Vận mệnh của chúng ta sẽ đi về đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng chừng vài ngày sau, tại Địch phủ. Nguyên Phương và Mộng Dao đang nói chuyện với nhau, bỗng có một tên hầu bẩm bảo: "Thưa Đồng tiểu thư, có người cầu kiến."
Mộng Dao quay sang nhìn Nguyên Phương thấy chàng cũng rất ngạc nhiên, Mộng Dao mới lên kinh thành lại không nhiều người biết đến, vậy thì là ai, Mộng Dao nói khẽ:
"Là ai vậy."
"Dạ thưa là Lịch Quận Chúa ạ."
Lịch Quận Chúa, cái tên này nghe quen quen nhưng kì thực nàng không nhớ rõ là ai. Chưa kịp trả lời, Nguyên Phương bảo:
"Gọi cô ta vào đây."
Một lúc sau, có 2 thân ảnh bước vào. Một nữ tử vận y phục đỏ rực, phong thái thanh thoát chỉ cần lướt qua là biết thiên kim tiểu thư, cành vàng lá ngọc của gia đình nào đó. Theo sau là một nha hoàn, đúng là 'chủ nào tớ nấy' khí chất hơn hẳn nhưng nha hoàn từng gặp.Đó là Lịch Tử và Tiểu Lâm.
Thấy Nguyên Phương cũng có mặt ở đây, cô ta tới:
"Tiểu nữ Lịch Tử than kiến Quốc Cữu Gia."
Nguyên Phương thấy vậy cũng chỉ đáp:
"Tại sao Lịch Quận Chúa lại muốn tìn Đồng tiểu thư vậy."
Nghe thấy vậy, cô ta bỗng hơi hoảng sợ nhưng vẫn rất điềm tĩnh nói:
"Ta tới đây là để hoà giải với Đồng cô nương."
Mộng Dao chợt sửng sốt:
"Hoà giải với ta, ta với cô đâu có quen biết gì nhau mà phải hoà giải?"
"Hôm đó ở Quốc Cữu phủ, nha hoàn của ta đã va vào cô nhưng chưa xin lỗi nên hôm nay ta tới đây để chính thức xin lỗi cô." Lịch Tử đáp
Nghe cô ta nói xong, Mộng Dao lờ mờ nhớ ra được ngày hôm đó. Tình địch của cô sao cô có thể quên được gương mặt ả chứ. Mộng Dao là người vô tư, thấy người ta như vậy nên đáp lại:
"Không cần đâu, chẳng phải hôm đó cô cũng xin lỗi ta rồi sao." Nàng mỉm cười.
Trong lòng Nguyên Phường thầm khóc, luôn hỏi tại sao nàng lại ngây thơ như vậy. Thế nhưng chàng yêu nàng cũng như yêu sự ngây thơ này.
"Vậy là cô tha thứ cho ta sao?" Lịch Tử ngạc nhiên trước câu trả lời của Mộng Dao.
Nàng không trả lời chỉ gật nhẹ mái đầu.
Chưa kịp nói gì thêm, Lịch Tử liền hỏi:
"Vậy chứng ta có thể kết bằng hữu được không."
"Bằng hữu?Cũng được thôi. Ta là Đồng Mộng Dao." Mộng Dao hảo sảng chấp nhận
"Ta là Lịch Tử, mọi người thường gọi ta là Lịch Quận Chúa. Còn đây là nha hoàn của ta,Tiểu Lâm."
"Thì ra là Quận Chúa, vừa nãy không biết thân phận của cô nên ta có chút vô lễ, xin thứ lỗi."
"Không sao cả. Chỉ là gia phụ có quan hệ Hoàng Tộc nhiều năm thất lạc nên ta mới được phong làm Quận Chúa.
Đồng cô nương, nhân dịp trọng đại như thế này ta muốn tặng cô một thứ."
Nói rồi cô ta lấy trong túi áo ra một thứ, là một cây trâm cài tóc. Đối với những nữ nhân khác hẳn là một món quà vô cùng đẹp và ý nghĩa. Thế nhưng đối với nàng không có một chút hứng thú. Dù cũng là thiên kim tiểu thư song nàng lại rất nghịch ngợm, từ nhỏ cùng Tiểu Hổ đi đây đi đó phá án nên cũng chẳng quan tâm tới mấy cái đồ trang sức đắt giá này. Trong mắt nàng dù là cây trâm rẻ tiền hay đắt tiền đều giống như nhau cả, đều là để cài tóc.
