Chương 851: Ai là hung thủ - Sợi dây đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Wanhoo

Nhìn trạng thái tử vong, Ninh Thư cảm thấy như có cái búa tạ đập trong lòng cô, làm cô hoa mắt chóng mặt.

Dạ dày nhộn nhạo buồn nôn, nhất là khi trong phòng trộn lẫn cả mùi máu tanh và mùi chất thải.

Một cái mùi vô cùng buồn nôn.

Thách thức giới hạn chịu đựng của con người nhiều lần.

Ông chú lạnh mặt nhìn thi thể rồi rời khỏi phòng, xem chừng không định khám nghiệm tử thi.

Giải phẫu thi thể cũng thế này mà, anh ta thật sự không phải nhân viên khám nghiệm tử thi đạt tiêu chuẩn.

Ninh Thư bịt mũi vào phòng. Phòng này rất nhỏ, có cái bô đặt trong góc. Là nhà vệ sinh tạm thời.

Về đêm trời rất lạnh mà nhà vệ sinh ở sân sau, đi lên đi xuống ảnh hưởng giờ nghỉ ngơi của mọi người.

Cũng có nghĩa là trong khi đi vệ sinh, người này bị ai đó lột quần treo ngược.

Thi thể vẫn ấm, cơ thể bị xẻ đôi còn toả ra hơi ấm nhưng cậu nhỏ đã biến dạng hoàn toàn.

Miệng bị nhét vải, con ngươi trợn trừng. Lúc nhìn thấy Ninh Thư còn nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt khẩn khoản song vẫn tắt thở.

795 đi vào nhìn lướt qua thi thể, lắc đầu: "Tàn nhẫn quá."

Giết kiểu này bắt người bị hại phải chịu đựng đau khổ.

Ninh Thư thở dài, nói với 795: "Anh hạ cậu ta xuống đi."

Đây là người thứ mấy nhỉ, người thứ tám rồi.

"Để đó cho tôi." 795 hạ thi thể, thi thể được đặt xuống dính vệt máu dài trên mặt.

Ninh Thư xuống dưới nhà, Lưu Mạn Mạn mang thai đang nhìn cái xác nhếch môi cười khoái trá.

Cô ta ngoảnh sang thấy Ninh Thư thì lập tức cúi đầu rúc một góc.

Ninh Thư đến chỗ Lưu Mạn Mạn, nheo mắt hỏi: "Cậu ta là người cưỡng hiếp cô đúng không?"

Lưu Mạn Mạn cúi đầu không trả lời.

Ninh Thư đến phải day trán.

Lại chết một người nữa, nhức đầu quá.

Cô hỏi 795: "Anh có manh mối gì không?"

"Kiểu gì cũng là cái đám này làm, có thể là thông đồng gây án." 795 nói: "Dấu chân bừa bãi trên mặt đất lại còn có kích thước khác nhau, dễ thấy có hai người trở lên."

Ninh Thư hỏi: "Anh ở trên tầng mà? Anh không nghe động tĩnh trên đó sao?" Lúc đó cô và ông chú nói chuyện dưới nhà.

795 vén tóc: "Sự việc diễn ra nhanh quá, chỉ trong chốc lát. Dám chắc đã bày sẵn hiện trường gây án."

"Chắc là hai nam sinh. Nữ sinh sẽ không vào nhà vệ sinh nam đâu." Bởi vì bô đặt sau cửa trong phòng nữ sinh.

795 thở dài: "Nhiệm vụ thật sự hơi bế tắc."

"Nếu như chết hết, chúng ta sẽ luân hồi ngay lập tức. Một lần luân hồi tương đương với một lần bị xoá sổ." 795 hỏi Ninh Thư: "Tôi có vài cách tránh bị xoá sổ, cô thì sao?"

Ninh Thư: ...

Thật sự đến chết, tại sao ngu ngốc nhận nhiệm vụ này.

"Anh không nghi ngờ ai à?" Ninh Thư hỏi: "Chúng ta không thể cứ ngồi đây chờ chết."

"Tôi nghi cái chết của những người này là một nghi thức tôn giáo." 795 đoán: "Một số tôn giáo luôn có kẻ cuồng tín, dùng các thủ đoạn cực đoan để thể hiện lòng trung thành và tín ngưỡng của mình với tôn giáo ấy."

Ninh Thư nghĩ rồi hỏi: "Theo anh là nghi thức tôn giáo?"

"Nhưng Lưu Mạn Mạn giết hai nữ sinh kia." Ninh Thư nói: "Có rất nhiều điểm đáng ngờ, hơn nữa 696 bị người thực thi nhiệm vụ giết."

