41. Tiếp tục lời hứa hẹn (a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều này thật quá sức tưởng tượng, Lam Niệm Tích vẫn còn hơi ngơ ngẩn, Lam Vong Cơ đã kêu nó đi tìm y sư lại đây. Nó lập tức đi ra, chạy băng băng trên hành lang dài, lúc này chuông giờ hợi vang lên, đến giờ nghỉ ngơi của Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhung ai mà quan tâm chứ, gia quy sao quan trọng bằng cha được!

Lam Vong Cơ nâng đầu gối của Nguỵ Vô Tiện, ẵm hắn lên, Nguỵ Vô Tiện cũng còn hơi choáng ngợp, chỉ nói: "Lam Trạm, không cần phải thế này, còn chưa xác định mà, nhỡ chỉ là cảm lạnh thông thường".

Lam Vong Cơ chỉ nói: "Cảm lạnh thông thường cũng cần như thế".

Không cho phép giải thích mà ẵm hắn tới giường, ngồi xuống bên cạnh, đem Nguỵ Vô Tiện ôm vào lòng, tay khẽ vỗ về sau lưng hắn, cằm gác lên đỉnh đầu hắn nhẹ nhàng dụi dụi.

Ấm áp trong vòng tay đó, tất cả những hành động nhỏ này của Lam Vong Cơ, đều khiến Nguỵ Vô Tiện quyến luyến không chịu được, thu mình vào trong lòng y. Nội tâm hai người đều có chút kích động, vừa chờ mong vừa hưng phấn, nhưng lại không dám biểu lộ ra quá nhiều, sợ nhỡ đâu là hiểu lầm, trong lòng sẽ rất hụt hẫng, vì vậy cả hai đều không nói gì với nhau, yên lặng cảm nhận nhiệt độ cơ thể và nhịp tim đập của đối phương.

Đợi đến lúc y sư bị Lam Niệm Tích kéo tới, chẩn mạch cho Nguỵ Vô Tiện, mặt tràn đầy tươi cười nói: "Chúc mừng Hàm Quang Quân, chúc mừng Nguỵ công tử, Nguỵ công tử có tin vui rồi".

Sự việc cuối cùng đã được xác nhận, ngược lại Lam Vong Cơ trở nên ngây ngốc, bị y sư lôi sang một bên hỏi thăm tình hình, dặn dò một số điều cần chú ý, sau đó giống như bị dạy bảo một trận, y cứ thế gật đầu, rồi lại gật đầu. Cả quá trình rõ ràng có gì đó không đúng, chỉ biết gật gật đầu một cách ngốc nghếch.

Lam Niệm Tích kinh ngạc đến mức miệng không ngậm lại được, đứng yên bất động tại chỗ, Nguỵ Vô Tiện vẫy tay kêu nó lại bên giường, nó đi tới, Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vào trán nó, cười nói: "Ngươi làm gì vậy chứ, nhóc con của chúng ta sắp trở thành ca ca của người ta rồi, vẫn còn ngốc như thế".

Ca ca, nó sắp làm ca ca rồi, vậy là sẽ có một đệ đệ hoặc muội muội, đệ đệ muội muội không phải là cái thứ mềm mềm, mũm mĩm hay sao!!! Là cái thứ mà nó thích nhất muốn có nhất mà không thể được, vì thế trên mặt nở nụ cười si ngốc, hưng phấn chống lên mép giường, hỏi: "Cha! Thật sự ta sắp có đệ đệ hoặc muội muội sao?"

Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt với nó, "Không có, lừa ngươi thôi".

"Ta mới không tin á, đây mới là cha lừa ta". Nói rồi ngồi xuống mép giường, vẻ mặt cười ngu ngốc.

Khi Lam Vong Cơ trở lại hai cha con đang vui vẻ ở đó cười hi ha, thấy y trở lại, Nguỵ Vô Tiện hỏi y, "Lam Trạm, đã hỏi xong hết chưa?"

Rất hiếm khi Lam Vong Cơ không trả lời, Lam Niệm Tích cũng cảm thấy kỳ lạ, lại hỏi: "Phụ thân, y sư có nói gì không?"

Lam Vong Cơ vẫn không trả lời, Lam Niệm Tích đi qua, mặc dù vẻ mặt dường như không có thay đổi gì, nhưng chung quy có cảm giác đôi mắt nhạt màu đó có chút vô hồn, Lam Niệm Tích đưa tay lắc lắc trước mắt y, sau đó hét toáng lên: "Cha! Ôi thôi! Phụ thân bị ngốc luôn rồi!!!"

Nếu nói việc Lam Vong Cơ bị ngốc thế này là quá khoa trương, thì thật ra, Lam Khải Nhân còn khoa trương hơn nữa. Khi Lam Khải Nhân nhận được thông báo vào sáng sớm hôm sau, Lam Khải Nhân lập tức gọi toàn bộ 18 vị y sư hiện giờ có mặt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, thành lập một đội chẩn trị, sau đó phái đến khám bệnh cho Nguỵ Vô Tiện.

Lam Khải Nhân cũng không có cách nào khác. Lúc Lam Vong Cơ còn nhỏ ông luôn lo lắng, từng nghi ngờ y thiếu thốn tình cảm, lo y sau này không có tức phụ, hiện giờ đạo lữ người ta sắp sinh đứa con thứ hai rồi, ngược lại cái tên Lam Hi Thần kia lại không chịu phấn đấu! Không thấy bóng dáng một đạo lữ nào. Ông còn phải nghĩ đến vấn đề hương hoả của Lam thị, Nguỵ Vô Tiện này mặc dù tính tình hơi đáng ghét một chút, nhưng người này tuyệt đối là ưu tú, đứa con sau này nhất định cũng sẽ rất ưu tú, ví dụ như Lam Niệm Tích, nếu được quản thúc, tương lai chắc chắn là người tài, ông tất nhiên sẽ vạn phần cẩn thận.

Vì thân thể này của Nguỵ Vô Tiện không tốt, kiểm tra định kỳ cùng với đủ loại thực phẩm thuốc men bổ dưỡng là không thể thiếu, nhưng mấy thứ an thai được đem tới càng lúc càng nhiều, Nguỵ Vô Tiện sợ rằng mình ăn thành béo mập mất, dở khóc dở cười, nói: "Làm gì cần khoa trương thế này chứ, trước đây ta mang thai Niệm Tích, mọi thứ đều không có gì khác biệt hết".

Lam Vong Cơ ôm hắn từ phía sau, dựa vào giường, im lặng không nói gì, vùi đầu vào cổ hắn. Từ sau khi mang thai Lam Vong Cơ vô tình cứ luôn dính lấy hắn như vầy, mặc dù hắn cảm thấy Lam Vong Cơ thế này cũng rất đáng yêu, nhưng cũng hơi lo lắng, vì thế hỏi y, "Sao thế, Lam Trạm, chẳng lẽ ngươi không vui?"

Lắc lắc đầu, càng siết chặt lấy hắn hơn, Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, hiện giờ cái gì cũng có".

Lập tức hiểu rõ Lam Vong Cơ nói cái gì, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, xoay đầu hôn lên tai y, nói: "Ta biết mà, ta có Nhị ca ca trong tay, còn có cái gì ta không thể có nữa chứ". Nguỵ Vô Tiện nắm tay y qua, để lên vùng bụng hiện giờ vẫn chưa nhô lên của mình, cười nói: "Hê, nhị tử, đến gặp phụ thân ngốc của ngươi nè".

Chỗ bụng đó thực sự cảm thấy đã bị Nguỵ Vô Tiện ăn đến nỗi hơi béo lên một chút, sờ lên mềm mại hơn nhiều so với trước đây, lòng bàn tay Lam Vong Cơ phủ lên trên, nhẹ nhàng chạm vào đó, hiện giờ vẫn không cảm thấy được gì, nhưng y biết bên trong đã có một sinh mệnh nhỏ đang sống, là con của y và Nguỵ Vô Tiện.