Lịch Tử liền bảo:
"Đây là cây trâm vô cùng quý giá. Nó được đúc từ những viên dạ minh châu, ban đêm nó sẽ tự phát ra ánh sáng, vô cùng đẹp mắt. Cả thiên hạ này chỉ có một chiếc. Ta muốn tặng cho cô thay cho lời chúc giữa cô và Quốc Cữu Gia."
Nguyên Phương đứng bên cạnh, từ nãy tới giờ bị nàng bơ đang định lên tiếng thì Mộng Dao đã nói:
"Lịch Quận Chúa, ta sẽ nhận tấm lòng của cô nhưng món đồ đắt giá thế này ta không thể nhận. Bởi vì ta đã có một chiếc trâm quan trọng hơn." Vừa nói, Mộng Dao chỉ lên cây trâm đang gài lên đầu. Đó là cây trâm tuy rất đơn giản nhưng là do Nguyên Phương tặng nên nàng rất quý trọng nó. Rồi nàng quay sang mỉm cường với chàng cũng bắt gặp chàng cũng đang nhìn mình mà khoé môi cong lên.

Thấy tình cảnh 'tình chàng ý thiếp' như vậy, trong mắt Lịch Tử ánh lên vẻ tức giận nhưng không để ai phát hiện rồi quay sang:
"Không làm phiền hai người nữa, tiểu nữa xin cáo từ." Rồi lặng lẽ quay về.
Nguyên Phương trước khi về liền dặn dò nàng một câu: " Mộng Dao đừng bao giờ quá tin tưởng một người nào đó."
"Muội biết rồi, thế nhưng muội tin Tiểu Hổ, Uyển Thanh tỉ và cả huynh nữa."
Sáng hôm sau, đang vui vê trò chuyện với Uyển Thanh thì quản gia phủ dắt Tiểu Lâm vào, cô ta không còn vô lễ như trước mà khom mình hành lễ:
"Đồng tiểu thư, tôi phụng mệnh Quận Chúa mang cho cô ít đồ ngon. Mong cô nhận lấy"
"Ngươi là Tiểu Lâm đúng không. Mau ngồi xuống đi ta muốn trò chuyện với ngươi." Nói rồi cô kéo tay Tiểu Lâm ngồi xuống, đặt giỏ đồ bên cạnh
"Tiểu thư,cảm ơn cô nhưng một nha hoàn không thể ăn chung với một tiểu thư."
"Cô là bạn của Lịch Tử nên cũng là bạn của ta. Chắc cô cũng đói rồi cùng ta ăn một chút rồi trò chuyện." Mộng Dao vui vẻ trả lời
Sau một hồi thuyết phục được nha hoàn cứng đầu, cô ta cũng chịu ngồi xuống.
"Tại sao cô phải đi làm nha hoàn vậy. Ta thấy dung mạo của cô cũng xinh vậy thì tại sao..."
Chưa kịp nói hết, Tiểu Lâm bèn trả lời:
"Nô tì là trẻ mồ côi. Hồi còn nhỏ bị người ta bắt cóc nhưng cũng nhờ Lịch Quận Chúa đã cứu nô tì thoát khỏi bọn chúng. Không biết đi đâu lại muốn cảm ơn ân nhân nên nô tì quyết định làm nha hoàn chăm sóc Quận Chúa."
Thấy hoàn cảnh của cô ta cũng đáng thương không giống vẻ bề ngoài. Mộng Dao cầm lấy tay cô ta, an ủi. Hành động này của nàng khiến trong mắt của Tiểu Lâm có một chú sự thương xót. Tại sao chứ?
Cái bản tính tọc mạch,tò mò của nang bỗng dưng phá vỡ bầu không khí u ám:
"Tại sao cô lại tên là Lâm vậy. Nghe không hợp với cô chút nào."
Tiểu Lâm vẫn giữ khuôn mặt buồn bã cố cười với nàng, giải thích:
"Bởi vì trên người của nô tì có một vết bớt hình cái cây nhỏ."
Câu này dường như khiến Mộng Dao nghi ngờ cô ta: " Không lẽ Tiểu Lâm chính là..."
