Hoa sữa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

‼️WARNING‼️

THỂ LOẠI: 🚦FUTANARI


Đây là sản phẩm collab đầu tiên của tui và author _XXIIIXXX_, cũng là lần đầu tiên hai đứa tui thử sức với thể loại Futa =)))) có gì thiếu sót mọi người bỏ qua nhaaa 🙇

-------

Ningning lại gục đầu xuống bàn, bao nhiêu lần em cũng không nhớ nữa. Cùng ánh mắt dán chặt vào màn mưa lất phất bên ngoài cửa sổ.

Đó là một tai nạn!

Em đã tự nhủ như thế hàng vạn lần. Dù chị cũng đã lên tiếng trấn an, nhưng em vẫn không thể gạt đi những suy nghĩ kỳ cục ấy khỏi đầu. Về vật thể cộm lên giữa hai chân Aeri, vì Ningning đã tự ý vào phòng thay đồ mà không gõ cửa, cũng vì chị còn ở đó cùng chiếc boxer ôm xiết lấy nó.

Ningning vội giật mình, khi điện thoại trên bàn bỗng run lên bần bật. Là tin nhắn từ Uchinaga Aeri.

Em nhíu mày khi đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy. Giờ đã gần nửa đêm, và Aeri lại hẹn em đến chỗ nhà kính ngay phía sau trường học. Còn cố tình nhấn mạnh rằng không gặp không về. 

Tất nhiên là Ningning rất lo lắng, tế nhị một chút thì thân dưới em đã có phần khác thường khi bị những hình ảnh không đứng đắn ấy vờn quanh tâm trí từ chiều tới giờ.

Nhưng Aeri đã nói thế, em cũng không muốn để đàn chị mình luôn ngưỡng mộ phải chờ đợi lâu.

Không muốn chị phải chờ lâu của Ningning là để Aeri đợi gần bốn mươi lăm phút ở nhà kính tràn ngập sắc hoa. Càng tối muộn, dù cơn mưa đã tạnh hẳn nhưng khí trời vẫn rất lạnh đến nổi chị ngồi ở cái ghế tre phải thở ra từng đợt khói mỏng.

Nhưng khi khoé mắt bắt gặp mái đầu vàng lắc lư qua những tán lá to kia, tâm tình của chị liền dịu hẳn. Đến khi Ningning một thân tiến lại gần, Aeri lại phải cúi mặt, ém lại cảm giác căng thẳng ở thân dưới.

Chị nghiến răng, vội cởi chiếc áo khoác dày xụ xuống và trùm vào đôi vai trần mảnh mai của em.

"Em muốn chết à? Trời lạnh thế này sao không mặc ấm vào?".

Lần hiếm hoi Aeri quát mình, Ningning không nhân nhượng liền xụ mặt, đôi môi nhỏ được dịp chu lên nũng nịu.

"Còn chả lạnh bằng một nửa ở nhà em, Aeri không hiểu lại còn quát em à?".

Đến Aeri cũng không biết từ bao giờ mà mình luôn nhún nhường trước cô gái nhỏ này. Vào lần gặp mặt đầu tiên tới giờ, ai nhìn vào cũng bảo chị rén Ningning, sao có thể chứ?

Vai Aeri đã xìu xuống, trước mặt em lại có thể run nhẹ lên vì lạnh như thế cũng thật mất mặt quá. Nhưng khi phát hiện ra Ningning lén lút liếc mắt nhìn vào thân dưới của mình, một ngọn lửa nhỏ dần nhen nhóm trong lòng chị.

Aeri lại ngồi xuống cái ghế, còn hướng mắt nhìn em trong khi bàn tay vỗ vài cái lên đùi.

"Người ta dẹp hết ghế rồi, em có thể ngồi đây, chị không phiền đâu".

"Em cũng không sợ chị phiền".

Ningning cười mỉa một tiếng rồi nhẹ nhàng hạ thân xuống đùi chị. Mạnh miệng là thế, nhưng khi bàn tay Aeri luồn qua eo lại làm em rùng mình một cái, hai bên má theo đó là ửng hồng cả lên.

Với cô gái nhỏ khoác một cái áo bự chảng ập vào người mình, sự ấm áp này Aeri không thể cưỡng lại, vô thức đưa tay ôm xiết lấy eo và kéo cơ thể em sát vào.

"Đừng nói Aeri hẹn em ra đây chỉ để ôm một cái thôi nha? Thiếu hơi em chị không ngủ được à?".

"Ừm". Mặc cho Ningning đang cười trêu, Aeri vẫn nhắm mắt tận hưởng cảm giác sảng khoái này. "Cả ngày nay Ningie không cho chị ôm. Em giận chị chuyện gì sao?".

