1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời thu chuyển đông, tuyết rơi trắng xóa khắp con đường mòn tôi đi, rét đến thấu xương, mây mù chằng chịt che khắp lối, mặt đất giờ đây chuyển sang màu trắng buốt, dày phải cả tất. Tôi ngồi trên băng ghế đá ngoài công viên, nhớ về mùa đông năm ấy, cái lần đầu tôi gặp chị

...

Nhìn những chiếc lá dần buông xuôi mà rơi xuống, Su Ryeon thờ thẩn hướng mắt ra phía cửa sổ bé xíu, tuyệt nhiên mà nhìn ngắm vẻ đẹp phía đối diện, thứ mà nàng chẳng bao giờ có thể với tới. Cầm cả xấp chén dĩa còn cao hơn người, nàng lúi khúi đi từng bước tới nơi được chỉ định

Ông Park - chủ của cô nhi viện "Hi Vọng" là người dẫn dắt cả đám trẻ vô tri vô giác đến ngưỡng cửa cái chết. Bên ngoài tỏ vẻ thanh đạm, hiền từ thực chất lại là tên súc vật, cầm thú hay hiện thân của quỷ dữ. Hắn giam cầm, chửi rũa, đánh đập, buôn bán nội tạng, thậm chí cưỡng hiếp vô số đứa trẻ rồi bỏ mặc cho đến chết ở nơi tăm tối đến cùng cực. Những nạn nhân xấu số ấy cho đến khi hồn lìa khỏi xác vẫn sẽ chẳng bao giờ nhận được sự quan tâm của công chúng, vì là trẻ mồ côi mà !

Nàng vô tình bị kẹt lại nơi "địa ngục" này, ba mẹ nàng vì cứu người mà bỏ mạng, gia thế cũng chẳng khá khẩm là mấy nên thân xác bé nhỏ này chỉ còn có thể dựa dẫm vào cô nhi viện rác rưởi kia. Vào đây khi tuổi chỉ trạc 1-2, nàng đương nhiên chẳng còn chút kí ức nào về gia đình trước kia

Từ cái khoảnh khắc mà nàng bước chân vào cửa chính, cuộc đời nàng đã rẽ sang hướng khác. Ban ngày thì cật lực làm vô số việc lặt vặt, ban đêm thì "phục vụ" tên thần kinh kia, thế mà đến cả bữa ăn tử tế cũng được xem là niềm khao khát chẳng thể đoạt được

Khắp cơ thể nàng chi chít các vết thương lớn nhỏ, trên cổ được gắn một con chip để hắn dễ dàng kiểm soát, những vết sẹo xuất hiện với tần suất lớn trên mọi đứa trẻ khi ta vô tình chạm mặt. Nó dường như đã là điều hiển nhiên, những kẻ không tuân thủ quy tắc thì phải nhận hình phạt, thế thì phải chăng "mồ côi" cũng là một loại quy tắc?

Thân thể tàn tạ đến đáng thương cuối cùng cũng nhận được sự cứu rỗi từ vị hiền triết nào đó. Nàng được ông bà Cheon nhận nuôi, ba mẹ Su Ryeon là ân nhân cứu mạng của họ, nên đáp ứng nguyện vọng cuối đời cũng là lẽ thường tình. Ít ra nàng nhận thức được qua lời kể của Myung Soo

Vất vả lắm mới tìm được địa chỉ của cô nhi viên này vì sở dĩ nó bị nuốt chửng bởi khu rừng xum xuê, lập dị, tiện cho việc đồi bại của hắn. Nếu nhìn từ trên cao cũng chỉ nghĩ là nhà hoang vì nó tồi tàn, thối nát như cái nhân cách của người chủ sở hữu.

"100 triệu won"

"Nếu muốn chuộc con nhỏ này"

Ông Park ghì chặt lấy vai nàng, đứng trước cửa chính mà điềm tĩnh.

"Được thôi"
"Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tiền rồi đây"

Ông Cheon Myung Soo đưa ra chiếc túi đầy tiền mà nghiêm nghị

"Trời ạ, ông anh này vừa điển trai vừa thông thái"
"Ai mà cũng như anh thì việc làm ăn có nhanh gọn không cơ chứ"
"Người có tiền quả thật có khác"

Hắn giật lấy chiếc túi với vẻ thèm thuồng nhưng vẫn giữ chút thể diện còn sót lại, vuốt ve mái tóc Su Ryeon một cách biến thái rồi nhẹ giọng, bày ra bộ mặt giả tạo mà bảo

"Cháu có bố mẹ mới rồi nhé, đi rồi đừng quên ta đấy"

Su Ryeon nghe thấy thế thì rùng mình, chạy nhanh tới chỗ bà Kang Ok Gyo đang đứng mà ôm chầm lấy. Chỉ cần thoát khỏi nơi này, có chết nàng cũng làm

Không lâu sau đó, chiếc xe từ từ lăn bánh, chỉ thấp thoáng đâu đó mùi máu tanh tưởi kèm với hình ảnh ông Park đứng vẫy tay tạm biệt một cách đầy nham hiểm và thâm độc

Su Ryeon bất giác lạnh toát cả sống lưng, vội vã giật giật lấy tay áo tài xế, tỏ ý chạy nhanh hơn, rồi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy đường cái đông đúc, tấp nập. Nàng giờ đây đã có thể yên tâm mà thiếp đi trong lòng bà Ok Gyo, người mẹ mới của nàng

...

