i;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Một tiếng bíp. Máy giặt ngừng xoay, nhưng đầu óc gã thì chưa.

Mười một giờ đêm, trăng lấp sau bóng mây và phòng Cao Chấn Ninh đen kịt. Vợ gã đã ngủ từ lâu, những tin nhắn inh ỏi dồn dập và những cuộc gọi liên hoàn từ mụ trưởng phòng đã mòn vét chút sức lực cuối cùng của người phụ nữ đáng thương đang nằm cạnh gã. Nàng ngủ say như chết, và thậm chí không thèm tẩy đi lớp trang điểm đã phai nhòa trên khuôn mặt.

Nhưng có hề gì đâu, Cao Chấn Ninh không quan tâm đến nàng nữa. Gã cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm. Gã đã thức trắng ba ngày, ròng rã và ủ ê, gã cảm giác như mình sẽ chết ngay khi mặt trời ngày mai ló dạng. Gã mò dậy, vơ lấy bao thuốc trong hộc tủ cạnh giường, định châm một điếu nhưng lại thôi. Mùi thuốc lá sẽ đánh thức người vợ đáng thương của gã mất, và Cao Chấn Ninh chẳng muốn điều đó chút nào. Không phải là gã lo sợ nàng mất đi giấc ngủ quý báu, con người hèn hạ của gã chỉ lo sợ đến viễn cảnh người vợ ấy phát hiện ra cái sự thao thức dằng dẵng của gã và muốn tìm tòi nguyên nhân cho cớ sự này mà thôi.

Ừ thì Cao Chấn Ninh chẳng thể nào nói với vợ mình rằng gã thức trắng ba đêm chỉ vì một người đàn ông khác phải không?

Ôi, nghĩ đến thôi mà Cao Chấn Ninh đã rùng hết cả mình, gã dường như còn nghe thấy những tiếng hét khủng khiếp phát ra từ đôi môi nhợt nhạt của nàng, thấy cả những ngón tay để móng nhọn hoắt chực chờ cấu xé mặt gã (hoặc cánh tay, hoặc bả vai, hoặc bất cứ chỗ gì nằm trong tầm nhìn của nàng để nàng phát tiết được cơn giận dữ của mình).

Thế nên tốt nhất là để vợ của gã được yên giấc đêm nay (và cả những đêm sau nữa), đừng để nàng biết những cái xấu xa mà gã trót làm, bởi người ta cũng hay nói rằng "biết càng ít thì càng hạnh phúc", hãy cho người đàn bà đáng thương có mối quan hệ hôn nhân với gã được sống lâu thêm một chút nữa trong cái bong bóng hạnh phúc dối trá mà mong manh này, ít nhất là cho đến khi Cao Chấn Ninh đặt bút kí vào tờ đơn li hôn đã in sẵn đang đặt gọn dưới đáy tủ.

Thật là tệ bạc, thật là khốn nạn, thật là rác rưởi! Cao Chấn Ninh có thể viết ra cả hai mặt giấy những từ ngữ dùng để chửi rủa chính bản thân mình (dù gã bỏ học từ năm cấp hai). Không có từ nào là sai, không có từ nào là không dành cho gã. Ôi, nhưng gã có biết đấy là sai không? Gã có biết hành động của gã ghê tởm tới mức nào không? Ôi, Cao Chấn Ninh biết chứ, nhưng gã còn làm gì khác được nữa đâu? Có còn làm được gì khác nữa đâu? Ừ đấy, gã không thể chống cự được (bởi vì gã không muốn), gã cũng chẳng thể từ chối được. Một ánh mắt của Khương Thừa Lục là quá đủ để Cao Chấn Ninh tước vũ khí đầu hàng, dâng lên tất cả mọi thứ mà hắn muốn, hệt như một con chó. Ừ, một con chó, gã là con chó của Khương Thừa Lục.

Điên mất thôi, điên mất thôi!

Càng nghĩ gã lại càng tức giận, càng tức giận gã lại càng không ngủ được. Vì cái gì mà gã lại phải khổ sở như thế? Chắc chắn là do Khương Thừa Lục, phải là do Khương Thừa Lục. Khương Thừa Lục dường như là khởi nguồn cho mọi sai lầm của tên khốn nạn Cao Chấn Ninh, và chỉ có thể là Khương Thừa Lục.

Cao Chấn Ninh, với chút ranh ma, giảo biện để minh oan cho bản thân mình, nhẹ nhàng đẩy hết thảy tội lỗi lên tấm thân gầy gò của người tình bí mật, như thể gã vẫn làm với tất cả mọi người đi ngang qua đời gã, nhưng gã lại bi ai phát hiện rằng, gã chẳng thể khơi dậy bất kì xúc cảm ác độc nào với Khương Thừa Lục. Không có chán ghét, u oán, giận hờn. Phát hiện này làm một kẻ hèn nhát với tâm hồn hủ bại như Cao Chấn Ninh sợ hãi, nhưng cũng vui sướng như điên. Phải chăng một con người như gã cũng có thể có thứ tình cảm vĩ đại đến thế? Một thứ tình cảm được gã o bế và nâng niu hơn cả những ý nghĩ hung ác, ích kỉ quen thuộc với gã như hơi thở? Có phải một con người có tình cảm vĩ đại thì cũng sẽ trở thành một con người vĩ đại không?

Gã thèm khát được làm một con người vĩ đại biết bao nhiêu!

Gã chán chê những thứ tầm thường, vô vị, gã chán việc mình an phận làm một con người ngu muội, sống một cuộc đời tẻ nhạt, lặp đi lặp lại như một con chuột chạy trong vòng quay. Gã ôm mộng trở nên phi thường, gã nghĩ rằng chỉ khi ở cạnh Khương Thừa Lục thì gã mới có được thứ tình cảm vĩ đại ấy.

Cao Chấn Ninh nghĩ thế và gã lại thấy niềm vui ùa về tâm hồn. Đầu gã nhẹ như bông và gã muốn ngủ một giấc dài. Ừ, phải ngủ thôi, bởi ngày mai gã có hẹn với Khương Thừa Lục, hắn muốn cho gã nghe một bản nhạc mới. Ngay cả khi nhắm mắt lại, Cao Chấn Ninh vẫn đang nhớ lại đôi bàn tay thon gầy với ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, dạo chơi trên những phím đàn như vũ công nhảy múa, mong mỏi rằng Khương Thừa Lục sẽ vào giấc mộng của gã tối nay, đàn cho gã nghe, rót vào hồn gã trơ trọi những mảnh ái tình hoang dại.

Mang anh đi, nơi có tình yêu ngọt ngào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net