Nhớ lại càng khiến sắc đỏ ở hai bên má em đậm hơn. Trong một giây vội đẩy đầu chị ra khỏi cổ mình, rồi đưa tay len lỏi vào mái tóc đen dài mượt mà của chị, mạnh bạo dùng lực véo một bên tai.

"Ôm gì tầm này, mọi người đang đồn ầm lên kia kìa, khi không em lại thành cái gai trong mắt dàn fangirls của chị". 

Nhìn Ningning bĩu môi hờn dỗi, Aeri thậm chí còn không nghe được chữ nào, cũng không để tâm đến cái nhói ở vành tai, khi đôi môi đỏ hồng của em đang từng chút cướp đi lý trí của chị. 

"Tại sao?".   

"Còn hỏi tại sao?". Ningning ghìm mắt nhìn Aeri. "Cớ gì cứ thấy em là chị cứ ôm rồi hôn em thế? Tin đồn tình cảm của mình lên đầy confession rồi kìa." 

"Em không thích à?". 

"Chị...!".  

Không để Ningning kịp phát tiết, Aeri đã ấn cổ em đến, nhanh như cắt cướp lấy đôi môi mời gọi kia vào một nụ hôn sâu. 

Ningning trợn trừng mắt, vội đẩy vai chị ra, tay em đã giơ lên lại bị chị giữ lấy. Aeri lần nữa nhướn đầu tới, nối lại cái hôn dang dở.

Tay bị giữ chặt, đến cơ thể cũng đang lọt thỏm trong lòng chị, Ningning thật sự không có cách nào thoát ra được. Aeri không vì sự chống cự yếu ớt vậy mà tha cho em. Thậm chí càng lúc ngọn lửa trong lòng càng phừng lên. 

Và Ningning đã giật thót người, vai em run mạnh lên, thoáng sau đã xụi xuống với đôi mắt khép hờ. 

Aeri thấy em ngừng ngọ nguậy, liền cắt đi nụ hôn cuồng nhiệt, còn kéo ra cả sợi chỉ bạc đầy gợi dục. Một tay chị hạ xuống vai em, tay kia đưa ra ôm lấy cặp chân thon thả kéo gần lại. Không nghĩ một cái hôn đã đánh gục được em. Trong lúc Aeri còn đang loay hoay thì Ningning đã ngẩng đầu, bày ra gương mặt đỏ bừng cùng đôi mắt ầng ậc nước và đánh tới tấp vào vai chị. 

"Đ-Đau...". 

"Đồ ngốc! Uchinaga Aeri là đồ đại ngốc!". 

"Sao mắng chị?". Aeri nhăn mặt.

Ningning mím môi, đưa tay quẹt đi giọt nước mắt, rồi hạ xuống ôm lấy cổ chị, đồng thời nâng hông lên, không nói không rằng ấn người xuống một cái. 

Aeri trợn mắt, như không thể tin được vào hành động em vừa làm. Chị run run ôm chặt lấy cô gái nhỏ, cùng lúc gục đầu xuống vai em, nhọc nhằn cất từng hơi thở.

Hiểu rồi. Là do trên bảo dưới không nghe. Trong lúc Aeri chìm đắm vào hương vị ngọt ngào từ đôi môi của Ningning, nó đã ngóc đầu dậy, và vô tình chạm vào phần đùi non của em. 

"Chỉ là... vấn đề sinh lý của người ta...". 

"Em không biết, còn chưa nói được chuyện gì với chị, kỳ cục quá à". 

"Được được". Aeri đỡ em ngồi lại ngay ngắn. "Giờ Ningningie muốn nói gì nào?".

"Về tin đồn nhảm của tụi mình, về cái hôn lúc nãy, cả... cái đó...". Càng ngày âm lượng giọng nói của em càng nhỏ dần, mặt mày đỏ lựng khi ánh mắt cúi xuống lại chạm trúng hai khoả đầy đặn, phập phồng nhịp nhàng của chị trong chiếc áo thun trắng ôm sát.

"Tin đồn nhảm? Em làm chị tổn thương đó".

"Aeri, đừng đùa nữa...".

"Nhà Uchinaga trước giờ không biết nói đùa đâu. Em nghĩ chị tồi đến độ gặp ai cũng hôn thế à?". Aeri cau mày, chị thật sự đau lòng khi biết em nghĩ chị là một kẻ lăng nhăng.

"Có thể lắm chứ, nhìn chị...".

"Nhìn chị rất ra dáng tra nữ, và giống loại người có thể cương với mọi cô gái, phải không?".

