NINH NINH CỦA TÔI - CHAP 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em bị điên à?

Mới sáng sớm, Đỗ Hoài An đẩy mạnh cửa phòng làm việc của Ninh Bích. Tất cả sự tức giận hôm nay là do anh biết được cái kế hoạch bắt kẻ chủ mưu của cô gái nhỏ. Cô gái nhỏ định dùng chính mình làm mồi nhử.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Ninh Bích cảm thấy vụ tai nạn hôm đó thực chất là nhắm vào cô, số tiền thu được từ việc bán quặng được đưa trở về trong nước. Các đầu mối điều tra được đều hướng về Ninh Gia nhưng lại bị đứt đoạn giữa đường. Nếu chủ mưu là người của gia tộc, thì cô chính là mồi nhử tốt nhất. Mấy người đó vẫn luôn không chấp nhận cô.

Từ khi được chọn trở thành người thừa kế, Ninh Bích nhận thức được rằng cho dù cô có cố gắng và giỏi giang xuất chúng đến đâu đi nữa, dù cho có được sự che chở của Ninh Bách thì cô cũng không bao giờ vừa mắt người trong gia tộc. Tất cả những sự ghét bỏ đó đều xuất phát từ việc cô không có huyết thống Ninh Gia. Một gia tộc lâu đời và mang tư tưởng cổ hủ như vậy đâu thể chấp nhận một người thừa kế có nguồn gốc như cô. Chính vì thế, đẻ kẻ chủ mưu ra mặt thì mồi nhử nhất định phải là chính cô. Con người khi bị chi phối bởi cảm xúc sẽ dễ dàng mất đi lý trí.

- Phó giám đốc, anh bước vào mà không gõ cửa sao?

- Em nghĩ tôi còn quan tâm những thứ đó sau khi biết được kế hoạch của em sao?

- Tôi thấy kế hoạch đó rất tốt, người hắn muốn là tôi, nếu tôi không ra mặt hắn sẽ không mắc lừa, kế hoạch của tôi đâu có vấn đề gì?

- Kế hoạch đó thật ngu ngốc, em hiếu thắng tới mức từ đưa mình ra làm mồi nhử ư?

- Vậy thì đã sao? Hắn ta dám thách thức tôi? Hắn ta nghĩ tôi là ai chứ?
Đỗ Hoài An thở dài, cô gái này luôn đem lại những bất ngờ, thì ra ẩn bên trong vẻ ngoài điềm tĩnh, cô ấy vẫn là một đứa trẻ hiếu thắng. Anh không muốn chống đối lại sự trẻ con ấy, anh yêu thương cô, anh chỉ muốn bảo vệ cô.

- Chuyện này em đừng tham gia nữa, hãy tin tưởng giao cho tôi.

Ninh Bích phớt lờ sự chân thành của chàng trai trước mặt rồi bỏ ra ngoài.

Tại một quán cà phê nhỏ, Ninh Bích nhâm nhi ly trà nóng. Cô tới đây không phải vì muốn thưởng trà, cô chỉ không muốn gặp Đỗ Hoài An lúc này. Sau tai nạn đó, Ninh Bích cảm nhận được một phần nào đó tình cảm của mình đang thay đổi. Một sự phát triển tự nhiên cô đã không còn bài trừ tình cảm của anh ta như trước. Cũng chính vì vậy mà cô gái nhỏ sợ hãi, cô sợ tình cảm của mình sẽ thay đổi, cô sợ rằng sẽ phải san sẻ trái tim cho người khác. Trong khi mà lý trí và tình cảm bất nhất, cô lại lựa chọn cho mình một cách giải quyết an toàn, chạy trốn.

Phía xa là Kim Linh đang đứng đợi cùng một nhóm vệ sĩ nhỏ. Kể từ khi cô ra viện, Kim Linh luôn theo sát cô không rời một khắc. Thật may là khoảng thời gian này có thêm Hứa Vi nên công việc của Kim Linh cũng đỡ quá tải. Ngày đầu tiên sau phẫu thuật, Ninh Bích có chút hoảng hốt khi nhìn thấy Kim Linh. Với cương vị là quản gia kiêm vệ sĩ, cộng với nhiều năm luyện tập võ thuật ấy vậy mà Kim Linh không có dáng vẻ thô cứng, bên ngoài Kim Linh vẫn là một người phụ nữ trưởng thành thanh tú và đoan trang. Thế mà ngày hôm đó, Ninh Bích được chứng kiến một Kim Linh nhếch nhác, mái tóc rối, quần áo nhàu nát và hai quầng mắt thâm được đặt trên một khuôn mặt mệt mỏi.

Vì rào cản thân phận, dù chưa bao giờ nói ra nhưng Ninh Bích biết Kim Linh thương cô như người thân. Tai nạn của cô ắt hẳn đã khiến Kim Linh rất sợ hãi. Mới cách đây vài tháng sau phi vụ bỏ trốn lãng xet, cô đã hứa rằng sẽ không khiến Kim Linh lo lắng. Ấy vậy mà lời hứa đó xem ra chẳng có chút nào đáng tin cậy. Cuộc sống gần đây bỗng gặp phải quá nhiều biến số, Ninh Bích cảm thấy lo lắng bồn chồn. Nhưng kế hoạch này, cô nhất định muốn thực hiện.

