10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con bé đã 17 rồi, ông thật sự sẽ làm vậy à?"

Ok Gyo ngồi nhàn nhã trên chiếc sofa trang trọng, tay cầm lấy tách trà đang nghi ngút khói, đưa mắt nhìn lấy người đàn ông đang đứng hướng mắt ra cửa sổ

"Không chắc, Myung Hwi có vẻ tìm được người kế thừa rồi, ông ta sẽ không làm thế với Seo Jin, mong là vậy..."

"Sẽ có người thế thân sao?"

Ông im lặng, trong lòng hồi hộp như lửa đốt. Lòng trắc ẩn của ông cho phép bản thân để việc này xảy ra một lần nữa

".........."

"Hoặc là con gái ông chết, hoặc là mọi người đều chết. Mau đưa ra quyết định đi"

Cuộc trò chuyện dần rơi vào đường cùng. Ông bải hoải tựa người lên ghế, nghĩ đến viễn cảnh tàn bạo ấy lần nữa mà diễn ra, lại với chính đứa con gái của mình, ông không tài nào chịu nổi

...

"... chị sẽ không sao chứ?"

".... em nhớ ban nữa không được ra khỏi phòng nhé! Dù có tiếng động gì, rõ chưa?"

"Chị không được bỏ em đấy nhé! Hứa đi"

"Yah Myung Soo trẻ con quá đấy!"

Cô ngoắt tay với đứa em trai kháu khỉnh, khuôn mặt sưng húp lộ rõ vẻ sợ sệt, tuy đã cố giữ bình tình nhưng chẳng ai là không nhận thấy cả. Cả hai ngồi co ro nơi góc tường, cô xoa xoa lấy đầu thằng bé, nhìn em lần cuối, nhẹ nhàng hôn lên trán những nụ hôn tạm biệt

Rồi cô bỏ đi, và không bao giờ trở lại được nữa. Cậu còn nhỏ, nhưng vẫn biết được chuyện gì đang diễn ra, khung cảnh tang thương bao trùm lấy cả khu biệt thự, hoa cúc trắng rải đầy khắp sân vườn, cậu cầm lấy dải băng trắng, nhét nghẹn tiếng nấc vào bên trong, khóe mắt lâng lâng ngập nước, lòng tự tôn không cho cậu khóc, chị ắc hẳn sẽ buồn lắm

Cậu đứng phía xa xa, chiếc hòm dần được đặt xuống phía dưới cái hố được khai quật sẵn, từng lớp từng lớp đất dần che phủ đi vẻ hào nhoáng của nó. Chị cũng biến mất, vẻ u buồn cứ thi thoảng lại bay đi mà lan tỏa khắp nơi theo làn gió lạnh. Mẹ cậu gào khóc dữ dội, thân thể không đứng vững mà khụy xuống, trong bộ váy tang, bà trông thật đáng thương. Thế mà Myung Hwi vẫn cứ đứng im lìm ở đấy, sắc mặt vẫn chẳng hề có chút đổi thay, vẫn sắc lạnh mà nghiêm nghị, cậu trừng mắt nhìn lấy ông, người cha mà cậu luôn tôn trọng nay lại có thể máu lạnh đến thế sao? Vì cái gia tộc rác rưởi này? Thật đáng thất vọng!

...

Su Ryeon mặc lại chiếc sơ mi, chải chuốc lại một chút, nàng quay xe đến nơi bảo dưỡng để dọn dẹp lại hậu quả đêm qua. Thuê một phòng khách sạn lớn, để Seo Jin đang say giấc trên giường, nhìn em bằng ánh mắt nhẹ nhàng, nàng đặt một nụ hôn lên trán cô rồi bỏ đi

Nhấp một ngụm coffee, vị đắng nghét nhanh chóng chiếm trọn lấy vị giác, dù không phải là loại yêu thích mà nàng thường dùng. Cảm xúc vui vẻ ban đầu nhanh chóng bị dập tắt bởi dòng tin nhắn không đầu cũng chẳng đuôi, món quà nặc danh được gửi tới vào sáng hôm ấy

"Một kẻ xa lạ như cô không thể bị nhuốm bẩn, mau tránh xa ra khỏi gia tộc, mau chạy đi, làm ơn!

Kính gửi Shim Su Ryeon"

"Shim Su Ryeon?"

Cầm mảnh giấy nhỏ trên tay, nó trông rất nhăng nheo và cũ kĩ, theo sắc trắng đã ngã màu theo thời gian cùng vẻ sờn cũ, nàng tự trấn an bản thân rằng chỉ là trò đùa oái âm của kẻ nào đó. Với địa chỉ được chuyển phát nhanh đến khách sạn, nàng thắc mắc vô cùng, nếu theo lẽ thường phải gửi đến căn biệt thự cơ chứ?

Đắn đo hồi lâu, giữ lấy mảnh giấy vẫn là lựa chọn mà Su Ryeon đưa ra, dù sao bản thân cô cũng chẳng mất mác gì, nhưng lời nhắc nhở này quả thật chẳng bình thường chút nào

Sự hỗn loạn thi nhau len lỏi khắp bốn bể tứ phương, cơn sốt rét ập đến, anh quằn quại trên không trung, thân thể bị treo lên, vô cùng tàn tạ, tựa như cây đèn dầu treo trước gió, sự sống yếu ớt đôi phần mong manh có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, đôi mắt ánh lên sự hận thù nảy lửa ngày nào giờ chỉ còn sự đờ đẫn của kẻ thua cuộc

Anh đầu hàng rồi, thế mà lão vẫn không tha, sau bao lần cố tự tử thì chỉ nhận được những trận đánh nhừ tử, bộ khung xương dần lộ ra mà hiện rõ sau lớp da mỏng dính, lòng thầm quở trách ông trời sao lại không mang luôn cái cơ thể rách tươm này đi cùng với gió, cuốn cùng theo từng đợt sóng ngoài biển khơi mà tan rã đi, làm việc tốt thật sự sẽ gặp quả báo sao? Thật nực cười!

"Làm việc cho tao, con mày sẽ được sống"

Lão thay lên người một bộ vest lịch lãm, năm sáu cô người hầu trẻ non mà bao quanh lấy người già nua ngồi trên xe lăn, lão nhìn trúng một cô gái trẻ, rít một hơi xì gà rồi phì phèo ra làn khói trắng đục, đưa cô gái vào trong phòng riêng. Lão nhìn ngắm hồi lâu khiến cô toát ra vẻ sợ hãi dễ bắt gặp, khuôn mặt nhăn nhúm cùng vết sẹo lỏm ngay mắt, hình ảnh kẻ sát nhân trong phim như hiện thân của lão ngay thực tại, lão vuốt ve lấy tấm thân trần trụi trắng nõn, búng ra sữa, khóe miệng cong lên một cách biến thái

Chốc lát sau, lão điều khiển xe lăn ra khỏi phòng, đắc chí khi bản thân vừa tạo nên một tác phẩm nghệ thuật, hoàn hảo đế từng chi tiết

"Perfect!"

Chiếc miệng thối rửa của lão thốt lên, cô gái xấu số cũng bị réo tên bởi danh sách trong tay tử thần. Tên thư ký theo sát bên, khẩu súng phía thắt lưng lấp ló qua chiếc áo khoát da phong độ, hắn chứng kiến việc ấy đã nhiều, thành thục hơn cũng phải, lặng lẽ đưa lão đến nơi cần đến mà chẳng cần lời qua tiếng lại

Myung Soo đứng ngồi không yên, cảm giác lạnh toát nơi sống lưng khiến ông không tài nào tập trung vào công việc được, cảm giác bất an cứ dâng mãi lên trong người, ông lại mở giám sát mà kiểm tra hai đứa con gái. Khách sạn? Ông thở phào, người an tâm đi đôi chút, chỉ cần định vị còn định dạng được, hai đứa con ông chắc chắn sẽ an toàn

Lão đứng trước khoảng sân vườn rộng lớn, hướng mắt về phía ngọn núi đen phía xa, đăm chiêu đảo mắt một vòng, tay cầm chắc tấm ảnh của Su Ryeon, lão lại trở về dáng vẻ như ban nãy

"Su Ryeon ah, tối nay cháu không bận gì chứ?"

"Không, ông có gì căn dặn ạ?"

"Không không, lão già đây muốn mời quý cô bên đấy dùng bữa tối thôi"

".........."

"Chỉ là một bữa ăn thôi mà, đừng ăn mặc kín đáo quá làm gì. Vậy nhé!"

Su Ryeon không khỏi rợn người khi nghe chất giọng đểu cán bên đầu dây bên kia, nàng chưa từng gặp lão trước kia, duy nhất một lần vì tò mò nên đã lẻn ra khỏi phòng mà chạm mắt với lão ta, chính là đêm hôm đó. Chưa tiếp xúc gì mấy với đứa cháu nuôi này mà đã giở giọng thân thiết, nàng quả nhiên sẽ không dễ dàng rơi vào mạng của con nhện quỷ ấy

*cách 

Tiếng chụp ảnh liên tục phát ra từ góc khuất, người đàn ông mang chiếc máy ảnh kĩ thuật số đã lỗi thời, trang phục lượm thuộm được che đi bởi chiếc áo khoát dài, đầu đội mũ kiểu beret mang đậm vẻ sờn cũ, cặp mắt kính đen dường như đã cũ nát được định hình bởi băng dính trong suốt. Gã không có vẻ gì là người tốt, chỉ dám đứng bên ngoài mà chụp lén Su Ryeon

Biến thái? Trông cũng chẳng khác là mấy, rốt cuộc cũng chỉ là tên tay sai cho những kẻ tội đồ. Gã bật cười khanh khách trước mục tiêu trước mắt, vết bỏng loét bên vai trái lại giở chứng mà giày vò gã, miệng vẫn cười nhưng không ra tiếng. Tưởng chừng như "ông kẹ" trong truyền thuyết mà các bà mẹ vẫn thường hay mang ra hù dọa bọn trẻ nay đã xé truyện mà bước ra đời thực cũng nên

Cầm chiếc kẹp tóc đã bể nát trên tay, gã cứ nâng niu từng mảnh từng mảnh một, cứ sót một cái, gã lại phát điên lên một lần, gã chằm chằm nhìn vào loạt ảnh đã chụp trong máy, tự nghĩ bản thân đang thật sự được chạm tay vào vị tiểu thư kia, rồi lại lẳng lặng bỏ đi như bóng ma giữa ban ngày


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net