Nhắc đến chuyện đó, Ningning lại được phen ngượng ra mặt, khi bên dưới chị vẫn gồ lên như thế. Vòng tay em siết quanh cổ Aeri, bộ dạng thẹn thùng của em lúc này thật sự làm chị không kiềm được. Cơn giận trong lòng vì vậy mà tiêu tan tất cả.

"Em thật không muốn chúng chỉ là tin đồn...".  

"Chị cũng vậy, cả hai ta đều biết mà, là dạng tình trong như đã mặt ngoài con e".

Aeri cười nói rồi rúc mặt vào cổ em, thoải mái hít hà hương thơm dụ hoặc, thêm cả hương hoa ngập tràn trong nhà kính, tất cả gián tiếp trở thành liều thuốc kích dục tốt nhất cho chị.

Ningning không biết làm gì khác ngoài ngồi yên như một bức tượng, mặc cho Aeri chui đầu vào đâu đó và làm em phải rên ư ử trong cổ họng vì nhột. 

"Vậy...". Em đưa tay nâng mặt chị lên, e dè nói. "Chị hôn em được không?".

Aeri liền nở một nụ cười tươi rói. Chờ cho đôi mắt xinh đẹp kia vừa nhắm, chị đã hướng tới, cuốn em vào một nụ hôn nhẹ nhưng đầy khao khát. 

Cảm nhận được sự hấp tấp của Aeri, Ningning có chút hoảng, vô thức đặt tay lên trước vai chị. Đối với hành động ấy, tim Aeri lại đập rộn lên, càng lúc cánh cửa giam con thú trong lòng càng yếu đi. 

"Thành thật mà nói...". Aeri chậm rãi rời ra và tựa vào trán em, vẻ hồng hào ngại ngùng trên mặt chị lúc này thật hút mắt vô cùng. "Những lúc tự mình giải tỏa, chị toàn nghĩ đến Ningie". 

"Chị... ugh~ chết tiệt...". 

Ningning nghiến răng. Không biết em lấy can đảm ở đâu mà vội vàng đứng dậy đối mặt với chị.

"Cứng như đá vậy, chọc vào người ta đau chết đi được".

Aeri ngớ người trong giây lát rồi cúi mặt, tay cứ lóng ngóng gãi gãi sau gáy. Nghe mấy lời này thật sự làm Aeri vừa hãnh diện, vừa nhục đến mức muốn đào lỗ chui xuống. 

Nhưng lời nói tiếp theo của em càng làm chị ngỡ ngàng hơn. 

"Làm cho em coi đi".

"G-Gì cơ...?".

"Aeri vừa nói mà, nghĩ đến em có thể giúp chị giải toả nhu cầu. Giờ em ở ngay đây, nhìn em và tự làm đi". 

Oh sh*t!

Đàn em ngây thơ đáng yêu như một chú mèo con đâu rồi? Aeri thề mình không có ảo giác, nhưng chị vẫn thấy sau lưng em là vài cái đuôi cáo đung đưa qua lại đấy. Những lời như thế mà em cũng nói được, có phải chị đã đánh giá thấp Ningning quá rồi không? 

"Sao vậy? Aeri không muốn cho em coi ạ? Vậy mà yêu thương gì?".  

Trước vẻ trề môi xem thường của Ningning, Aeri cắn lấy môi dưới, cùng hai bàn tay không ngừng run run mở khoá quần. 

Không nghĩ là chị làm thật. Vừa thấy chiếc boxer xanh đậm hiện ra sau lớp quần jeans kia, nụ cười em đã vội tắt ngúm, thay vào vẻ căng thẳng làm trái tim em đập rộn lên. 

Tay chị đặt lên chiếc boxer rồi dừng hẳn. Lúc này Aeri còn không dám nhìn vào mắt em, nhờ vào mái tóc che đi khuôn mặt phiếm hồng của mình, bộ dạng ngại ngùng khép nép trông vừa thương lại vừa buồn cười. 

Ningning không nhận ra bản thân mình gấp gáp như thế nào, chỉ biết khi Aeri dừng tay như thế, lòng em đã dâng lên một chút khó chịu. 

"Sao vậy chị?". Giọng em sặc mùi gắt gỏng, làm Aeri phải chịu khổ sở một phen. 

"Ningie, chị không đùa đâu đó...".  

"Em cũng vậy, mấy chuyện này sao đùa được chị?".  

"Chẳng phải lúc sáng, vừa thấy em đã xanh mặt chạy biến đi sao?". 

Ningning nhất thời cứng họng, mọi từ ngữ lúc này lại bay đi đâu mất, vì ánh mắt em cứ dán chặt vào nơi đó. Còn không thèm giấu đi hành động liếm môi đầy vẻ ranh mãnh, Ningning từ từ tiến tới, đặt tay mình lên tay chị. 

