc nhẫn bạc sáng bóng mà Daniel đã mua cho chính dịp này; mặc dù đáng lẽ ra anh phải là người cầu hôn Jihoon mới đúng, chứ không phải là ngược lại.

Jihoon nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, rồi lại nhìn Daniel. Không phải với một cái nhìn ngạc nhiên hay đồng tình, mà là một vẻ mặt anh không hiểu cho lắm.

Ngay khi Daniel mở miệng hỏi điều đó có nghĩa là gì, anh bị ngã về phía sau bởi trọng lượng của Jihoon, 2 cánh tay ôm lấy vai anh thật chặt khi em hào hứng nhắc lại 3 chữ em đồng ý.

„Anh thậm chí còn chưa hỏi em mà." Daniel cau mày, nhưng trái tim anh lại đang nở rộ với những nhịp đập nhanh và nhẹ nhàng, sự nhẹ nhõm bao trùm lấy anh khi Daniel nhận ra mọi thứ đang diễn ra thật tốt đẹp. Hầu hết mọi thứ, dù sao cũng giống nhau cả. „Em biết trước là anh sẽ cầu hôn em à?"

Jihoon tặng anh một nụ cười rạng rỡ nhất khiến Daniel không thể không cong môi lên cười theo em. „Em có chút nghi ngờ," em thật thà trả lời. „Đặc biệt là khi em tìm thấy cái này ngày hôm qua. Anh để nó ở trong ngăn kéo đồ lót của em."

Daniel rên rỉ. Tức là nó thật sự nằm trong ngăn kéo đồ lót. Chỉ là của nhầm người.

„Nếu em biết rồi sao còn cầu hôn anh trước?" Daniel than thở.

„Vì kể cả khi anh mua nhẫn rồi thì chắc chắn anh vẫn sẽ trì hoãn nó thêm một vài tháng nữa hay gì đó." Jihoon nói vặn lại. „Và thế thì em sẽ mất hết kiên nhẫn thôi."

Daniel chỉ nghe lấy câu cuối cùng rồi cười. „Em muốn anh trói em lại đến thế cơ à?"

„Đừng có làm nó nghe kiểu đồi truỵ vậy chứ!"
„Anh không phiền khi thử nó tối nay đâu, nếu em thích kiểu đấy."

Khi Jihoon đánh vào đùi anh, Daniel giả vờ kêu 1 tiếng đau thích thú. Mặc dù vì làm vậy nên anh đã lãnh thêm 1 phát đập vào đúng chỗ vừa rồi, chỉ khác là lần này nó mạnh hơn và anh phải chớp đi vài giọt nước mắt đau đớn sau đó.

„Anh đúng là không thể tin được," Jihoon lẩm bẩm. „Ít nhất thì hãy đeo nó vào tay em trước khi nói mấy cái câu bóng gió đấy."

Và Daniel đã làm vậy. Anh nắm lấy bàn tay Jihoon, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út—nhưng hoá ra nó có vẻ hơi rộng hơn anh nghĩ cho nên anh đành phải đeo nó vào ngón trỏ của em.

Trong khi Daniel đang giận chính mình vì không mua đúng size nhẫn, lẩm bẩm gì đó về việc anh nắm tay em thường xuyên như vậy, đáng ra anh phải biết rõ cái vụ này mới phải, Jihoon thì thấy tình huống bây giờ khá giải trí và em chỉ biết lớn tiếng cười.
„Đây không phải màn cầu hôn mà anh đã tưởng tượng," Daniel thừa nhận trong khi cảm thán cái cách chiếc nhẫn tôn lên màu da của Jihoon.

„Đừng có nói với em là anh định tổ chức một bữa tối cùng hoa cùng nến tại một nhà hàng đắt tiền nhé," Jihoon mặt không cảm xúc nói. „Vì nếu anh làm như thế thật, em nghĩ chưa chắc em đã đồng ý đâu."

Daniel nuốt nước bọt.

„Tức là thế này ổn với em?" Anh hỏi, những ngón tay vươn đến đan vào tay Jihoon.

Daniel hôn nhẹ lên mu bàn tay của em, và lên chiếc nhẫn, và sau khi thấy Jihoon đỏ mặt, anh nghiêng người hôn lên má em.

Khi Daniel tách ra, trong một khoảnh khắc anh nghĩ mình đã thấy được những vì sao trong đôi mắt của Jihoon, anh ngây người trong im lặng cho đến khi nhận ra chúng thật ra là những giọt nước mắt. Vào lúc này, Daniel cũng cảm thấy khoé mắt mình rưng rưng.

„Còn hơn cả ổn." Jihoon nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nở một nụ cười. „Nó hoàn hảo. Với hai chúng ta."

Và Daniel không thể đồng tình với điều đó hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC