CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tan học, Hình Lâm bước ra phòng học đầu tiên, suốt cả tiết học, anh phải ngồi nghe người khác thì thầm to nhỏ về chuyện của mẹ, dù anh không tức giận nhưng nghe nhiều cũng thấy thật phiền.

Sân thượng là nơi Hình Lâm hay đến, là địa điểm rất tốt dùng để trốn học, bình thường không có ai lên đây, hơn nữa trên đó còn có mấy cái bàn bị hư, có thể dùng để nghỉ ngơi.

Đến lúc Tô Lễ lên sân thượng, Hình Lâm đang ngồi trên một cái bàn bị gãy chân, nhìn chằm chằm vào cửa sân thượng.

"Hình Lâm, " Tô Lễ không cần thiết phải giả vờ trước mặt Hình Lâm. Vì thế cứ đơn giản mà đi thẳng vào vấn đề, "Cần tiền hay cần cái gì? Cậu không cần vòng vo với tôi, chỉ cần cậu không nói chuyện đó ra, cậu muốn gì tôi cũng sẽ làm."

Trên gương mặt lạnh lùng của Hình Lâm hiện lên nụ cười vừa châm biếm vừa trêu tức: "Cái gì cũng có thể?" 

"Có một điều không thể, " Tô Lễ rất nghiêm túc nói, "Cậu chắc chắn đã nhìn nhật ký, vậy cũng biết tôi thích anh hai của tôi, thích con trai, tôi sẽ chỉ thích anh hai, cho nên ngoại trừ việc thích cậu, những điều khác đều có thể."

"Mày mẹ nó cứ mơ mộng hão huyền, " Hình Lâm từ trên bàn nhảy xuống, bước quanh Tô Lễ một vòng, lời nói càng ngày càng quá đáng, "Anh đây cũng không có ham mê đặc biệt giống mày, tao cũng không thích trai, lại càng sẽ không có loại suy nghĩ đó..."

Hình Lâm còn chưa nói xong, Tô Lễ chợt ngáng chân anh, đồng thời, Tô Lễ nhân lúc Hình Lâm đứng không ổn, thình lình ôm lấy cổ anh, mạnh mẽ quật anh ngã xuống đất. 

"Mồm có nói thì nói cho sạch sẽ chút, " Tô Lễ quỳ gối, đặt chân phía dưới bụng Hình Lâm, hung hăng dùng sức, "Loại người như cậu, dù ham mê của tôi có đặc biệt đến mấy cũng sẽ không đụng đến."

Hình Lâm do Tô Lễ chơi bất ngờ nên mới bị quật ngã, anh hiện tại bình tĩnh trở lại, tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn để Tô Lễ ức hiếp.

"Tao là loại người gì?" Hình Lâm cố sức đẩy đầu gối Tô Lễ ra, vung nắm đấm đánh về phía mặt Tô Lễ, "Mày có tư cách gì nói tao?"

"Loại người tùy tiện như cậu, " Tô Lễ né tránh nắm đấm, trừng mắt với anh nói, "Âm trầm, hèn hạ, miệng thối, không cha không mẹ, không chí tiến thủ, được chăng hay chớ, không có khát vọng cũng không có lòng trách nhiệm, nói tóm gọn chính là đồ ăn hại vô dụng, Hình Lâm, trong lòng tôi, cậu chính là loại người như thế đó."

Hai người luôn miệng châm chọc nhau, ý chí tìm đường chết làm ông trời cũng cảm động không thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net