Chap 27. Daniel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay bọn họ có môn Đạo đức và Chungha đi học một mình, không có Sungwoon. Sungwoon nghỉ khoảng 1 tuần vì vụ hôm qua, thực ra cậu cũng đã ngờ trước được việc này.

Chungha đi tới ngồi ở hàng đầu thay vì hàng giữa như mọi khi chỗ bốn bọn họ vẫn ngồi suốt mấy tháng nay, và Daniel hýuch tay Seongwoo. "Đi ngồi với cậu ấy đi."

"Em có chắc không?" Seongwoo hỏi như thể cậu không nhìn trân trân về phía Chungha suốt từ lúc cô bước vào lớp với khuôn mặt hậm hực.

"Yeah. Em có thể chịu được ngồi một mình trong ba tiếng mà." Daniel nói và Seongwoo gật đầu trước khi thu dọn đồ đạc để lên ngồi với Chungha.

Daniel chỉ biết thở dài. Chungha chắc chỉ giận mỗi cậu thôi, cậu không cần phải kéo Seongwoo vào vụ này. Thế nên Daniel chỉ biết ngồi một mình trong lớp, lần đầu tiên trong đời, lắng nghe tiếng giảng ù ù như máy từ thầy Kim. Cậu cố gắng hết sức để nghe và ghi chép mặc dù vô cùng muốn nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ ngọt ngào bởi Sungwoon không có ở đây để mượn vở. Thêm nữa anh có khi còn cần mượn vở của Daniel vì nghỉ học.

Và đó là lúc ‎ý tưởng lóe lên trong đầu Daniel về điều mà cậu có thể làm cho Sungwoon.

-------

Jisung dù có phàn nàn làm thế này là không được, nhưng anh vẫn để Daniel thuyết phục cho cậu xem lịch học của Sungwoon bằng mật khẩu quản trị của mình.

Jisung cảm thấy quắn quéo về việc Daniel cố gắng chép bài hộ cho Sungwoon khi anh vắng mặt, và Daniel muốn giải thích và bảo lại với anh rằng cậu chỉ cố gắng đền bù tội lỗi với Sungwoon thôi, nhưng Chungha sáng nay vừa mới đe dọa cấm cậu không được nói với ai khác về chuyện giữa cậu với Sungwoon xong. Anh ấy không cần bị làm bẽ mặt thêm nữa, yeah, cậu ấy nói vậy đó. Đâu phải là Daniel định làm vậy đâu. Nếu vậy tất cả bạn bè của Sungwoon sẽ tẩy chay cậu, mà như vậy đồng nghĩa với toàn trường luôn.

Sungwoon chỉ học có 5 lớp một tuần, nghĩa là ít hơn 5 lớp so với Daniel tưởng (và rồi cậu lại nhớ ra rằng Sungwoon có lẽ là có 5 lớp trợ giảng nữa, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy căng thẳng rồi). 4 lớp ngoài lớp Đạo đức thực sự đều không trùng với lớp học của Daniel, trừ việc trùng với buổi tập nhảy, cái mà cậu có thể dễ dàng thay đổi lịch.

Và bắt đầu từ hôm nay – thứ tư, Sungwoon sẽ học Chính trị thế giới vào buổi chiều, và Daniel không hiểu bằng cách nào mà Sungwoon có thể học liên tục vừa Đạo đức kinh doanh và Chính trị thế giới trong 6 tiếng được. Anh chắc có ‎ý chí của thần thánh quá.

Daniel đang đi tới tòa nhà Khoa học xã hội, nơi lớp Chính trị thế giới mở thì điện thoại reo. Cậu chớp mắt vài lần, rồi lại vài lần, chỉ để chắc chắn là mình không tưởng tượng, rằng Sungwoon đang gọi điện cho cậu.

"Hey," Daniel nói vào điện thoại sau khi suýt bấm trượt nút trả lời.

"Hey," Sungwoon đáp lại.

"Erm," Daniel nói vô cùng trơn tru. "Anh... anh thế nào rồi?"

"Bình thường. Không còn đau nữa. Chỉ bất tiện thôi."

"Xin lỗi."

"Ừ, thì," Sungwoon tùy tiện nói. "Anh nghe nói Chungha đến nói chuyện với em sáng nay."

"Nói chuyện cũng là một cách để diễn tả nó." Daniel đáp và Sungwoon ở đầu dây bên kia thở dài.

"Anh xin lỗi. Mọi chuyện tối qua quá sức với anh và anh đã để lộ chuyện của em với Chungha. Anh rất xin lỗi."

Daniel chớp mắt.

Sungwoon đang xin lỗi sao? Xin lỗi cậu?

"Hyung, anh đâu có gì phải xin lỗi."

"Em kể cho anh bí mật của mình mà anh lại tiết lộ nó với người mà em muốn giấu. Đương nhiên anh phải xin lỗi." Sungwoon nói lại. "Thêm nữa là anh không biết Chungha đã làm gì em rồi nhưng anh cảm thấy rằng anh cũng nên xin lỗi về việc đó."