Trong mấy ngày này, Mộng Dao hết ăn,ngủ,chơi rồi lại đi khám bệnh thực sự rất chán rồi. Chịu đựng hết nổi, nàng bảo Địch Nhân Kiệt:
"Tiểu Hổ, dạo này huynh cũng chẳng bận việc gì cả tại sao lại không dẫn muội đi đâu đó đi."
"Mộng Dao, tuy muội đang ở Địch phủ thế nhưng toàn quyền quyết định cho muội đều do Quốc Cữu phủ quyết định. Vì thế nuội đừng hỏi ta..." chưa nói hết câu Mộng Dao đã chạy vọt đi về phủ Nguyên Phương.
Trong lúc đó, Nguyên Phương đang đọc sách và thưởng thức trà tại thư phòng. Nghe thấy tiếng náo loạn của nàng ở ngoài, chàng chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Mộng Dao mở mạnh vào cánh cửa, tiến về chỗ Nguyên Phương tức giận:
"Nguyên Phương à, muội ở phủ chán lắm rồi. Dạo này huynh cũng chẳng bận việc gì tại sao lại không dắt muội đi đâu đó đi."
Thấy hành động 'đáng yêu' của Mộng Dao đáp:
"Muội chẳng phải cũng hãy ra ngoại thành rồi sao. Hoàng Thượng cũng đang nhờ ta giải quyết một số việc nên ta không thể đi đâu quá xa được."
Như chặn lời nói của Mộng Dao khiến nàng không biết nói gì, thốt lên:
"Không thèm để ý tới huynh nữa."
Rồi quay đi chỗ khác. Nàng giận rồi, chắc phải lâu lắm mới hết cơn giận này đây. Hành động của Mộng Dao khiến Nguyên Phương đành phải chịu thua:
"Thôi được rồi,muội đừng giận nữa. Ngày mai ta sẽ dẫn mọi người đi ra ngoại thành chơi. Nhớ chỉ là một chút thôi nhá."
Mộng Dao mỉm cười, quay sang ôm lấy cánh tay của chàng, ríu rít mà nói:
"Đại Công Kê của muội là tốt nhất, muội phải về để chuẩn bị, ngày mai gặp."
Hình bóng của nàng khuất dần, lòng Nguyên Phương cảm thấy thật ấm áp nhưng không hiểu được tại sao sống lưng lại lạnh tới như vậy.
Đúng như lời hẹn, Nguyên Phương có mặt tại Địch phủ để chuẩn bị lên đường. Giống như thường ngày,4 người họ ở trong xe còn để Nhị Bảo bên ngoài. Mộng Dao thể chất không tốt lại đi đường xa, mệt mỏi mà ôm lấy cánh tay Nguyên Phương tựa đầu vào vai chàng ngủ. Nguyên Phương thấy vậy khẽ mỉm cười, tay cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, đầu cũng tựa vào đầu nàng mà thiếp đi. Uyển Thanh và Địch Nhân Kiệt cũng ngủ từ lúc nào không hay. Tất cả mọi người trong xe đều ngủ hết rồi. Hôm nay không khí không còn vui vẻ, náo nhiệt mà thực sự tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Tới nơi, họ dừng chân tại một dịch quán nhỏ. Chính là cái dịch quán mà Uyển Thanh và Địch Nhân Kiệt lần đầu gặp nhau. Mộng Dao khẽ huých vào vai Nguyên Phương:
"Huynh biết không đây là nơi đầu tiên bọn họ gặp nhau đó. Năm đó hắn dám đánh thuốc mê muội rồi cùng Nhị Bảo trốn lên Trường An chơi. Kết quả là muội phát hiện được liền đuổi theo. Trời thì mưa, bụng thì đói khiến muội lúc đó thực sự rất thảm."
Nghĩ lại tới lúc đó, Địch Nhân Kiệt cũng cảm thấy buồn cười. Nàng- một hồng y làm náo loạn cả tửu lâu, vừa trông thấy bọn họ liền lao vào mắng nhiếc. Đúng là một hồi ức khó quên, vậy mà cũng đã hai năm trôi qua. Mọi người bây giờ cũng đã thay đổi rồi còn nha đầu của hắn cũng chẳng bám theo hắn nữa mà đã có một chỗ để nương tựa sau này.