"Gigi ngoan, em không có sợ. Nhanh cho em xem nào~".  

Aeri nhắm nghiền mắt và thở mạnh một hơi. Thôi tới đâu thì tới, dù gì trước mặt cũng là Ningning, chị không có gì phải sợ. Nhưng tay em cứ đặt lên tay chị vậy, chiếc boxer vừa kéo xuống một chút, chân Aeri đã nhũn ra đến ngồi phịch xuống cái ghế tre ở phía sau lưng. 

Ningning đã trông thấy một ít sự cương cứng ẩn sau lớp vải ấy. Em như bị trúng bùa mê vậy, nương theo hành động của Aeri mà khuỵ người xuống, cho ánh mắt ngang tầm với vật thể giữa hai chân chị.

"Aeri, một chút nữa." 

Em nắm lấy tay chị, cùng lúc kéo mạnh xuống. Con thú hoang được phóng thích liền vươn cao đầu lên, còn giật nhẹ một cái trước khi đứng sừng sững như một khúc gỗ. 

Nói không sợ thì là nói dối. Nhưng nỗi sợ này cũng không thể làm Ningning dứt được ánh nhìn mê đắm với vật thể hùng dũng trước mắt. 

Lần đầu tiên bị nhìn như thế, Aeri không khỏi hoảng loạn, vô thức đưa bàn tay nắm lấy côn thịt gân guốc, cốt chỉ muốn che đi một chút. 

Nhưng có lẽ bị phản tác dụng rồi. Nhìn bàn tay thon dài đang nắm lấy vật thể kia, nỗi tò mò của em vô tình bị dâng đến đỉnh điểm. 

"Động đi Aeri".

"Động... động gì cơ?".

"Cách chị giải toả?".

Là do Aeri tự chuốc lấy. Nhưng cầm nắm kiểu này lại làm chị cảm nhận được cơn sảng khoái quen thuộc, cộng với việc bị Ningning nhìn ở phía đối diện, rất nhanh đỉnh đầu côn thịt đã rỉ ra một ít chất nhờn. 

Một tay chị ôm lấy mặt mình, cho tay kia chầm chậm vuốt lên cự vật đã căng cứng. Ningning bên này, chợt thấy cổ họng khô khốc, thêm cả phần chất dịch trắng đục đang liên tục rỉ ra kia, không hiểu sao lại cảm thấy ngon miệng vô cùng.

Nhưng chị làm chậm quá. Ningning thật sự bức bối vô cùng. Tuy em không biết cách giải quyết của chị thế nào, nhưng chậm thế này có thật là ổn không?

"Aeri đừng ngại mà, cứ tự nhiên đi ạ".

"Chị không thể...".

Aeri dừng tay và khổ sở thở dài một tiếng. Có đánh chết chị cũng không thể thoải mái giải toả trước mặt em.

"Vậy thì để em".

Vừa dứt câu, không để Aeri có cơ hội từ chối, Ningning đã vồ tới, dùng cả hai bàn tay ôm lấy dương vật của chị.

Aeri mở to mắt, cùng thân dưới hơi nhướng lên, khi bàn tay lạnh giá của em ôm lấy bảo vật của mình, cảm giác kỳ diệu này hoàn toàn khác hẳn, là lần đầu chị cảm nhận được, sướng đến run cả người.

Ningning cũng không ngừng xuýt xoa trong lòng. Đúng là cứng thật, còn rất ấm nữa, cỡ này cũng phải bảy inch chứ không đùa.

Vì em không biết gì về việc này, nên chỉ có thể vuốt lên vuốt xuống theo chiều dài dương vật, cách vài giây còn cạ lòng bàn tay vào nơi đầu khấc đo đỏ kia nữa.

Em cứ nghĩ mình ít kinh nghiệm như thế có lẽ sẽ làm chị chán nản. Nhưng không, Aeri bên trên lại đang cắn lấy bàn tay mình, cố ém lại cảm giác căng cứng muốn xuất ra.

"Được rồi em, dừng... dừng đi...".

Và Ningning lại nghĩ khác, chị kêu dừng nhưng tay em lại tăng tốc, còn cố tình miết mạnh vào. Aeri mở miệng cố hớp từng ngụm không khí, đồng thời cong lưng và ôm lấy hai bàn tay đang làm việc cật lực của em.

Ningning thấy bộ dạng khoái lạc của chị lúc này liền đâm ra thích thú, hoàn toàn không thể dừng lại. Đến khi nhận thấy côn thịt trong tay mình co giật một chút, theo sau đó là dòng chất lỏng nhầy nhụa và nóng hổi phóng thẳng ra bàn tay em.

---

#220605

Tbc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net