Chap 36. Daniel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em xin lỗi vì suýt đã nữa giết anh trước khi bọn mình có thể đi hẹn hò lần đầu tiên." Daniel nói một cách chân thành. Sungwoon đã đỡ hơn, mặt anh không còn đỏ nửa, nước mũi cũng không còn chảy, và cuối cùng anh cũng đã để Daniel nắm tay mình.

Sungwoon thở dài. "Không sao. Đáng lẽ anh nên bảo em là anh bị dị ứng phấn hoa, nhưng trời ạ, anh không thể tưởng tượng được là em lại tặng hoa cho anh."

"Em muốn thể hiện một chút gì đó mà." Daniel nói nhỏ.

"Em đã là quá đủ rồi." Sungwoon nói. "Nhưng mà giờ để anh chọn nhà hàng nhé? Để đền bù chuyện em suýt chút nữa đưa anh lên thiên đàng."

"Yeah, ok." Daniel nhún vai. "Anh đã nghĩ đến chỗ nào rồi à?"

"Oh, yeah." Sungwoon cười thật tươi.

-----

Daniel nhìn lên biển quảng cáo neon nhấp nháy đề "Wang Burgers" từ đằng xa.

"Thật ư?" Cậu ngoảnh ra nhìn Sungwoon và hỏi. "Anh muốn hẹn hò ở đây sao?"

"Làm sao?" Sungwoon nhún vai. "Buổi gặp nhau đầu tiên của bọn mình là ở đây mà. Anh không hiểu tại sao lại phải đến mấy nhà hàng cao cấp chỉ phục vụ đồ ăn kích thước hiển vi làm gì. Thêm nữa hôm nay là thứ Ba. Mua 2 tặng 1."

Daniel chỉ thở dài và đi theo Sungwoon vào nhà hàng. Cho tới giờ thì buổi hẹn hò này khác hoàn toàn so với những gì cậu dự định.

"Anh Wonsik không ở đây à?" Daniel hỏi khi Sungwoon dẫn cậu tới một bàn trống. Cậu chỉ nhìn thấy hai nữ phục vụ, không hề có bóng dáng của Wonsik.

"Không, tuần này anh ấy nghỉ." Sungwoon nói và vẫy một người phục vụ. "Em nghĩ anh lại dẫn em tới đây khi mà có anh Wonsik ở quanh à? Em nghĩ anh ghét bản thân mình đến mức thế cơ à?"

"Giờ mới biết." Daniel bật cười.

"Bọn tôi có thể gọi một set 2 tặng 1 không?" Sungwoon không để ý đến cậu nữa mà quay ra nói với người nữ bồi bàn. "Cola cho cả hai."

"Xin lỗi thưa ngài. Chúng tôi đã dừng chương trình mua 2 tặng 1 từ tuần trước rồi." Nữ phục vụ đáp lại.

"Khôngggggg," Sungwoon rên rỉ, và biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt anh là đủ làm Daniel bật cười rồi.

"Vậy tôi sẽ đặt hai set thường hay à?" Người phục vụ hỏi lại.

"Vâng." Daniel nói khi Sungwoon có lẽ vẫn đang đau khổ và than thở về mất mát quá lớn này.

"Anh Wonsik còn không thèm nói cho anh biết." Sungwoon lẩm bẩm. "Sao anh ấy có thể làm vậy chứ?"

"Thôi diễn đi." Daniel vòng tay ra ôm lấy cổ Sungwoon và nói. "Dù phải trả thêm 15,000 won nữa thì anh vẫn sống mà."

"Kết thúc một thời kỳ huy hoàng rồi, Daniel." Sungwoon nói đầy nghiêm túc.

"Anh nói gì cũng đúng hết, babe." Daniel đáp.

Ánh mắt Sungwoon ngoảnh ra nhìn Daniel trong giây lát rồi quanh đi, má hơi ửng lên. "Đừng có gọi anh là babe."

Daniel khá chắc là anh ám chỉ điều ngược lại.

Set burger của hai người ra khá nhanh, một cái lợi khi đi ăn một nhà hàng ăn nhanh, Sungwoon lảm nhảm một lúc về mất mát của chương trình khuyến mại ưa thích rồi mới bắt đầu ăn.

"Chờ đã." Daniel với lấy tay anh trước khi anh kịp cắn xuống một miếng.

"Sao?" Sungwoon chớp mắt.

"Chờ em một chút." Daniel nói và cầm lấy chiếc burger của anh để cậu có thể bỏ hết dưa ra trước khi đưa lại cho anh.

"Em tốt với anh quá." Sungwoon nói, và Daniel thông thường sẽ cho là anh nói móc cậu, nhưng giọng Sungwoon rất trầm, và tai anh thì đỏ hết lên, thật sao?

"Vì em bỏ dưa ra giúp anh ư?" Cậu hỏi lại cho chắc.

"Bởi vì em vẫn nhớ." Sungwoon đáp.

"Anh biết là tiêu chuẩn của anh rất thấp đúng không?" Daniel bật cười.

Sungwoon lườm cậu. "Trật tự và nhận lấy lời khen đi."

Daniel cười lớn. "Được rồi, babe."

Lần này thì Sungwoon không phản đối nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net