Y thấp giọng nói bên tai Nguỵ Vô Tiện, "Nguỵ Anh, ta rất vui mừng".

Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười, xoay người ôm lấy cổ người nọ, hôn lên, bọn hắn hiện giờ không muốn nghĩ gì cả, chỉ muốn ôm lấy nhau, hôn nhau.

***

Tin mừng của Cô Tô Lam thị được lan truyền ra, tiên môn bách gia đương nhiên đua nhau tới người thì chúc mừng, kẻ thì tặng quà. Nhưng hầu hết những người này đều là vì các loại quan hệ thế lực gia tộc, chứ cũng không phải thật lòng chúc mừng, nên không kinh động đến Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện cũng lười quan tâm, tất nhiên sẽ có người lo chuyện này.

Một hôm có môn sinh đến thông báo, Kim Lăng đã đến, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng nhau đi đến trước sơn môn, nhìn thấy phía sau thằng nhỏ là ba chiếc xe ngựa lớn, xe ngựa không thể đi vào đường núi của Vân Thâm Bất Tri Xứ, đành thông báo cho bọn hắn đến, tìm người xử lý.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, hỏi nó: "Kim Lăng, tại sao ngươi đến đây?"

"Ta, ta đến tìm đám Tư Truy, Cảnh Nghi, Niệm Tích!" Lời kiếm cớ này ngay cả nó cũng không tin nổi.

Khi nhận được tin tức Nguỵ Vô Tiện mang thai, nó ở Kim Lân Đài nhặt trái lụm phải, kêu người đi mua cả một đống đồ, chất đầy ba chiếc xe ngựa lớn, túi càn khôn hoàn toàn không chứa hết, còn có thể làm gì được, từ bỏ ngự kiếm, một mình đánh xe thẳng một đường từ Lan Lăng đến Cô Tô.

Trong lúc nói chuyện ba thằng quỷ nhỏ thực sự đi xuống, bọn chúng hành lễ với Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, Lam Niệm Tích đi tới hỏi hắn: "Cha có thể ra ngoài sao?"

Vì Nguỵ Vô Tiện là một Khôn Trạch khiếm khuyết, khả năng mang thai thấp, cũng không ổn định, hai tháng đầu rất là quan trọng, nhưng lúc đó hắn không có phản ứng gì, cũng không biết đã mang thai, vẫn ngày ngày cùng Lam Vong Cơ quậy tung trời đất. Hai người bị y sư giáo huấn một trận, hiện giờ an tâm dưỡng thai ở Tĩnh Thất, thời gian Lam Niệm Tích gặp hắn ít hẳn đi.

Nguỵ Vô Tiện đi tới xoa đầu thằng nhóc, nói: "Ta cũng không phải bị bệnh gì, lý nào lại không thể đi ra ngoài hả".

Lam Niệm Tích ở đó nói: "Ý của ta là cha vẫn không nên chạy loạn, đệ đệ muội muội của ta rất quan trọng đó, cha đừng có làm nó bị thương".

Tiểu đệ đệ tiểu muội muội đều là bộ dạng nhỏ xíu mềm mại mũm mĩm, đã trong trí tưởng tượng của Lam Niệm Tích từ rất lâu rồi, nó mong chờ được ôm trong lòng xoa xoa nắn nắn, cảm giác đó, chắc chắn là rất tuyệt!

Nguỵ Vô Tiện bĩu bĩu môi, "Tên nhóc nhà ngươi có đệ đệ muội muội thì ngay cả cha cũng không cần nữa".

Ở bên kia Lam Tư Truy hỏi Kim Lăng, "Kim Lăng ngươi đến Cô Tô định đi đâu?"