Gia đình nhận nuôi nàng thuộc gia tộc Cheon, một gia tộc thuộc giới tài phiệt chính hiệu với tập đoàn Cheong A bật nhất cả nước. Họ nổi tiếng với gia thế khủng và độ chịu chi cho những thứ phù phiếm, xa hoa nên ngần ấy tiền chuộc Su Ryeon cũng chẳng đáng là bao. Thuộc lĩnh vực bất động sản với hàng ngàn lô đất đầy giá trị cùng với các trung tâm nghệ thuật nổi tiếng, những đứa con vật chất đó đã và đang là nguồn nuôi sống cả gia tộc

Nhưng mọi thứ diễn ra trên đời đều có hai mặt, và nhiêu đấy chỉ là bề nổi. Ẩn sâu trong tiềm thức của người thuộc gia tộc, họ đều ngu ngục mà nghe theo những thứ tà đạo từ người đời trước. Điển hình như thủ tục chôn sống mọi trinh nữ đầu lòng vào năm 19 tuổi, họ cho rằng nếu để nữ giới tồn tại thì sẽ chạm đến lời nguyền rằng cả gia tộc sẽ chìm trong nợ nần mà sụp đổ, còn nếu là nam giới thì buộc phải kế thừa cả gia tài, rồi truyền lại thứ suy nghĩ mê tín cho lứa sau

Thế mà đứa con đầu lòng của ông Cheon lại là nữ giới - Cheon Seo Jin. Cô là kết quả của mối quan hệ sai trái của ông với một người làm trong gia đình, cô ta cũng đã bị trừ khử sau khi thành công hạ sinh Seo Jin. Vốn dĩ Ok Gyo không thể có con nên sự thật nhanh chóng được làm rõ, bà cũng dần chấp nhận được đứa con gái kia, dẫu sao thì cô cũng chẳng sống nổi qua năm 19 tuổi vì mang trong người dòng máu đầy kinh tởm của gia tộc

Cheon Seo Jin năm nay 7 tuổi, nhỏ hơn Su Ryeon 1 tuổi. Cô sở hữu khuôn mặt nhỏ nhắn với tông da lạnh, trắng toát, hai má lúc nào cũng ửng hồng, đôi mắt tỏ ra sức hút vô đối tựa như thứ mê hoặc lòng người, rất sắc lạnh và đanh đá với hàng mi cong tự nhiên, cái miệng nhỏ xíu lúc nào cũng chem chém nói thành lời, cô mang trên mình khuôn mặt của nữ thần, tượng trưng cho sự thuần khiết và dịu dàng vốn có của một người phụ nữ, nhưng cô lại rất mạnh mẽ và táo bạo, có thể thẳng tay giết chết bất cứ kẻ nào dám ngán đường hay tra tấn bằng những cách đầy man rợ

Với mái tóc dài màu nâu nhạt tự nhiên, cô tỏ ra sức quyến rũ cực độ, nêu bật lên cá tính mạnh mẽ bên trong mà chẳng ai dám động tay vào, có lúc cô đã thử kiểu tóc dạng tomboy, và quả thật cô đã trở thành nữ sinh có nhiều bạn nữ theo đuổi nhất cả trường.

Cô tiểu thư đài cát này từ nhỏ đã sống trong nhung lụa với những bộ trang phục hàng hiệu đắt đỏ với tôn màu trầm hay đen, nó khiến cô đặc biệt hứng thú mà để ý. Seo Jin có tính chiếm hữu rất cao, hay nói cách khác là biến thái, cô sẵn sàng tiễn đưa ai đó xuống nơi suối vàng nếu dám phản bội cô. Seo Jin khắp cơ thể đều tỏ ra khí chất của một tên sát thủ không hơn không kém

Trái ngược với tính hung bạo thường ngày, Seo Jin lại thích hát opera. Cô có thể tiếp thu nhanh, do đó có thể làm y hệt mọi thứ đã từng nhìn qua. Cô chơi piano nhẹ nhàng mà điềm tĩnh, ông Cheon cũng không có định kiến gì về việc đấy, nội việc cô đứng trên sân khấu mà ngân nga vài bản cũng kiếm ra được số tiền khủng nên ông dại gì mà ngăn cấm?

Tối hôm ấy, lại là một đêm mùa đông lạnh thấu tâm can. Chiếc xe dừng trước căn biệt thự rộng lớn, trong khoảng sân vườn phủ đầy tuyết là tuyết, Seo Jin vẫn đang trầm tư mà chơi vài bài. Thời khắc bản giao hưởng được cất lên cũng là lúc ánh mắt Su Ryeon lần đầu nhìn thấy cô, một ánh mắt dịu dàng mà đầy mê hoặc, màn đêm dần buông xuống bao trùm lấy hai cô gái nhỏ...

thanks for reading 💞


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net