"Em vẫn còn sống và ơn trời phật tay chân vẫn lành lặn." Daniel đáp.

"Em vẫn ổn chứ?" Sungwoon hỏi. "Thì, chuyện Seongwoo..."

"Oh." Daniel đáp. Cậu không hề nghĩ là Sungwoon sẽ lo cho cậu. Anh ấy thích mày, đồ ngốc. Đương nhiên anh ấy phải lo lắng cho mày rồi. Một giọng nói vang lên trong đầu cậu, và Daniel biết đó là giọng nói của chính mình, nhưng cậu vẫn cảm thấy đứng không vững mỗi lần nhớ ra rằng Sungwoon thích cậu.

"Em không sao." Cậu cuối cùng cũng lên tiếng. "Seongwoo hyung có hơi giận. Thực ra là thất vọng thì đúng hơn, nhưng bọn em ổn rồi. Bọn em đã nói chuyện ổn thỏa."

Sungwoon bật cười. "Anh ngạc nhiên đấy. Anh tưởng hai đứa phải là kiểu, đấm nhau thay vì nói lên cảm xúc của mình."

"Bọn em đâu có chia sẻ cảm xúc gì đâu." Daniel đảo mắt. "Thêm nữa, đấm nhau chỉ là biện pháp cuối cùng khi một trong hai trở nên không thể chịu nổi nữa."

"Thế chắc ... 1 tuần đấm nhau 5 ngày thôi hả?" Sungwoon hỏi, và Daniel cười ngặt nghẽo, cậu luôn dễ bật cười trước Sungwoon như vậy.

"Anh chỉ muốn kiểm tra xem." Sungwoon nói thêm sau khi Daniel đã ngưng cười. "Rằng em không bị một trong hai đứa xử."

"Cảm ơn." Daniel cười. "Em vẫn còn sống."

"Ok. Anh xin lỗi. Lần nữa. Vì đã lỡ miệng."

"Anh vốn không có nghĩa vụ phải hứng chịu hậu quả từ những lời nói dối của em. Là em tự gây nên tất cả mấy chuyện này. Em cũng xin lỗi."

"Về chuyện gì?"

"Thì là..." Daniel nói không chắc chắn. "Nói dối rằng thích anh. Và cả, hôn anh nữa. Tối qua."

Sungwoon im lặng lâu tới mức Daniel bắt đầu tự hỏi có phải kết nối điện thoại có vấn đề hay không, cho tới khi anh cuối cùng cũng lên tiếng. "Sau này đừng nhắc lại chuyện đó nữa."

"Hyung,"

"Nghe này, anh không biết tại sao em lại làm thế. Có lẽ chỉ là em bối rối, lẫn lộn hay gì đó. Mọi chuyện hôm qua cứ rối tung lên nên có lẽ cả hai đều làm nhưng chuyện mà mình không định làm. Nên là cứ quên đi được không?"

"Yeah, ok." Daniel thuận theo đường lui mà Sungwoon chỉ cho cậu. Có lẽ Sungwoon nói đúng. Chỉ là cậu bối rối, lẫn lộn hay gì đó. Lý do duy nhất mà cậu thực sự có thể nghĩ đến khi giải thích vì sao mình lại hôn Sungwoon đó là chỉ vì cậu muốn làm vậy thôi, và giải thích về cái ý muốn đó lại là một ẩn số với cậu.

"Ok," Sungwoon lặp lại. "Anh mừng là Chungha không có giết em."

"Không, cậu ấy chỉ nói mấy lời đe dọa rất hình tượng thôi." Daniel nói. "Cậu ấy cũng nói là sẽ đi xin đơn cách ly em khỏi anh."

Sungwoon bật cười. "Vì l‎ý do gì?"

"Bạo hành cảm xúc." Daniel lặp lại chính xác câu chữ Chungha nói.

"Em ấy xem Luật lệ và Giai cấp nhiều quá rồi." Sungwoon nói.

"Nhưng đấy... có phải là điều anh muốn không?" Daniel hỏi. "Đương nhiên không phải là đơn cách ly. Nhưng tối qua, anh nói anh cần khoảng cách. Giờ vẫn cần chứ?"

"Anh không biết nữa." Sungwoon nói, giọng nhẹ nhàng. "Có lẽ vậy. Nghe này, đằng nào tuần này anh cũng không đến trường. Anh sẽ tự điều chỉnh bản thân mình. Đừng lo."

"Ok," Daniel nói. Cậu không rõ Sungwoon nói điều chỉnh là điều chỉnh cái gì nhưng cậu thực sự không biết mình có thể làm gì hơn. "Nghỉ ngơi cho khỏe nhé, hyung."

"Cảmơn em." Sungwoon nói trước khi dập máy. Daniel nhìn ngẩn ngơ vào điện thoại mộtlúc rồi đút nó vào túi quần và đi tới lớp học Chính trị thế giới của Sungwoon.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net