"Cái này ..." Kim Lăng đến Cô Tô tìm bọn chúng vốn chỉ là cái cớ, câu hỏi này khiến nó đột nhiên không biết trả lời thế nào, đành trả lời đại một câu, "Các ngươi dẫn ta đi Thải Y trấn dạo phố đi!"

Lam Cảnh Nghi ở đó nói: "Ngươi từ Lan Lăng xa xôi đến Cô Tô chỉ kêu chúng ta dẫn ngươi đi Thải Y trấn á? Não chắc bị hỏng rồi phải không!"

Lam Cảnh Nghi này thật sự không hổ danh là một tên chuyên phá bĩnh, Kim Lăng thật muốn đi tới đá cho hắn mấy cái, nói: "Ngươi quản được chắc! Có dẫn đi hay không!"

Đương nhiên là phải dẫn đi rồi, ầm ĩ với nhau một hồi, bốn tiểu bằng hữu hi hi ha ha sắp sửa rời đi, Kim Lăng đột nhiên quay người chạy trở về, nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đến cũng đã đến rồi, những thứ này sẵn tiện tặng cho ngươi, nếu không người khác sẽ nói Kim gia ta keo kiệt".

Nguỵ Vô Tiện ngẩn cả người, "Hả?"

Kim Lăng lại nói, "Cho ngươi thì ngươi cứ lấy, nói nhiều làm cái gì!" Nói xong liền đuổi theo, cùng đám Lam Tư Truy chạy đi mất.

Nguỵ Vô Tiện nhìn ba chiếc xe ngựa lớn bỏ lại trước sơn môn, sẵn tiện thế này cũng hơi sẵn tiện quá đáng rồi á, lại nhìn trên xe có rất nhiều loại dược phẩm bổ dưỡng, trong lòng hiểu rõ, vì vậy mỉm cười nói với Lam Vong Cơ: "Kim Lăng thật là một đứa biệt nữu".

Nhưng tiểu biệt nữu vừa đi, chẳng bao lâu lại chào đón đại biệt nữu.

Vẫn là trước cổng sơn môn, vẫn là xe ngựa lớn, vẫn là Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, bất quá chỉ có người trước mặt là đổi thành một người khác. Giang Trừng cau mày, mặt mũi nhăn nhó đứng ở đó, so với Kim Lăng còn khoa trương hơn, phía sau là sáu chiếc xe ngựa lớn.

Nguỵ Vô Tiện hỏi thẳng: "Giang Trừng ngươi tìm ai?"

"Ta tìm ..." định nói theo cái cớ bao biện của Kim Lăng, nhưng nghĩ thấy không ổn, căn bản ở Cô Tô hắn không có khả năng tìm một người nào cả, liếc một cái nhìn Lam Vong Cơ ở sau lưng Nguỵ Vô Tiện, nói chung hắn không thể nói đến đây tìm Lam Vong Cơ được đi. Hắn nghĩ không ra, nghĩ không ra liền tức giận, tức rồi, thì cam chịu từ bỏ, "Ngươi quản ta tìm ai!". Nói xong lấy ra một tờ giấy, nhét vào trong tay Nguỵ Vô Tiện, nói: "Dù sao đã hứa thì ta phải thực hiện, ta đi đây".

Sau đó đạp lên Tam Độc chạy mất, chỉ để lại một vệt kiếm quang màu tím trong không trung.

Nguỵ Vô Tiện bị hắn làm cho ngây người, nhìn vào tờ giấy trong tay, là danh sách một đống lớn các món đồ vật, có tám chín trang gì đó. Xem tới xem lui, cảm thấy mấy thứ đồ vật này không đúng lắm nha, đột nhiên Nguỵ Vô Tiện nhớ tới một ngày nọ cách đây rất nhiều năm, hắn từ bên ngoài trở về, Giang Trừng kêu hắn lại, "Nguỵ Vô Tiện, mặt mày ngươi làm gì mà bồn chồn vậy?"

