Nhiễm Dư và Lin + hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHIỄM DƯ VÀ LIN  Ánh chiều tà như những đốm lửa lơ lửng trên bầu trời. Bây giờ là giữa  mùa xuân, mỗi phiến lá bên đường đều dày dặn và xanh mướt, tỏa ra một  mùi hương dễ chịu. Nhiễm Dư vô thức bước đi trên hè phố, ngày ngày lặp  đi lặp lại nhịp điệu đi làm rồi lại tan ca, cuộc sống không một chút gợn  sóng, hết sức vô vị.  Thực ra hôm qua cô cũng mới đi xem mắt, cũng gặp một anh chàng cao phú  soái trong truyền thuyết. Đối phương đúng là rất cao, một mét tám mươi  mấy, chỉ là thân hình như cây sào. Anhta là người có tiền, nghe nói ông  bố kinh doanh mấy trang trại nuôi lợn, chỉ cần một cái thôi cũng đủ nuôi  vài Nhiễm Dư ấy chứ. Về ngoại hình, anh ta cũng trông sáng sủa và lịch  sự, chẳng giống thiếu gia nuôi lợn chút nào. Nhưng vừa ngồi xuống, anh  ta bắt đầu thao thao bất tuyệt, nào là sau khi kết hôn, vợ phải ở nhà  làm nội trợ, nhất định phải sinh ba đứa con, anh ta muốn một người vợ  hiền lành nết na...Nghe một lúc, đầu Nhiễm Dư căng ra như quả bóng, não  bộ hiện lên hình ảnh chuồng lợn, còn mình thì bị nhét trong đó.  Sau bữa cơm, đối phương mời cô đến quán bar, thái độ hết sức mờ ám.  Nhiễm Dư nhủ thầm, nuôi lợn thì nuôi lợn, mục tiêu của cuộc đời cô chẳng  phải tìm lấy một anh chàng " cao phú soái", để được ăn sung mặc sướng  hay sao ? Nhưng khi đến cửa quán bar, cô thực sự không hạ nổi quyết tâm  nên viện cớ bỏ đi.  Trên đường từ cơ quan về nhà, cô phải đi quyên qua công viên mới ra được  bến tàu điện ngầm. Vào thời điểm này, công viên khá vắng vẻ và yên  tĩnh. Đang đi trên lối nhỏ, cô chợt thấy một người đàn ông ngồi ở chiếc  ghế đá dưới gốc cây.  Người đàn ông bẩn thỉu, đầu tóc xơ xác, toàn thân bốc mùi hôi. Thế nhưng  anh ta đem lại cho người đối diện một cảm giác hết sức kỳ lạ. Nhiễm Dư  lại liếc qua, phát hiện anh ngồi thẳng người, hai tay đặt lên đầu gối,  hoàn toàn không có vẻ lờ đờ hay buồn chán của dân bụi đời mà cô vẫn  thấy.  Cảm nhận được ánh mắt của Nhiễm Dư, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô.  Nhiễm Dư lập tức rảo bước nhanh, tránh anh ta càng xa càng tốt.  Buổi tối, Nhiễm Dư nằm trên giường, đôi mắt đó cứ ẩn hiện trong đầu cô.  Tròng mắt màu nâu đen của anh ta dường như đậm hơn người bình thường.  Trên đời này tồn tại một số người tỏa ra khí chất rõ ràng. Ví dụ như Cẩn  Trì là khí chất thanh lạnh, tựa như luôn lường trước mọi việc. Ở bên cô  ấy, Nhiễm Dư cũng cảm thấy yên lòng. Ví dụ như Ứng Hàn Thời khí chất  điềm đạm và dịu dàng được thể hiện rất rõ nét. Khi anh đứng trước mặt  bạn, bạn sẽ cảm thấy có một quầng sáng nhàn nhạt bao phủ.  Một người đàn ông lang thang bụi đời sao lại có khí chất mạnh mẽ, để lại  ấn tượng sâu sắc cho cô đến thế ? Vào thời khắc hai người chạm mắt  nhau, trái tim cô bất giác như bị ai đó siết chặt.  