Chương 321

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng tiệm bánh ngọt bán không rẻ, nhưng ăn vào thật là không thể chê, lão Chu có dự cảm, tại trong một đoạn thời gian một đoạn tiếp đó, chi phí đồ ngọt tráng miệng trở thành một mục chi tiêu cố định không thể khinh thường của nhà bọn anh."Trong tiệm các em liền mấy loại mùi vị này thôi à?". Lão Chu ngồi ở ghế mây cạnh cửa thủy tinh, vừa ăn một phần bánh ngọt bơ nguyên vị của anh, vừa bắt chuyện cùng cô bé bán hàng trong tiệm, cô chủ đang cúi đầu làm cái bánh ga tô sinh nhật, bộ dáng thoạt nhìn hình như không thích bắt chuyện cùng người khác lắm, lão Chu lão Chu cũng liền không tự mình đi kiếm mất mặt."Hẳn là còn có thể thêm một cái vị chuối nữa, bọn em đặt hàng một thùng chuối chín tự nhiên từ phía nam, đại khái sáng mai liền tới rồi". Cô bé bán hàng nói."Chuối chín tự nhiên? Gởi tới bên chúng ta đều thành chuối nhão luôn rồi ấy chứ?". Chuối một khi chín liền khó vận chuyển, cho nên hiện tại cho dù là tại một số thành phố của phía nam, mọi người ăn trên cơ bản cũng đều là chuối ủ chín nhân tạo."Người bán đóng hàng rất cẩn thận, đương nhiên bọn em cũng dôi ra thêm một ít chi phí đóng gói, còn có chuyển phát nhanh cũng dùng tốt nhất nhanh nhất". Cô nữ sinh bán hàng hiển nhiên rất cảm thấy kiêu ngạo vì tiệm bánh ngọt đã tốt còn tốt hơn của các cô."Ngoại trừ chuối còn có vị gì nữa?". Cho dù thêm một cái vị chuối, bánh ngọt trong tiệm bọn họ giống như cũ vẫn là rất đơn điệu."Tạm thời liền không rồi, chị chủ nói đợi tới mùa thu lúc trái cây càng nhiều loại, bọn em lại thêm mấy vị khác nữa". Cô bé bán hàng nói."Em hỏi cô ấy muốn làm vị cẩu kỷ hay không". Suy xét tới một mục chi tiêu chi phí đồ ngọt ở tương lai của nhà mình có thể sẽ khá nhiều, lão Chu định dùng cẩu kỷ trên núi đổi bánh ngọt ăn."Cẩu kỷ tươi?". Lúc này cô chủ sau bàn làm việc cũng làm xong bánh sinh nhật của một người khách đặt trước rồi, đang buộc nơ lên trên hộp bánh ngọt, nghe được lão Chu nói chuyện bánh ngọt cẩu kỷ, cô liền ngẩng đầu hỏi một câu."Ừ, cô muốn hay không?". Lão Chu nói."Lấy mấy cân trước làm thử đã". Thái độ của cô chủ này vẫn là có chút không lạnh không nhạt."Được". Lão Chu gật gật đầu, cũng không có để ý lắm thái độ của cô ta.Bởi vì anh có thể cảm giác cảm xúc tiêu cực nồng đậm trên người cô chủ trẻ tuổi này, có lẽ theo góc độ của người ngoài tới xem, thái độ của cô chủ tiệm bánh ngọt này thật sự không được tốt lắm, nhưng mà từ góc độ của bản thân cô gái này, cô hẳn là đã khá cố gắng khắc chế tâm tình của chính mình rồi."Tôi nghe nói chỗ các anh, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều trái đào bị chim mổ qua". Lúc này, cô chủ đó lại hỏi một câu."Ừ, sao nào, cô muốn mua à?". Bị chim mổ, bị sâu đục, bị sâu cắn, bị nhánh cây cào xước, mỗi ngày đều có rất nhiều trái đào bởi vì đủ loại vấn đề không thể bán ra cái giá tiền vốn có của bọn nó."Giá tiền thế nào?'. Cô chủ tiệm bánh ngọt hỏi."Giảm giá 30% cho cô". Lão Chu nói."50%". Cô chủ ngầu lòi này vốn cũng biết trả giá."50& không được, tự tôi gọt bỏ chỗ hư còn có thể làm rượu đào, không cần thiết bán giá rẻ". Lão Chu nói."Được rồi, mỗi ngày lấy mười cân, thứ hai thứ ba không lấy". Thứ hai thứ ba tiệm các cô nghỉ bán, đóng cửa nghỉ ngơi."Cẩu kỳ lấy mấy cân?". Lão Chu lại hỏi."Trước lấy ba cân". Dù sao bánh ngọt cẩu kỷ không phải vị chủ chốt, hơn nữa hơn nữa hiện tại lại là mùa hè, ăn nhiều cẩu kỷ dễ nóng trong, bây giờ cô còn không thể xác định bánh ngọt cẩu kỷ này rốt cuộc có bán chạy hay không."