NiwaKabu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writer : Kỳ Kỳ

[Con rối, tiếng sáo và tấm chân tình] [Series : Tơ Vò]

Chiều tà. Ánh hoàng hôn kéo đổ ngọn núi, trải bóng dài trên mặt biển. Tiếng búa nện vào kim loại đều đặn từng nhịp chan chát như đang kéo mặt trời đỏ au xuống biển. Nắng tắt, cũng là lúc tiếng ồn nơi lò rèn dừng lại hẳn.

Niwa bước ra khỏi nơi làm việc suốt ngày dài. Mỗi ngày đều như thế. Anh đến đây sớm hơn mọi người và về muộn hơn tất cả. Rèn là công việc, và cũng là cuộc sống của anh.

Thường như vậy, một ngày của anh kết thúc trong tiếng sáo du dương được gió đem đến từ phía mỏm núi. Và cũng như bao ngày khác, Niwa lặng lẽ đi theo thanh âm trong trẻo, thoát tục đó. Anh chỉ bí mật ngắm nhìn từ xa cái bóng lưng của cậu thiếu niên ấy. Cô độc. Lạc lõng. Tách biệt hẳn khỏi nơi này. Đó chính là Kabukimono.

Kabukimono. Danh xưng lạ lùng cùng xuất thân bí ẩn như thế, cậu đã hoàn toàn chiếm trọn sự quan tâm của Niwa ngay từ ngày đầu tiên đến Tatarasuna này. Cậu ấy không giống anh, không phải người thường. Cậu ấy không có một trái tim. Phải chăng chính sự khác biệt đó đã ném Kabukimono vào bên kia bức tường, ngăn cậu lại với thế giới xung quanh? Cậu xa lánh nơi náo nhiệt, cũng chẳng thích chuyện trò. Cậu thu mình lại một góc, như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào, rồi lại xuất hiện ở đâu đó tĩnh lặng để bầu bạn cùng cây sáo.

Cậu ao ước hòa mình vào thế giới ngoài kia, nhưng cũng không kém phần sợ hãi. Vì cậu nào phải con người.

Niwa đứng lặng, đợi cho những nốt cuối cùng tan vào trong gió, và dáng hình Kabukimono rời khỏi đó trước. Chẳng biết tự bao giờ, tiếng sáo đã trở thành một người bạn vô hình, giải khuây và giúp anh vơi bớt đi bao cực nhọc trong ngày. Như thế là đủ. Anh chưa bao giờ muốn xâm phạm thế giới riêng tư của Kabukimono. Vì vậy mà anh chọn cách đứng từ xa lặng thầm lắng nghe.

Cho đến một đêm, lúc ấy đã rất muộn, Kabukimono ngồi đó rất lâu. Dường như cậu đang chờ đợi điều gì. Khi tiếng sáo kết thúc, cậu chầm chậm quay đầu, mắt đưa về hướng mà cậu biết rõ ai đang ở đó.

"Ngài thấy bản nhạc này thế nào, ngài Niwa?"

Giật mình, Niwa như một tên trộm tầm thường đã dám nghe lỏm khúc nhạc tuyệt diệu của thần tiên. Anh chậm rãi bước ra khỏi chỗ nấp, hai tay siết nhẹ lại, chờ đợi sự quở trách từ người thiếu niên.

Nhưng Kabukimono không tỏ vẻ phật lòng. Cậu đưa mắt nhìn xa xăm, hỏi lại:

"Ngài có thích khúc sáo của tôi không?"

"C-Có..." Niwa ngượng ngùng đáp.

"Vậy thì tôi sẽ thổi cho ngài thêm một lần nữa."

Niwa tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng. Kabukimono quay lại nhìn anh. Rồi cậu nói:

"Ngài có thể lại gần đây. Âm thanh sẽ khác biệt so với chỗ ngài hay đứng lắm đấy."