Ngày hôm sau hết giờ làm, Nhiễm Dư lại đi theo lối cũ, tay xách túi  nilon đựng bánh mỳ và chai nước khoáng.  Tâm trạng của cô rất khó hình dung, một chút tò mò và khá hồi hộp, còn  cảm giác thỏa mãn khi bố thí cho người khác và một chút hưng phấn khi  mạo hiểm nữa. Cả cô cũng không rõ tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ  nguyên nhân trực tiếp là người đàn ông đó ở dưới đáy tầng này có gương  mặt tuấn tú và toát ra một vẻ hoang dã đặc biệt.  Nhiễm Dư chậm rãi đi vào lối nhỏ khuất nẻo quen thuộc. Người đàn ông nằm  trên ghế đá, tay gác lên trán, dường như đang ngủ. Một tên bụi đời khác  đi ngang qua, nhặt chiếc bánh bao không biết ai vứt dưới chân ghế, nhai  nhồm nhoàm rồi bỏ đi. Vậy mà anh ta không hề phát giác, vẫn nằm bất  động.  Anh ta... không định tranh cướp miếng ăn ư ? Nhiễm Dư thầm nghĩ, không  biết cô đặt nước và bánh mỳ bên cạnh liệu anh ta có ăn hay không ? Thật  ra, hành động "mạo hiểm" của cô ngày hôm nay chỉ là đặt đồ ăn trên bàn  rồi bỏ đi ngay. Nhưng việc cỏn con này cũng đủ khiến con gái nhà lành  như cô giật mình thon thót.  Nhiễm Dư vừa tiến về phía trước vài bước, người đàn ông đột nhiên mở  mắt. Cô đờ người, lập tức đứng yên. Bốn mắt chạm nhau, hai người không  ai lên tiếng cũng chẳng động đậy. Một phiến lá trên cây rơi xuống chiếc  áo sơ mi bạc màu của anh ta.  Tuy đầu óc mờ mịt, chẳng nhớ ra bất cứ điều gì, nhưng Lin vẫn có ấn  tượng về người phụ nữ trước mặt. Mấy hôm nay, hắn lang thang nơi đầu  đường xó chợ, bị mọi người xa lánh. Điều này khiến hắn tức giận nhưng  vẫn phải kìm nén, bở vì hắn chưa xác định được bản thân là ai, tại sao  lại ở nơi đây.  Hôm qua, khi nhìn thấy hắn, người phụ nữ này để lộ ánh mắt như con thỏ  sợ hãi, có chút buồn cười. Hắn đã ghi nhớ đôi mắt trong veo ngời sáng  ấy, không ngờ hôm nay lại được gặp cô.  Ánh mắt Lin di chuyển xuống túi đồ ăn trên tay Nhiễm Dư, cánh mũi bất  giác phập phồng. Vừa rồi ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn nên hắn mới mở  mắt. Vào thời khắc này, cô gái đứng ngay bên cạnh, mùi thơm càng trở nên  rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn nghe thấy tiếng bụng réo ùng ục, cổ họng  khô rát đã lâu càng trở nên nhức nhối, khiến hắn âm thầm nuốt nước bọt.  Nhiễm Dư chú ý đến yết hầu người đàn ông đang di chuyển lên xuống. Cô  hơi buồn cười nhưng không dám để lộ ra. Có một điều mà cô không biết ,  vào giây phút đó, Lin đã âm thầm đưa ra quyết định.  Là vua của một nước, dù chết đói, hắn cũng tuyệt đối không đi ăn xin.  Nghĩ đến đây, hắn ngẩn người. Vua của một nước ư ?  Bụng lại réo sôi sục, Lin tạm gác nghi hoặc sang một bên, lặng lẽ quan  sát Nhiễm Dư. Hắn sẽ không ăn xin, cũng chẳng ăn cắp, nhưng hắn có thể  ăn cướp. Bởi chiếm đoạt vốn là bản tính của bậc đế vương.  Lin thong thả đứng dậy. Bây giờ Nhiễm Dư mới phát hiện, người đàn ông  này cao hơn cô tưởng, ít nhất cũng phải một mét chín. Cô chỉ đứng đến  cúc áo thứ ba của anh ta. Cơ thể anh ta tỏa ra một áp lực quá lớn, khiến  cô vô thức thụt lại phía sau một bước.  "Đưa cho tôi" Lin mở miệng. Cướp đồ từ tay một người phụ nữ yếu ớt như  vậy, trong lòng hắn hơi xấu hổ, thậm chí chẳng buồn ra tay.  Có lẽ vì chất giọng của hắn quá trầm ấm, đầy từ tính, ánh mắt thâm trầm  nên rõ ràng là giọng điệu ra lệnh nhưng vào tai Nhiễm Dư lại trở thành  câu nghi vấn: " Cho tôi phải không ?".  Nhiễm Dư ho khan một tiếng, hai má nóng ran. Cô đưa túi nilong cho đối  phương: "Ừ, tại tôi thích làm việc tốt".  Lin im lặng, cầm cái túi, lấy bánh mỳ, hai ba miếng đã ăn xong. Sau đó,  hắn lấy chai nước, ngửa đầu tu một hơi cạn sạch rồi ném vào thùng rác ở  gần đấy. Cuối cùng hắn nói với Nhiễm Dư: "Cô có thể đi được rồi " .  Nhiễm Dư chưa kịp phản ứng, Lin lại nằm xuống ghế rồi nhắm mắt, dáng vẻ  như công tử nhà giàu có người hầu hạ.  " Lẽ nào anh không nói được một tiếng cảm ơn hay sao ?". Cuối cùng Nhiễm  Dư cũng lên tiếng.  Lin mở mắt, liếc cô một cái: "Ngày mai tiếp tục mang nước và đồ ăn đến  đây cho tôi".  Nhiễm Dư: "..."  Nhiễm Dư cảm thấy dường như mình đã gặp một tên cô lại, một tên thần  kinh. Rõ ràng là dân bụi đời, vậy mà thái độ của hắn rất trịch thượng,  còn bắt cô tiếp tục cung phụng nữa chứ. Cô điên mới làm theo lời hắn.  Chiều tối hôm sau, Nhiễm Dư xách một hộp bánh trứng, rón rén đi vào công  viên. Cô đưa ra lý do để biện minh cho hành động của mình: làm việc  thiện nên làm cho trót, coi như tích đức cho bản thân. Như vậy vận đào  hao vốn chẳng ra sao của cô không biết chừng sẽ được cải thiện.  Người đàn ông vẫn ở chỗ cũ. Lần này, hắn còn chẳng thèm đứng dậy, chỉ  nhìn cô chằm chằm. Nhiễm Dư ném túi bánh vào người đối phương, hắn vẫn  không thèm nói một tiếng cảm ơn mà lẳng lặng bóc bánh ăn. Đợi hắn ăn  xong, Nhiễm Dư "hừ" một tiếng rồi ra về.Ngày thứ nhất ăn bánh mỳ, ngày  thứ hai ăn bánh trứng, ngày thứ ba cơm hộp thịt bò xào, ngày thứ tư cơm  hộp đùi gà, ngày thứ năm hamburger KFC,...  Nhiễm Dư cảm thấy, thời gian gần đây, bản thân như bị trúng tà, ngày nào  cũng đi nuôi ăn người đàn ông đó đúng giờ đúng giấc. Chứng kiến cảnh  từng tờ "bác Mao" một đi không trở lại, cô luôn tự nhủ hôm nay là ngày  cuối cùng. Nhưng mỗi khi chuông báo hết giờ làm việc vang lên, cô lại  đứng ngồi không yên, trong lòng tựa như bùng cháy đám lửa nhỏ. Cô không  dưới một lần chất vấn bản thân: Nhiễm Dư, rốt cuộc mày muốn tiến đến đâu  nữa? Mục tiêu cuộc đời mày là cưới anh chàng cao phú soái, để được cưng  chiều cả đời. Bây giờ thì sao? Mày lại đi bao nuôi tên bụi đời chỉ được  cái mã ngoài ấy....  Cuộc đời cô không nên như vậy. Cô muốn được nuôi, chứ không phải tự mình  bao nuôi đàn ông.  Sau hai tuần


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net