Bọn họ bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Sở thích của Mộng Dao vẫn không đổi vẫn thích đùi gà nướng có thật là nhiều ớt. Nàng ngồi đó gặm đùi gà một cách ngon lành. Khoé môi cong lên. Nguyên Phương nhìn nàng ăn, tại sao hành động nào của nàng chàng đều yêu hết vậy.
Trong lúc đó, tên Nhị Bảo từ ngoài chạy vào, hớt hải:
"Thiếu gia, Vương thiếu gia có chuyện lớn rồi."
"Ngươi lại gây ra hoạ gì rồi à." Địch Nhân Kiệt vẫn điềm tĩnh trả lời
"Không phải, vớt...vớt được một xác cô nương."
Vừa nghe xong, tất cả đều chạy ra ngoài.
Đúng là có một xác cô nương, người dân ở hai bên đều xúm lại bàn tán. Thấy đám người của Nguyên Phương, bọn họ đều tránh sang hai bên:
"Tham kiến Địch đại nhân, Quốc Cữu Gia."
Địch Nhân Kiệt không màng tới lời của người dân quay sang bảo Uyển Thanh khám xét thi thể.
Sau một hồi khám xét thi thể, Uyển Thanh đưa ra kết luận:
"Trong tai không có tình trạng tụ máu, miệng cũng không có chứa các vật dưới nước, tay không có vết bùn. Nạn nhân tử vong vì một nhát dao chí mạng ở trước ngực. Theo suy đoán cũng đã chết được hơn nửa ngày rồi."
Kết luận của Uyển Thanh khiến mộ người bàn tán xì xào. Bỗng có một lão bá gần đó nói:
"Lại chết thêm một người nữa rồi. Đây là người thứ 5 đã được vớt xác."
Nguyên Phương nghe được liền tiến lại hỏi:
"Lão bá người nói như vậy ý là gì."
Giọng của Nguyên Phương bỗng trở lên lạnh lùng, gương mặt vô cảm khiến lão bá nhìn thấy tới run sợ.
Mộng Dao tiến tới chỗ của chàng, khẽ nắm lấy tay chàng như muốn xoa dịu 'tảng băng' này đi. Bắt gặp ánh mắt ấy của nàng, Nguyên Phương cũng bớt lạnh lùng đi:
"Lão bá người cứ nói, không sao đâu."
"Ta... cũng không biết tại sao thế nhưng chỉ trong 2 tuần mà đã vớt được 5 cô nương rồi."
"Tại sao chuyện lớn như vậy mà mọi người không bẩm báo cho Đại Lí Tự."
"Chúng tôi định báo rồi thế nhưng khi người nào đi báo đều không thấy trở về."
Nghe xong, Nguyên Phương quay trở lại với Địch Nhân Kiệt nói rõ tình hình. Còn Mộng Dao đứng bên cạnh cái xác kiểm tra cái gì đó. Phát hiện ra điều gì liền gọi mọi người:
"Các huynh nhìn xem, cổ tay và cả chân nữa đều có những vết hằn. Ngoài ra còn..." Mộng Dao liền kiểm tra phần bụng thi thể:
"Ở phần bụng còn có rất nhiều vết sẹo do roi để lại."
Địch Nhân Kiệt và Nguyên Phương nhìn nhau:
"Có lẽ trước khi chết, nạn nhân đã bị trói và tra tấn rồi bị hung thủ giết sau đó thả xuống sông."
Địch Nhân Kiệt hỏi người dân:
"Thân nhân của nạn nhân đâu sao không ra nhận."
"Đây đều là những cái xác vô danh."
Được sự chỉ dẫn của người dân, bọn họ tới một cái hồ chô tất cả xác vô danh ấy.
"Đây đều là những thiên kim tiểu thư và gia quyến đều ở Trường An."
"Tại sao huynh lại chắc chắn như vậy."
"Muội nhìn xem tất cả y phục bọn họ mặc đi, đều là lụa thượng hạng mà chie có Trường An mới có. Bọn họ đều bị tra tấn nên chắc chắn đều là do một người làm."
Đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ thì có tiếng gọi:
"Đồng tiểu thư. Nô tì tham kiến Quốc Cữu Gia, Địch đại nhân." của Tiểu Lâm
"Đứng lên đi. Sao ngươi lại tới đây."