Lúng túng một chút, Niwa cũng chỉ đành tiến lại gần cậu thiếu niên. Anh ngồi trên mỏm đá, cách cậu một khoảng. Kabukimono bắt đầu chơi lại khúc nhạc yêu thích. Quả là cậu đã đúng. Thanh âm ở đây như được gió đưa đi, càng du dương hơn nữa. Khi ngồi gần, anh còn có thể trông thấy gương mặt người thổi sáo. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, chốc chốc lại mở hờ. Đôi môi và đôi tay cậu lướt đều trên nhạc cụ bằng trúc. Đó phải chăng là một khung cảnh thần tiên trước mặt Niwa? Anh ngăn bản thân mình nhìn lâu, sợ rằng chỉ thêm một cái liếc trộm, mọi thứ sẽ tan vỡ.

"Ngài có thể đến đây bầu bạn cùng tiếng sáo này," Kabukimono buông lời sau khi màn trình diễn thứ hai kết thúc. "Một cách đường đường chính chính."

Đầu Niwa hơi cúi xuống. Anh đáp: "Thành thật xin cậu thứ lỗi. Tôi vì không muốn cản trở cậu nên mới chọn cách lặng im đứng nghe từ xa như vậy."

Kabukimono không giận, trái lại còn cười nhẹ. Cậu hỏi:

"Ngài đã nghe lỏm bao lâu rồi?"

Không có câu trả lời từ phía Niwa, vì anh cũng chẳng rõ từ bao giờ đã đắm chìm trong tiếng sáo ấy. Kabukimono nói tiếp:

"Ngài không cần bận lòng. Nếu đã đi cả đoạn đường để nghe tôi thổi sáo, chi bằng chúng ta cứ hẹn ở đây sau khi hoàng hôn tắt."

"Như thế được chứ?"

"Được. Người hiểu được tiếng sáo của tôi có mấy ai trên đời đâu. Ngài sẽ luôn được hoan nghênh."

Chỉ thế thôi, đó là giao hẹn của họ. Trở về cuộc sống bình phàm, Niwa vẫn mang trong lòng sự phấn khởi, vì anh biết khi công việc một ngày của mình kết thúc, cuộc hội ngộ bí mật của anh và Kabukimono sẽ diễn ra.

Ban đầu, mọi thứ chỉ đơn thuần là một buổi biểu diễn trên núi, giữa người thổi sáo và người nghe lặng thinh. Dần dà, cả hai mở lòng với nhau hơn. Họ trao đổi vài chuyện vụn vặt trong ngày, khi thì về việc rèn vũ khí của Niwa, khi khác lại về bài sáo của Kabukimono... Tri kỷ hiếm gặp, họ nhanh chóng trở nên thân thiết hơn. Niwa cũng như thế mà dần gỡ bỏ bức tường xung quanh Kabukimono, thứ như đang kìm nén cậu lại khỏi thế giới bên ngoài.

Một hôm, Kabukimono nhận được một lời đề nghị hết sức bất ngờ. Ngài Katsuragi tổ chức tiệc mừng cho các thợ rèn sau khi đã hoàn tất phần công việc lớn của họ trong năm. Cậu được gọi đến với tư cách khách mời, cũng là nhạc công. Nếu biết sớm mình được mời thổi sáo, cậu sẽ chẳng đời nào đến. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện cậu thổi sáo chỉ có mỗi Niwa biết mà thôi. Cậu trao về phía anh một cái lườm. Thế mà Niwa vờ như không biết, chỉ cười giả lả với người xung quanh và nâng chén rượu lên.

Sau đó, Kabukimono vẫn đồng ý biểu diễn. Cậu không muốn phá hỏng bầu không khí vui vẻ và thân tình này. Dẫu sao, những con người ở đây đều đã cứu cậu, cho cậu một mái nhà, để cậu sống và làm việc cùng họ. Tuy cậu không cảm thấy mình thật sự thuộc về nơi này, lòng tốt của họ là thứ cậu sẽ luôn ghi nhớ.

Sảnh đường im bặt khi tiếng sáo của Kabukimono cất lên. Ai nấy đều như chìm đắm trong tiếng nhạc thần tiên. Cậu chơi một bài nhạc khác những bài cậu thường thổi cho Niwa nghe. Một khúc nhạc vui tai có lẽ sẽ hợp với không khí hiện tại hơn, nhưng vẫn có những đoạn dịu lại hẳn, chầm chậm như đang ủi an trái tim của tất cả những người nơi đây. Khúc nhạc khiến họ cảm thấy như tuổi thơ ùa về, rồi lại trôi đi giữa bộn bề cuộc sống. Từng âm thanh lắng đọng, khiến ai nấy rưng rưng nước mắt. Sau khi Kabukimono thả tay xuống, cả sảnh vẫn lặng im một lúc rất lâu sau đó.

Tiếng vỗ tay vang lên từ phía Katsuragi. Theo sau đó là một làn sóng tán dương nhiệt liệt từ các thợ rèn. Kabukimono cúi chào. Ánh mắt cậu gửi về phía Niwa, người đang lặng lẽ mỉm cười, nhấp một ngụm rượu thơm lừng.

Khuya hôm đó, Kabukimono tìm thấy Niwa ở bên bờ biển. Cậu lặng lẽ đến đứng cạnh anh, nhưng không nói gì. Một lúc sau, Niwa lên tiếng:

"Khúc nhạc vừa rồi rất hay."

Khi đó, Kabukimono mới tỏ vẻ giận dỗi:

"Ngài nói với người khác về chuyện tôi thổi sáo. Tại sao chứ?"

"Điều đó làm cậu phiền lòng sao?" Niwa lại đáp bằng một câu hỏi.

Kabukimono im lặng một lúc. Giữa họ là tiếng sóng biển vỗ về. Rồi cậu nói:

"Tôi đã nghĩ tiếng sáo của mình là một bí mật giữa hai chúng ta."

Phải. Đó từng là bí mật giữa hai người. Không ai khác biết một Kabukimono biết thổi sáo. Không ai khác thấu hiểu được tâm tư của cậu. Thế nên việc Niwa đem chuyện đó nói ra ngoài khiến cậu ngỡ ngàng. Như một sự phản bội vậy.

Trông Niwa bất ngờ lắm. Anh không nghĩ rằng Kabukimono lại xem trọng việc chỉ có mình anh biết tiếng sáo của cậu như thế. Có thứ gì đó cồn cào nơi ruột gan anh. Phải chăng là do rượu?

Anh nói:

"Tôi xin lỗi, vì đã không hỏi ý cậu trước. Nhạc công mà ngài Katsuragi mời đến lại đổ bệnh không thể trình diễn được, nên tôi mới nảy ra ý kiến để ngài ấy mời cậu chơi một bản nhạc. Giờ thì tôi thấy bản thân mình thật vô lễ, đã đắc tội với cậu rồi."

Niwa hơi cúi người, nhưng Kabukimono lại đáp:

"Nếu ngài đã nói vậy, tôi sẽ tha thứ cho ngài." Dường như môi cậu đang nở nụ cười rất ngắn rồi lại biến mất. "Một khúc nhạc dành cho các thợ rèn cũng không hẳn là quá sức đối với tôi."

Niwa lại cười lớn:

"Cậu có thấy phản ứng của họ sau khi cậu kết thúc bài sáo chứ? Tôi chưa bao giờ thấy các người anh em của mình xúc động như thế cả. Cậu thật sự đã lay động tất cả mọi người đó..."

Nói rồi, Niwa bất chợt quay sang nhìn Kabukimono. Cậu cũng đáp lại ánh mắt của anh.

"Cảm ơn, ngài Niwa. Lời khen tặng này tôi xin nhận."

Không khí lúc đó có chút nóng nực bất chợt. Niwa vội đưa mắt ra xa, nơi biển cả đắm chìm trong ánh trăng. Họ đứng bên nhau như thế, rồi một lúc sau, Niwa buột miệng hỏi:

"Kabukimono này... Cậu thấy chúng ta... Tôi và cậu, chúng ta có thể là gì của nhau?"

"Không phải chúng ta vẫn luôn là bạn sao?"

Kabukimono đáp. Cậu không nhìn Niwa. Bỗng dưng trong lòng anh lại dâng lên sự hụt hẫng, mà chính bản thân anh cũng không rõ vì sao lại như thế.