Bởi vì Lam Vong Cơ vừa nói muốn kết hôn với hắn, Nguỵ Vô Tiện đúng thật là tinh thần không ổn định, hiện giờ nghĩ tới, có thể lúc đó còn có chút vui vẻ nho nhỏ chăng? Chính là hai người ngươi nhéo ta một câu, ta vỗ lại ngươi một câu, sau vài câu qua lại, Giang Trừng buột miệng cười nói: "Đợi ta xử lý xong chuyện của a tỷ, sẽ tìm cho ngươi một nhà tốt để gả đi".

Hả? Cho nên là đây đó ha? Nguỵ Vô Tiện nhìn kỹ lại danh sách, đúng thật là nồi niêu xoong chảo, chăn bông nệm giường toàn là những thứ linh tinh trong cuộc sống, cái gì cũng có, thế này còn tỉ mỉ hơn gia đình bình thường chuẩn bị cho con gái đi lấy chồng. Cũng không biết mấy thứ này Giang Trừng dựa vào tập tục ở đâu để chuẩn bị, Nguỵ Vô Tiện xem mà cả mặt không nói nên lời, sau đó lật từng trang giấy tiếp theo, đến dòng cuối cùng, đặc biệt dùng chữ to để viết: Một đôi vòng tay bằng bạch ngọc (Giang Yếm Ly).

Không hề kịp chuẩn bị, lúc cảm nhận được thì nước mắt đã rơi, nhỏ xuống trang giấy đó loang thành một đốm lớn, Nguỵ Vô Tiện vội vàng đưa tờ giấy ra chỗ khác, để nước mắt không làm nhoè cái tên đó.

"Nguỵ Anh?" cảm thấy hắn có gì đó không đúng, Lam Vong Cơ kêu hắn một tiếng, Nguỵ Vô Tiện xoay người chui vào lòng Lam Vong Cơ, ôm chặt lấy y.

Hắn không biết những thứ này Giang Yếm Ly chuẩn bị từ lúc nào, nhưng nghĩ chắc hẳn là Giang Yếm Ly trước giờ vẫn luôn đem chuyện hắn là Khôn Trạch để trong lòng, từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng cho hắn.

Nhắm mắt lại liền có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của sư tỷ, sờ đầu hắn, hỏi hắn: "Tiện Tiện thích ai đó rồi phải không?"

Đúng đó sư tỷ, người mà ta thích này, cực kỳ tốt, cực kỳ cực kỳ tốt. Hắn rất muốn nói với nàng, Tiện Tiện ba tuổi đã trưởng thành rồi, đã hiểu rõ tại sao có thể thích một người.

Trong lòng hắn xúc động, chui rúc vào lòng ngực Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng không hỏi hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.

Rất lâu sau, lại nghe Nguỵ Vô Tiện khẽ cười lên, nhét danh sách đó vào tay Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, mấy thứ này dường như là của hồi môn của ta, ta chỉ lấy một thứ, những thứ khác tuỳ tiện cất đi."

Nguỵ Vô Tiện nghĩ, nếu cuộc đối thoại lúc đó tiếp diễn, thì lúc cầm danh sách đống đồ này, hắn nhất định sẽ nói: "Giang Trừng ngươi hẳn là một tên ngốc đi".

Giang Trừng chắc chắn cũng sẽ nói: "Đại sư huynh của Vân Mộng Giang thị chúng ta, phải  có thể diện như thế không phải sao?"

Thiếu niên áo tím hôm nay đã trưởng thành, có bờ vai rộng lớn có thể một mình chống đỡ cả một gia tộc, mà hắn cũng không còn là đại sư huynh ba tuổi khi đó của Liên Hoa Ổ nữa, không có cách nào nói chuyện như lúc còn nhỏ, có một số thứ, đã mất đi, sẽ không tìm lại được. Mặc dù hiện giờ mọi thứ đều đã khác, nhưng nếu có cơ hội, vào mùa hoa cải, cùng người gặp gỡ, có thể ngồi với nhau uống một chén rượu, thế là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net