Mỏ khai thác đá quý, văn phòng làm việc của quản lý. Cộc, cộc, cộc.

Nghe tiếng động tay quản lý nhìn ra phía cửa:

- Giám đốc Ninh, sao cô đến mà không báo trước? Sức khỏe của cô và Phó giám đốc đốc thế nào rồi? Tôi cũng muốn đến thăm hai người nhưng ngặt nỗi công việc bề bộn quá.

- Vậy ư? Trung thành như vậy là tốt.

- Tất nhiên rồi, Giám đốc Ninh. - Hắn ta mang một nụ cười xum xuê.

- Một nhân viên trung thành như vậy, thì hẳn nên bày tỏ thành ý nhiều hơn một chút.

Vẻ mặt của tay quản lý thoáng biến sắc, con nhỏ trước mặt đang muốn làm gì đây? Theo những gì hắn điều tra, Ninh Bích chủ yếu chỉ phụ làm các công việc về thiết kế, thời gian gần đây có tham gia vào mảng kinh doanh nhưng cũng chỉ là kinh doanh bề nổi. Chẳng phải thế giới ngầm cái ngành này hơn chục năm qua vẫn nằm trong tay người đó sao?

- Giám đốc Ninh, tôi không hiểu ý của cô. Cô thấy đấy, ở đây thiếu thốn đủ thứ đâu thể sánh bằng trụ sở chính. Nên là ...

- Vậy sao? Tôi không cần nhiều, lòng thành tầm này là tạm được rồi.

- Ninh Bích ném tới trước mặt tay quản lý bản sao kê tài khoản.

- Chuyện này, tôi... - Tay quản lý mở sấp tài liệu ra đọc, càng đọc hắn càng hoảng hốt.

- Ông biết đó, vị trí của tôi tại Ninh Gia cũng không được vững chắc cho lắm, tôi rất cần những sự giúp đỡ như thế này. Ông yên tâm, khi tôi trở thành gia chủ, ông chắc chắn sẽ có phần.

Ánh mắt cô gái nhỏ lóe lên sắc bén. Tay quản lý còn chưa hết sợ hãi thì người của Ngọc Đường đã tiến vào phòng ép hắn ký vào một vài văn kiện. Mặc cho hắn ta chống đối và gào thét, Ninh Bích thản nhiên cần xấp văn kiện lạnh lùng quay ra.

Phía bên ngoài, Kim Linh đã đứng đợi sẵn. Kim Linh biết để thực hiện kế hoạch, cô chủ nhỏ sẽ phải dồn tên kia tới đường cùng. Chỉ là cô không ngờ cô chủ nhỏ sẽ làm đến mức này, cướp hết tài sản của tay quản lý khiến hắn trở nên điên cuồng, cố tình nhắc tới việc thừa kế khiến kẻ đứng sau phải hành động. Hai kẻ đều có thể gây nguy hiểm cho cô chủ nhỏ, đều khiến Kim Linh lo lắng.

- Đã xóa dữ liệu camera, tôi đã cử người tới theo dõi hắn ta.

- Đừng cử người quá tốt.

- Tôi không hiểu ý cô chủ.

- Phải cho hắn ta cơ hội chạy trốn chứ.

- Tôi đã hiểu.

Nếu hắn không thể chạy trốn thì sao có thể liên hệ với tên kia. Nếu tên kia không nghe được thông tin cô muốn chiếm đoạt Ninh Gia thì sao chịu lộ diện. Ninh Bích nhìn tập tài liệu trên tay. Số tiền này tạm thời cô sẽ nắm giữ, có như vậy kẻ chủ mưu mới thật sự tin rằng cô muốn thâu tóm Ninh Gia.

- Hãy giao tin em muốn mua một tòa nhà tại khu trung tâm rồi dùng số tiền này thực hiện. Chị nhớ làn phô trương một chút.

Cô gái nhỏ mệt mỏi tựa vào lưng ghế nhìn dòng xe trên đường. Cô lại nhớ người đó, cô nhớ người đó vô cùng.

Ngày cô xuất viện, cô đã nghĩ tình cảm này đau khổ quá, cô muốn từ bỏ, lần này cô thật sự muốn dứt.

Lúc tỉnh dậy trong bệnh viện cô đã rất sợ hãi, cô ước rằng người đó sẽ tới đây, sẽ chăm sóc vỗ về cô như ngày xưa. Nhưng rồi người đó không xuất hiện, một cuộc gọi hay tin nhắn cũng không có. Chỉ có mệnh lệnh bắt cô về nước, mà điều đó cũng là cô được gián tiếp nghe từ người khác.

Cô không về, cô không phải cấp dưới của người đó. Cô hiếu thắng, cô muốn chứng tỏ bản thân. Ninh Bích nhìn chiếc nhẫn Lotus Ice trên tay rồi cười một cách đau đớn. Từ bỏ sao, cô có thể sao? Người đó vốn đã trở thành tín ngưỡng, con người thì làm sao có thể từ bỏ tín ngưỡng?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net