795 cũng đau đầu: "Nhất định có điểm mấu chốt nào đó bị chúng ta bỏ sót."

"Lâm Hạ kia chạy ra ngoài đến giờ vẫn chưa có tin tức. Nếu thật sự là nghi thức tôn giáo thì xác của cô ta sẽ xuất hiện nhanh thôi." 795 nói: "Tôi từng gặp một nghiệm vụ sát thủ liên hoàn đặt thi thể ở các vị trí đặc biệt, giết người bằng cách đặc biệt."

Ninh Thư bực bội: "Vấn đề là vụ này không chỉ có một hung thủ. Lẽ nào định giết hết tất cả rồi tự sát?"

795 nhún vai: "Ai mà biết được."

Ninh Thư: →_→

Ninh Thư nghĩ bụng, nói nhỏ với 795: "Chúng ta đi kiểm tra nhà này đi. Chắc hẳn cần có nơi giấu bao nhiêu công cụ giết người."

"Nhà ở miền Bắc đều có hầm đất. Đến tận giờ tôi vẫn chưa tìm thấy cái hầm nào. Tôi cảm thấy hầm đất là nơi giấu đồ tốt nhất."

795 gật đầu đi kiểm tra cả nhà với Ninh Thư. Ninh Thư còn kiểm tra cả chuồng lợn mà vẫn không thấy hầm.

Nhà này không có hầm.

"Không có hầm tức có mật thất trong nhà." 795 nói: "Đảm bảo hai bà cháu tham gia vào vụ giết người."

Ninh Thư đá bay con lợn đen lao vào mình để rồi nhẵm phải cứt lợn.

795 kéo cánh tay Ninh Thư lôi cô ra khỏi chuồng lợn: "Tại sao phải tìm trong chuồng lợn?"

"Nơi không nghĩ có thì càng có khả năng có." Ninh Thư chà cứt dính giầy vào tuyết.

795 liếc xéo.

Ninh Thư và 795 vào nhà chính thấy ông chú dịch cái bàn ở giữa phòng, ngồi xổm xuống gõ sàn nhà.

Sàn nhà vang âm thanh "rỗng", rõ ràng dưới sàn trống rỗng.

Nơi không nghĩ đến là nơi có thể nhất.

Ninh Thư lập tức tìm mối ghép sàn. Sàn nhà ở quê làm từ bùn đất, Ninh Thư cần tìm mối ghép.

"Cô cậu làm gì đấy?" Bà lão thấy Ninh Thư nằm ra nhà, không nhịn được chống gậy hỏi.

Ninh Thư bò dậy: "Cháu rơi đồ nên đang tìm bà ạ."

Ông chú ngồi bên cạnh quan sát Ninh Thư, khịt mũi ngửi thấy mùi rất thối.

Ông chú đi lên tầng.

Tiểu Lan hỏi Ninh Thư: "Chị tìm gì thế ạ?"

Ninh Thư bịa: "Viên ngọc đính kẹp tóc của chị bị rơi."

Con ngươi bé xíu của Tiểu Lan nhìn chằm chằm một phía.

"Bà em bảo lại chết một người nữa là sao thế chị?" Tiểu Lan hỏi: "Cớ làm sao mà cứ chết người liên tục?"

Ninh Thư gãi đầu, cô cũng muốn biết cớ làm sao.

"Phành", trên tầng vang tiếng phành rất to như đổ đồ vật nặng.

Ninh Thư giật thót, lại xảy ra chuyện.

Ninh Thư chạy nhanh lên tầng nhìn thấy một nữ sinh ngã ra đất. Mặt của cô ta bị một cái rìu chém trúng, lưỡi rìu bổ sâu vào xương mặt.

Ninh Thư đau đầu vô cùng, tại sao lại thêm một người chết.

"Tại sao lại vậy..." Phàn Tuấn Dương đờ đẫn, méo mặt có vẻ điên cuồng: "Cần phải rời khỏi đây, không thể sống ở đây."

Ninh Thư hỏi Phàn Tuấn Dương: "Rốt cuộc là tại sao thời tiết thế này lại đến đây để vẽ tranh?"

Phàn Tuấn Dương ôm đầu: "Tôi nghe Phan Thần nói cảnh tuyết ở đây vô cùng đẹp nên mới đến."

Nhưng Phan Thần chết rồi.

Ninh Thư liếc thấy Phàn Tuấn Dương đeo sợi dây đỏở cổ. Mặt dây đặt trong quần áo nên không rõ đeo cái gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net