"Nô tì vừa mua một ít vải để mang về cho Quận Chúa. Đồng tiểu thư...có chuyện gì sao."
"Vừa rồi vớt được một xác cô nương."
Nghe Mộng Dao kể lại liền quay qua nhìn thi thể, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi nhưng nhanh chóng thu về:
"Liễu...Liễu cô nương."
"Liễu cô nương?" Địch Nhân Kiệt hỏi lại
"Nô tì có nghe người dân nói cô ấy là con của thương gia giàu có họ Liễu nhưng bị mất tích hơn một tuần rồi. Không ngờ lại bị chết thê thảm lại còn bị tra tấn nữa chứ. Thật đáng thương."
Nguyên Phương cùng Địch Nhân Kiệt giật mình rồi nhìn nhau gật đầu.Cô ta nhìn qua các thi thể còn lại, bảo bọn họ:
"Những người này hình như có đặc điểm chung thì phải."
"Đặc điểm chung? Ngươi mau nói đi mạng người là quan trọng."
"Nô tì cũng không dám chắc...hình như bọn họ đều có liên quan tới Quốc Cữu Gia."
"Cái gì???" Cả bốn người họ đều đồng thanh hỏi.
Tiểu Lâm tường thuật lại cho mọi ngươi gia thế của các vị cô nương xấu số. Quả thật họ có liên quan tới Nguyên Phương. Từ những thiên kim con quan tới hoa khôi tú phường đều làm đủ mọi cách để khiến chàng động tâm vì họ. Như Liễu cô nương kia đã từng một lần đem rất nhiều đồ tới cho chàng nhưng không thành bởi lúc đó tâm trí của chàng chỉ có mình nàng đâu còn tâm tư tơ tưởng tới người khác. Ai ngờ lại bị thê thảm như vậy.
Nghe hết được câu chuyện của nha hoàn kia, Mộng Dao "ăn" thêm một hũ dấm chuaaa và đưa tay véo thật đau vào hông chàng:
"Vương Nguyên Phương, huynh nói mau trong hai năm qua khi ta không có ở đây thì huynh đã phong lưu với bao nhiêu người."
Nguyên Phương bị nàng véo thật đau, mặt biến sắc:
"Mộng Dao tin ta ta chưa hề làm chuyện đó."
"Giờ này mà hai người còn đùa được sao." Địch Nhân Kiệt tức giận
Nàng không biết nói gì chỉ quay sang một bên tránh tức giận.
Ngẫm nghĩ một lúc, Địch Nhân Kiệt hỏi Nguyên Phương:
"Dạo này huynh có gây thù hằn gì với ai không?"
Nguyên Phương suy nghĩ nhưng trả lời là cái lắc đầu. Bỗng lúc đó tiếng của nha hoàn Tiểu Lâm vang lên:
"Chính là Tôn thiếu gia, Tôn Lương."
Nghe hai chữ "Tôn Lương", Nguyên Phương và Mộng Dao cùng nhìn nhau, tại sao lại có thể quên tên hắn được chứ.
"Nô tì có nghe nói mấy hôm trước ở ngoài chợ Tôn thiếu gia gây khó dễ với Đồng tiểu thư và Quốc Cữu Gia đã xuất hiện..."
Uyển Thanh đang im lặng lúc đó liền nói:
"Muội nghĩ mục tiêu của bọn chúng không phải nhằm vào Nguyên Phương hay nhưng nữ nhân kia mà là nhắm vào Mộng Dao."
Mộng Dao đứng ngay cạnh hoảng sợ liền ôm chặt lấy Nguyên Phương, chàng chỉ vòng tay ôm lấy eo của nàng để bảo vệ.
"Ý muội là sao" Nguyên Phương vẫn không hiểu
"Ý muội là bọn chúng muốn tấn công vào Mộng Dao. Vì Mộng Dao đã làm chúng mất mặt trước nhiều người nên muốn hãm hại Mộng Dao. Còn những cô nương kia chỉ là để làm không khí hoang mang, lo sợ."
"Uyển Thanh, chưa có chứng cứ thì chưa thể kết tội. Bây giờ việc quan trọng nhất của chúng ta là phải bảo vệ cho Mộng Dao."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net