Chương 8: Không cần tay nữa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt Tô Li xẹt qua mạt ý cười. Mới đầu Chu Dịch còn không thừa nhận nàng là đồ đệ của hắn, lúc này đây còn biết bảo vệ nàng.

Xem ra mấy ngày nay, nàng cũng không phải không có ích gì.

"Ừm."

Tần Dạ Hàn là người lạnh nhạt, nghe vậy chỉ khẽ lên tiếng, rời tầm mắt, không nhìn Tô Li nữa.

Không ngờ Tô Li nghe Chu Dịch nói vậy, lại có chút đắc ý mà vênh váo. Lúc lui về phía sau nàng không chú ý, lại giẫm lên áo choàng của mình, sau đó cả người hướng về phía trước.

Tức khắc, liền nhào vào một cái ôm lạnh lẽo.

Cả người Tô Li đều cứng lại rồi!

"Làm cái gì vậy? Còn không mau đứng lên!"

Chu Dịch cũng không nghĩ tới, Tô Li sẽ làm ra hành động như vậy, tức khắc cũng nóng nảy, vội kêu Tô Li đứng dậy.

Nhưng Tô Li đúng là không có tiền đồ mà! Vừa rồi ngã, muốn đem chân rút ra, nàng theo bản năng muốn phịch một cái để đứng lên, thế nào lại không được, ngược lại, cả người lại lần nữa ngã vào người Tần Dạ Hàn.


Dưới tình thế cấp bách này, tay nàng lại trên người Tần Dạ Hàn lung tung lộn xộn, không cẩn thận chạm đến một chỗ...nóng bỏng.

"Ngươi còn ngọ nguậy? Không cần tay nữa sao?"

Thanh âm của Tần Dạ Hàn từ trên đầu nàng truyền xuống.

Cả người Tô Li cứng đờ, nàng thấy mình thật ngu xuẩn mà, cũng rõ ràng mình đã lỡ sờ phải thứ gì.

Nàng ngây người, không dám lộn xộn nữa, trước mặt người này, nàng luôn không tự chủ mà cúi đầu, đầu nàng còn vừa vặn ở một vị trí xấu hổ vô cùng.

"Ai nha. Đứa nhỏ này, ngươi thế nào lại động tay động chân."

Trong cục diện giằng co này, Tô Li thấy người nhẹ nhẹ, ra là cả người bị Chu Dịch từ phía sau kéo lên.

Nàng vô cùng cảm kích, mắt liếc Chu Dịch một cái, trên mặt có chút hối lỗi.

Nàng đối với Tần Dạ Hàn không hiểu biết quá nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng từng nghe qua về người này. Nghe nói, việc Tần Dạ Hàn không thích nhất chính là đụng vào người khác.

Nàng...

Đừng nói nàng mới trọng sinh lại chưa được bao lâu lại phải đi chết chứ!?

Tô Li không nhịn được mà thật cẩn thận liếc nhìn Tần Dạ Hàn, lại thấy khuôn mặt tuấn tú của Tần Dạ Hàn kia có vẻ không tốt cho lắm, liền có chút khẩn trương.

"Đi ra ngoài nhanh lên! Ngươi làm đẹp mặt ta quá, không một năm ba tháng thì đừng ra khỏi của!"

Chu Dịch vừa kéo Tô Li rồi đẩy nàng ra cửa vừa tức giận nói.

Trong lòng Tô Li hiểu rõ, Chu Dịch là đang cứu nàng.

Nàng cũng không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nói:

"Tiểu nhân biết lỗi. Khách nhân tha thứ, tiểu nhân liền rời đi."

Dứt lời cũng không quay đầu lại mà chạy một mạch thẳng vào chính viện.

Chu Dịch nhìn bóng dáng chạy trối chạy chết của nàng, vừa tức giận vừa buồn cười.

"Chu đại phu đối xử với hắn không tồi."

Tần Dạ Hàn liếc mắt nhìn Chu Dịch, nhẹ giọng nói.

Biểu tình trên mặt Chu Dịch chợt tắt, ngồi xuống đối mặt Tần Dạ Hàn, nói:

"Bất quá, cũng là một người đáng thương."

Tần Dạ Hàn nghe vậy, cũng không nói thêm gì, cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Nước trà lạnh ngắt.

Cái "người đáng thương" này lá gan lớn như vậy, lại dám xách ấm trà nguội đến.

"Giờ thân thể người không còn trở ngại nữa, độc đã được thanh tẩy, thể chất bách độc bách xâm, sau này không cần tiểu dân rồi."

Chu Dịch im lặng một lúc, lại nói đến thân thể Tần Dạ Hàn.

Tần Dạ Hàn nghe vậy hỏi:

"Chu thần y không muốn cùng ta hồi kinh?"

Chu Dich lắc đầu, nhìn về phía cửa sổ như đabg nhớ lại cái gì.

"Kinh thành náo loạn, tiểu dân tuổi tác đã cao, sau này chỉ muốn du sơn ngoạn thủy, nhàn nhã phần đời còn lại, khiến chủ tử lo lắng."

Update: 13/8/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net