Được, tới khi đó tôi nhờ xe trâu mang tới đây cho cô, chúng ta ghi sổ trước, đầu mỗi tháng cô đúng giờ chuyển tiền hàng tới trong tài khoản của tôi, trễ nhất đừng qua ngày mùng ba đó". Tiền hàng không tới lại không nói một tiếng cùng bọn anh, tới khi đó trực tiếp liền ngừng hàng, này cũng là thói quen từ sau sự kiện Nhị Cao tiếp diễn tới giờ."Yên tâm đi". Cô chủ này vẫn là lạnh lùng: "Hàng của tôi, anh nhờ họ hai ba giờ chiều chở qua đây cho tôi là được".Chiều ngày này, mấy người lão Chu ngoại trừ đều tự ăn một miếng bánh ngọt, lúc rời đi, Tiếu Thụ Lâm còn mua ba cái bánh ngọt lớn cỡ 26 cm mang về, một cái là mua cho nhà mình, một cái là mua cho hai cô bé La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh, còn có một cái là mua cho mấy cô bé bên Lò Rèn.Liền mấy cái bánh ngọt như vậy mà thôi, tùy tiện liền tốn hết mấy trăm tệ của Tiếu Thụ Lâm, bản thân Tiếu Thụ Lâm không đau lòng, lão Chu trái lại cực kỳ đau lòng, lúc này mới ăn một lần liền mấy trăm tệ, bọn anh cũng không phải ăn lần này liền không ăn nữa, ngày sau này còn rất dài."Mỏ tiệm bánh ngọt rất lời". Trên đường trở về, lão Chu nhịn không được cảm khái, đừng nhìn đồ trên núi anh bán cũng không rẻ, nhưng đồ trồng trong đất, tóm lại là phải có một chu kỳ, liền như trái đào gần đây đang ở mùa thu hoạch, một năm cũng liền một lần thu hoạch này thôi."Cậu, tiền của chị ấy chúng ta giống như không kiếm về lại được". La Mĩ Tuệ nói một câu như vậy."Tiền gì?". La Mông nhất thời không phản ứng kịp."Tiền hoa đăng". La Mĩ Linh nói."À, thì ra là cô ta". Lão Chu suy nghĩ một chút, nói: "Theo cậu thấy, bây giờ cô ta là chưa vui lắm, chúng ta từ từ tới, đừng có gấp".Trên thực tế, chỉ cần đám người nhà anh một ngày không chán cái tiệm bánh ngọt đó, bọn anh phải tặng tiền ngày một nhiều cho tiệm bánh ngọt đó, này cũng không liên quan bản thân cô ta vui hay buồn, khá có quan hệ với bánh ngọt cô ta làm ăn ngon hay không.Bọn lão Chu vừa về tới trên Ngưu Vương trang, Hoa Hoa và Tam mao liền xông tới trước nhất, sau đó nhóm chó nhỏ đi dạo chung quanh cả ngày cũng sủa gâu gâu vẫy đuôi vọt lại đây, ở trên sườn núi cách đó không xa, Nha Nha, Đại Bảo đang a ô a ô tại chỗ đó, hàng này cách xa như vậy đều có thể ngửi thấy mùi bánh ngọt."Gâu gâu!"."Gâu ô......".Nhóm chó lớn chó nhỏ đều thẳng nhìn chằm chằm hộp bánh ngọt trong tay Tiếu Thụ Lâm, trên đường trở về, bọn họ đi qua bên Lò Rèn một chuyến, để lại một cái bánh ngọt trong đó ở bên đó, lúc này La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh đã được bọn anh đưa về trong làng rồi.Lão Chu nhìn nhìn chó nhỏ của nhà bọn anh, lại nhìn nhìn hai chó lớn trên sườn núi: "Được rồi, ngày mai mua cho bọn mày". Lão Chu lời này vừa ra, nhóm chó lớn chó nhỏ nhất thời liền đều yên tĩnh rồi, ngoan ngoãn chờ ăn bánh ngọt của ngày mai.Vừa nghĩ tới ngày mai phải mua nhiều bánh ngọt như vậy, lão Chu liền nhịn không được đau thịt rồi. Chẳng qua đám chó nhỏ của nhà bọn anh thật sự là rất ngoan, tham ăn thì tham ăn, nhưng mà coi như kiềm chế, không quậy không chơi xấu, mới bây lớn, đã rất không dễ rồi, đổi thành tuổi con nít, lúc này chúng nó mới bao lớn?Hiện tại Nha Nha, Đại Bảo cũng hiểu chuyện nhiều rồi, rãnh rỗi cũng không hay rời khỏi bên chuồng gà, trong chừng đàn gà này rất kỹ, có một số à mái nhỏ đẻ trứng trong bụi cỏ, chúng nó đều có thể ngậm mang về. Còn có bọn Đông, Tây, Nam, Bắc, ngày qua ngày cẩn trọng canh giữ tại địa bàn của chính mình, cho bọn nó ăn chút bánh ngọt thì có làm sao? Nghĩ như vậy, lão Chu càng thêm kiên định quyết tâm mua bánh ngọt cho chúng nó ăn của mình.Lão Chu gọi điện thoại cho bên tiệm bánh ngọt, đặt một đám bánh ngọt bơ nguyên vị, ngoại hình