————————✧————————

Sau màn trình diễn của Kabukimono ở bữa tiệc, các thợ rèn bắt đầu nhìn cậu bằng con mắt khác. Trước kia, họ luôn cho rằng cậu lạnh lùng, đôi lúc lại đáng sợ nữa. Giờ đây, họ có thể trò chuyện với cậu, đối xử với cậu như một người trong số họ hơn.

Như vậy không có nghĩa rằng Kabukimono đã thật sự hòa nhập được với loài người. Sau cùng, cậu cũng chỉ là một con rối. Nhưng những suy nghĩ đó lại tan biến mỗi khi cậu ở gần Niwa. Cậu được là chính bản thân mình, và anh hiểu tâm tư của cậu che giấu trong tiếng sáo. Niwa khác hẳn mọi con người còn lại. Sự bầu bạn của anh mang đến cho cậu những cung bậc cảm xúc khác lạ, đến nỗi cậu bắt đầu sợ hãi dù chẳng biết gọi tên nó là gì. Cậu chôn sâu nó trong cõi lòng, và tự dặn dò bản thân phải giữ khoảng cách với Niwa. Ít nhất cho đến khi thứ cảm xúc này chết đi.

Thế mà nó chẳng chết, nó lại còn nảy nở hơn qua tháng năm. Dù không còn tiếp xúc nhiều, dù không còn thường xuyên thổi sáo trên mỏm đá, cậu cũng chẳng thể ngừng nghĩ về Niwa.

Và anh cũng vậy. Niwa cảm nhận được việc Kabukimono đang né tránh mình. Điều đó làm anh khổ sở biết mấy. Đã nhiều lần anh muốn nói chuyện với cậu, nhưng Kabukimono chỉ trao cho anh bóng lưng lạnh lùng, còn xa cách hơn cả lần đầu anh bắt gặp cậu thổi sáo trên núi.

Trong lúc bộn bề suy nghĩ về Kabukimono, Niwa chọn cách tìm rượu giải sầu. Anh ngồi một mình trên mỏm đá nơi hai người từng hẹn gặp. Tửu lượng của Niwa cũng không quá tệ, nhưng vì nỗi sầu trong lòng chẳng thấy nguôi, lại còn chất chồng, anh bắt đầu uống nhiều hơn cơ thể chịu được. Kết cục là anh trở nên say khướt.

Có lẽ Niwa sẽ ngủ luôn tại đó, giữa cái lạnh của trời đất và cái lạnh trong lòng, nhưng Kabukimono đã xuất hiện. Cậu lo lắng nhìn anh, rồi dìu anh đứng dậy. Suốt cả quãng đường về nhà, chẳng ai nói lời nào. Kabukimono kiên nhẫn đưa anh về đến phòng, rồi định rời đi. Nhưng anh siết chặt cánh tay cậu.

"Kabukimono..."

Niwa thì thầm tên cậu. Anh dồn cậu vào chân tường, để cậu không thể trốn tránh mình nữa. Hơi rượu từ anh phả lên mặt cậu. Cậu chớp mắt.

"Anh say rồi. Mau nghỉ ngơi đi."

"Không!" Niwa vẫn giữ cậu lại trong vòng tay. "Tôi sẽ không làm gì cả cho đến khi em trả lời tôi... Nói với tôi... Chúng ta là gì của nhau?"

Đôi mắt của Kabukimono khẽ lay động, nhưng cậu lạnh nhạt đáp:

"Tôi từng trả lời ngài, chúng ta là bạn. Hoặc có thể sẽ sớm không còn là gì nữa, nếu như ngài cư xử như vậy."

"Vậy tại sao em lại tránh mặt tôi?" Niwa vẫn không nới lỏng bàn tay đang siết lấy Kabukimono. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu. "Tôi cần phải biết lý do."

"Tôi không nói chuyện với người say. Ngài hãy nghỉ ngơi. Khi tỉnh táo rồi hãy đến gặp tôi."

Kabukimono dùng lực vùng ra khỏi gọng kìm của Niwa. Anh vẫn chưa thể đầu hàng lúc này. Rượu khiến anh mất kiểm soát, cũng cho anh thêm động lực mà khi tỉnh táo anh không bao giờ có được.

Anh kéo Kabukimono lại gần. Một tay anh choàng qua eo cậu, tay còn lại quấn quanh chiếc cổ gầy. Anh bạo gan ấn môi mình vào môi cậu trước khi cậu kịp vuột mất như một giấc mơ.

————————✧————————

Sáng hôm sau, Niwa tỉnh dậy trong cơn váng vất khó chịu vô cùng. Anh chưa bao giờ uống say đến mức này. Mơ mơ hồ hồ, anh nhớ lại chuyện hôm qua.

Người đưa anh về từ trên núi là Kabukimono, hay là một ai khác? Niwa vội đưa tay lên môi mình. Dường như có một vết thương nhỏ nơi khóe môi. Anh vội chạy đến trước gương. Đúng là có một vết trầy nhỏ.

Anh đã hôn Kabukimono. Trong giấc mơ đêm qua, anh đã cưỡng ép cậu hôn mình. Vết thương này do cậu gây ra. Nhưng sao anh không nhớ rõ toàn bộ, mà mọi chuyện mờ ảo như không thực thế này? Niwa rửa mặt. Anh quyết tâm giải rượu rồi đi tìm Kabukimono hôm nay. Anh phải nói chuyện với cậu hỏi cho ra nhẽ.

Khi không làm việc ở xưởng rèn, Kabukimono thường ngồi uống trà một mình ngoài hiên. Niwa tìm thấy cậu. Lần này, cậu không bỏ đi nữa. Anh tự mời bản thân ngồi xuống đối diện cậu. Nét mặt cậu vẫn không thay đổi, ngoại trừ càng lúc càng lạnh lùng hơn.

"Kabukimono... Tôi..."

Thật khó để Niwa mở lời. Kabukimono né tránh ánh nhìn của anh. Cậu chú tâm vào ấm trà vừa sôi, rót cho anh một tách nóng hổi. Khói tỏa, ngăn cách giữa hai người họ. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, dường như Niwa thấy được Kabukimono đang nhìn mình bằng ánh mắt sững sờ, và cũng đầy khao khát hệt như đêm qua. Rồi làn khói tan biến. Kabukimono vẫn không nhìn anh.

"Chuyện đêm qua..." Niwa nói, rồi lại dừng lại.

"Đêm qua ngài uống rất say." Kabukimono tiếp lời anh, như thể đang vẽ lại ký ức. "Tôi đưa ngài từ trên núi về. Đến nơi thì ngài đã ngủ mất rồi."

Niwa nhíu mày. "Đó thật sự là những gì đã xảy ra đêm qua sao?"

Kabukimono nhấp một ngụm trà, vẫn tránh né nhìn anh.

"Đúng vậy."

"Thế còn..." Niwa bất chợt đưa tay lên môi mình, nơi vết thương còn đó, hãy còn cháy bỏng.

Chỉ một cái liếc sơ, Kabukimono lại nói:

"Trên đường đưa ngài về, ngài đã bất cẩn ngã trên núi."

Niwa bán tín bán nghi lời giải thích của Kabukimono. Có lẽ sự thật là như cậu nói. Có lẽ anh chỉ mơ thấy điều mình hằng mong ước. Nhưng chắc hẳn giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng. Chuyện đó khiến Kabukimono quyết tâm tránh hẳn mặt anh.

Anh không thể gặp riêng cậu. Anh không thể bày tỏ cùng cậu. Kabukimono cũng không xuất hiện nơi mỏm núi nữa. Nhưng cậu vẫn thổi sáo trong vườn. Cậu dùng tiếng sáo để giãi bày tâm tình, rằng một con rối không có cảm xúc, không có trái tim. Một con rối không biết yêu, lại càng không thể kết duyên cùng con người. Dường như lo sợ Niwa sẽ không bỏ cuộc, Kabukimono còn cố tình đặt những quyển tiểu thuyết của Nhà xuất bản Yae ở chỗ Niwa thường hay ngồi nghỉ. Toàn bộ đều là những câu chuyện tình yêu không có hậu, về mối duyên tình giữa người và các sinh vật khác, thậm chí là con rối.

Niwa đã hiểu ý của Kabukimono. Anh cố ngăn bản thân mình làm phiền đến cậu, nhưng nỗi nhớ cứ đong đầy trong lòng mãi không vơi. Một buổi họp mặt khác của các thợ rèn lại đến. Anh cùng Kabukimono ngồi giữa một nhóm người. Trong khi người khác trò chuyện rôm rả, chủ đề về việc thành gia lập thất. Niwa chỉ im lặng uống rượu.

Lần này, Kabukimono lại lên tiếng trước. Cậu nói:

"Trách nhiệm của người đứng đầu gia tộc là kết hôn và sinh con, phải không, ngài Niwa?"

Bàn tay đưa chén rượu lên miệng của Niwa khựng lại khi cái tên mình được thốt ra từ khuôn miệng kia. Niwa chỉ đáp gọn:

"Phải. Đúng như em nói."

"Ngài Niwa tài hoa xuất chúng như vậy, chắc hẳn có nhiều tiểu thư mong muốn được gả cho ngài."

Nhóm thợ rèn rộ lên tán đồng với lời của Kabukimono. Niwa lẳng lặng uống cạn rượu trong chén. Cậu lại muốn bày trò gì với trái tim của anh đây? Thường ngày, cậu tránh mặt anh như né tà. Giờ lại chủ động nói chuyện cùng anh.

"Không biết ngài Niwa khi làm cha sẽ trở nên như thế nào nhỉ?" Kabukimono nói khẽ. Cậu cũng uống một chén rượu. "Thật khiến người ta tò mò quá."

Những lời thốt ra từ khuôn miệng xinh xắn mà anh luôn khao khát kia lại như mũi kiếm đâm thấu tim. Chẳng lẽ cậu lại không rõ chân tình của anh, hay cậu vờ như không biết? Niwa cay đắng đặt chén rượu xuống bàn, ngước lên nhìn Kabukimono và hỏi:

"Vậy trong mắt em, chúng ta là gì của nhau?"

Kabukimono ngập ngừng một chút, rồi đáp:

"Chúng ta luôn là bạn hữu, không phải sao? Giữa con người và rối còn mong được gì hơn thế?"

Lần thứ ba, đã là lần thứ ba rồi Niwa đặt ra câu hỏi đó. Và cũng như hai lần trước, câu trả lời của Kabukimono chỉ đem lại nỗi thất vọng, hụt hẫng cho anh.

Niwa không nói gì thêm. Chỉ một nụ cười buồn, thêm một vò rượu đã cạn.

————————✧————————

Hội hè ở Tatarasuna vô cùng náo nhiệt. Niwa cũng hòa mình vào không khí nhộn nhịp bên bờ biển. Công việc bận rộn hàng ngày cũng như việc góp phần tổ chức lễ hội khiến anh không quá rảnh rỗi mà nghĩ về Kabukimono nữa. Anh đã không gặp cậu kể từ hôm ấy. Có lẽ một phần trong anh đã chấp nhận buông bỏ, phần còn lại vẫn bám víu vào một tia hy vọng mong manh, chính là giấc mơ đã qua.

Khi Niwa đang loay hoay kiểm tra pháo hoa sẽ dùng vào đêm hội, Katsuragi thất thần chạy đến tìm cậu.

"Niwa, cậu có thấy Kabukimono ở đâu không?"

"Tôi không thấy. Có việc gì à?"

Katsuragi lấy hơi rồi thuật lại. Kabukimono đến tìm họ trong hội hè, bảo rằng muốn nói lời tạm biệt để chu du một mình. Cậu còn lấy một vò rượu rồi bỏ đi đâu không biết. Điều khiến Katsuragi lo ngại chính là vò rượu ấy khác rượu họ uống thường ngày. Nó được pha chế theo cách đặc biệt, dễ khiến những người tửu lượng kém dễ say bí tỉ. Thế nên họ mới lo đi tìm Kabukimono, e ngại rằng cậu ta sẽ say khướt rồi lạc đường đâu đó.

Niwa bảo Katsuragi hãy yên tâm quay trở lại hội hè, chính anh sẽ đi tìm cậu. Vì anh lo cho cậu, bản thân anh cũng còn bao lời cần nói. Nếu thật sự Kabukimono sẽ rời đi, lẽ nào cậu không cho anh một cơ hội chào tạm biệt?

Lát sau, Niwa tìm thấy Kabukimono ngồi một mình trên mỏm đá. Quần áo cậu được xắn lên cao, lại ướt sũng. Nước biển cũng vương trên mái tóc cậu. Hẳn cậu vừa nghịch nước một hồi đây. Niwa tiến đến gần, chợt nhận ra vò rượu mà Katsuragi nói đã cạn, bị ném lại trên cát.

"Kabukimono, sao em ở đây một mình vậy? Chúng ta về thôi."

Niwa đưa bàn tay ra, ngỏ ý muốn đưa cậu về. Nhưng Kabukimono dùng dằng:

"Đêm nay trăng đẹp. Trời quang khiến lòng người cũng sáng tỏ. Ngài nói thử xem, tại sao phải lãng phí một đêm thế này?"

Giọng của Kabukimono cho thấy cậu đã say khướt. Cậu từ từ leo xuống mỏm đá. Niwa thấy thế thì chạy lại đỡ, lo lắng cậu sẽ té xuống nước. Kabukimono dùng hết sức đẩy anh ra. Cậu lè nhè bên tai:

"Ngài Niwa ơi ngài Niwa... Chừng nào ngài kết hôn... Có lẽ tôi sẽ không còn ở đây..."

"Đừng nói vớ vẩn nữa." Niwa nghiêm nghị. "Tôi sẽ đưa em về nghỉ ngơi."

"Tôi không về mà! Ngài đâu có bắt ép tôi được... Nhưng ngài thích ép buộc tôi lắm... phải không hả... ngài Niwa?"

Kabukimono một tay choàng qua cổ Niwa, để anh dìu vào bờ, tay còn lại lướt trên gương mặt anh. Họ dừng lại. Sóng biển vỗ vào tấm lưng của Niwa đang che chắn cho Kabukimono. Cậu nói trong tiếng nấc:

"Tôi sẽ không thổi sáo cho ngài nghe nữa... Hứ... Bản nhạc tôi chỉ dành riêng cho ngài... sau này tôi sẽ đem cho người khác nghe..."

Nói rồi Kabukimono lại lao ra biển, vừa đi vừa hét những điều như "Tôi sẽ không thèm nhung nhớ ngài nữa!". Niwa phải chật vật lắm mới kéo được cậu vào bờ.

Kabukimono vừa khóc vừa cười. Ngây ngây dại dại. Cậu nhìn Niwa thật lâu, thật lâu. Rồi cậu nói với anh:

"Ngài thật sự rất khó ưa... Tôi hy vọng rằng ngài sẽ chẳng lọt vào mắt xanh của tiểu thư nào hết..."

Niwa cũng đứng ngây ra đó, nhìn Kabukimono vừa được kéo từ dưới biển lên, giờ vẫn còn trong tay mình. Anh chẳng hiểu rốt cuộc cậu nghĩ gì, cậu cảm thấy những gì. Vì sao lại đùa bỡn với tình cảm của anh? Lúc thì cậu lạnh nhạt, đẩy anh ra xa, lúc thì hờn dỗi, rồi lại còn chủ động ôm anh bất ngờ.

Cánh tay mảnh mai của Kabukimono siết quanh người Niwa, khiến anh như ngừng thở. Cậu chậm rãi ngước lên nhìn anh, đôi mắt mở to, sáng lên bao nhiêu ý tứ còn chưa thốt thành lời. Cậu chủ động kiễng chân lên, đưa gương mặt mình lại gần Niwa. Thật gần, thật gần...

————————✧————————

Kabukimono có một cơ thể đặc biệt. Cậu không đau ốm, không bệnh tật. Nhưng sau một vò rượu, cậu lại trở nên say khướt, đến nỗi đầu óc ong ong, quay cuồng như vũ bão. Khi cơn bão đó qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net