không yêu cầu, liền làm một tấm lớn như đậu hủ là được, sau đó cũng giống như cắt đậu hủ cắt thành một miếng vuông vuông, về phần tiền bánh ngọt, tới khi đó trực tiếp liền trừ bên trong tiền hàng của bọn anh.Chiều hôm sau, lão Chu nhờ người đưa hộ đào máu heo và cẩu kỷ qua cho bên tiệm bánh ngọt, sau đó không bao lâu, đám bánh ngọt bơ nguyên vị hôm qua anh đặt cũng được mang về hộ tới dây rồi, lão Chu dùng xe máy ba bánh chở đám bánh ngọt này, tới khắp nơi trên Ngưu Vương trang khao nhóm chỏ nhỏ chó lơn nhà mình.Khổ người của Nha Nha, Đại Bảo đều rất lớn, nhất là Đại Bảo, một miếng bánh ngọt lớn bằng miếng đậu hủ căn bản không đủ nó nó nhét kẽ răng, hết cách, lão Chu đành phải cho nó ăn thêm một miếng."Ô!". Đại Bảo lần lượt ăn hai miếng bánh ngọt, còn vẻ mặt chưa thỏa mãn đứng tại chỗ vẫy đuôi với lão Chu."Đồ phá của, biết bánh ngọt này mắc lắm không hả?". Lão Chu lại cắt một miếng chia cho hai ba con nó, "Trông nom đàn gà thật tốt vào, sau này tao một năm cho ăn bánh ngọt một lần"."A ô a ô.....". Nha Nha tỏ vẻ một năm chu kỳ này quá dài."Nếu có thể có thêm mấy cái kê linh, tới khi đó tao liền lén cho bọn mày ăn thêm". Lão Chu hạ giọng hạ giọng nói với chúng nó."Gâu gâu! Gâu gâu gâu!". Nói vậy mà nghe được à? Kê linh là chúng nó muốn có liền có thể có sao?"Không có kê linh liền không có tiền, không có tiền làm sao mua được bánh ngọt?". Bản thân lão Chu cũng cắt một miếng bánh ngọt nhỏ cho vào miệng, vừa than thở vừa lái xe ba bánh đi rồi.Nhóm chó nhỏ trên Ngưu Vương trang suốt ngày đi chơi ở trên núi, tìm kiếm không ít đồ ăn cho chính mình, lúc này lão Chu liền cố ý đút nhiều bánh ngọt chút cho đám chó lớn, công tác canh phòng trên Ngưu Vương trang của anh, chủ yếu còn phải dựa vào đám chó lớn này mới được, hơn nữa chó lớn lúc còn nhỏ, cũng không làm nũng đòi ăn cùng anh nhiều, lão Chu kỳ thật rất thương bọn nó."Ăn đi ăn đi, tự mình ăn nhiều một chút, đừng chỉ chăm sóc bọn chó con, chúng nó còn có thể bị đói sao?". Lão Chu vuốt lông của Đại Bắc nhà bọn anh, lúc trước lúc vừa tới Ngưu Vương trang, đều còn là một cục thịt nho nhỏ, đánh nhau cùng chồn thua miết, hiện giờ đều lớn thành vóc dáng lớn như vầy rồi, thoạt nhìn cũng có uy nghiêm, chẳng qua ở trong mắt lão Chu, chúng nó vẫn là mấy con chó nhỏ lúc trước.Mùa này, thời tiết đã nóng lên một chút rồi, lại qua một ít ngày, thời gian liền bước vào tháng bảy rồi, đám học sinh cũng đều nghênh đón nghỉ hè của năm nay, Bé Khỉ rốt cục có thể không cần đi trường học nữa, đối với điểm này, lão Chu vẫn là rất vui.Chiều hôm nay, lão Chu rãnh rỗi, liền cùng Tiếu Thụ Lâm, Bé Khỉ cùng nhau đi qua ruộng dưa hái dưa hấu, sau khi bước vào tháng bảy, dưa hấu của nhà bọn anh cũng bước vào kì cao điểm chín muồi, dưa hấu lúc trước trồng khá muộn, lúc này cũng lục tục bắt đầu chín rồi."Lão Chu, mới nãy tiệm bánh ngọt Tây Âu của trấn trên gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng ta chuyển tiền cho cô ta, các cậu ăn bánh ngọt nợ tiền à?". Bọn lão Chu vừa mới vào tứ hợp viện, quản sự Trần dưới hành lang nói lại lời của kế toán Lâm đã nói."Không". Lão Chu tim đập loạn một nhịp, lập tức phản ứng lại, lúc nhà bọn anh mua bánh ngọt ăn của tiệm bánh ngọt, đều bảo đối phương trực tiếp trừ trong tiền hàng, lúc này bên đó gọi tới đây bảo trả tiền, nói cách khác......Đám tiền hàng này còn chưa đủ trả tiền bánh ngọt của bọn anh."........". Cho tới bây giờ đều là lão Chu yêu cầu người khác đúng giờ chuyển trả tiền, không nghĩ tới anh thế nhưng cũng có một ngày bị người khác hối trả tiền.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy