Chương 28: Tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thảo Ngân rất ít khi ốm, nhưng đã ốm thì luôn ốm không hề nhẹ. Thời điểm cô hoàn toàn khỏe lại đã là một tuần kể từ buổi tối cô nhìn thấy Hoàng Bách.
Chuyện của vợ chồng ông bà Nguyễn gần như đã êm xuôi. Bà Lan vốn là một người phụ nữ hiền lành, độ lượng, lại vô cùng thấu hiểu lòng người. Sau khi biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, tuy bà đã tha thứ cho chồng, cũng chấp nhận đứa bé kia mà chăm sóc như con gái ruột thịt, nhưng bà vẫn rất giận ông. Bà giận vì ông đã giấu giếm bà, đã không tin tưởng bà, lại đem mọi chuyện gánh chịu một mình từng ấy năm. Vì thế, hai người vẫn chia phòng ngủ từ bữa đó.
Về phần đứa bé kia, sau khi chuyển nhà, đổi lại họ thành Nguyễn Linh An
Cô bé từ khi còn nhỏ đã rất hiểu chuyện. Vốn là một cô bé vui vẻ, hoạt bát, nhưng từ sau khi mẹ ruột mất, cô bé dần dần không còn thích giao tiếp với người khác, cuối cùng đến một ngày thì không còn mở miệng nói chuyện nữa. Bác sĩ nói rằng sức khỏe của cô bé vẫn rất tốt, có lẽ nguyên nhân là do tâm lí. Bởi vậy nên ông Hải mới không còn cách nào khác mà đón cô bé về bên, một phần là để bù đắp những tháng ngày thiếu vắng tình cha cho cô bé, một phần nữa cũng là để chữa bệnh cho cô bé.
Trước khi gặp Linh An, Thảo Ngân đã tưởng tượng rất nhiều, cũng sợ rằng bản thân sẽ vì Hoàng Bách mà không thể tiếp nhận cô bé. Nhưng khi chính thức gặp mặt, cô đã bị đánh gục ngay lập tức.
Cô bé không giống anh trai nhiều về vẻ ngoài, nhưng nội tâm, tính cách thì lại như cùng một khuôn đúc ra. Cả ngày, cô bé chỉ yên lặng quan sát khắp nơi, sau đó dùng hành động trả lời, chẳng khác nào anh bạn già nhà cô hồi đầu mới biết nhau. Những khi nói chuyện với cô bé, cô thấy như mình đang trở về những ngày tháng êm đềm cùng cậu ấy sớm tối bên nhau của trước kia. Dường như, chỉ có như vậy mới khiến cô nguôi đi nỗi nhớ trong lòng.
Cô thật sự rất nhớ cậu ấy! Nhớ đến điên dại…
Mấy ngày gần đây, có vẻ Linh An đã dần quen với hoàn cảnh mới. Ngoài những lúc chơi đùa cùng Tiểu Hắc hoặc ngẩn người ngồi dưới xích đu trước sân, thỉnh thoảng cô bé cũng sẽ đi theo người trong nhà, quan sát mọi người làm việc. Chỉ là cô bé vẫn cứ im lặng như trước, nửa chữ cũng không chịu hé miệng.
“Linh An, em muốn ăn há cảo tôm không?”
Bé gái nào đó ngẩng đầu lên từ đám lông trắng muốt trên mặt Tiểu Hắc, ánh mắt trong suốt sáng lên nhìn Thảo Ngân, mạnh mẽ gật đầu. Phải nói rằng, cô bé này cũng có một niềm đam mê với đồ ăn không hề thua kém anh trai, ngay cả món ăn yêu thích cũng y hệt. Tiếc rằng cô bé không có tay nghề cao siêu như anh trai, chỉ biết ăn thôi.
Thảo Ngân cùng cô bé bận rộn trong bếp cả buổi, đến gần cuối chiều mới xong. Sau đó xách theo hộp đựng đồ ăn, hai chị em lớn nhỏ dắt nhau cùng Tiểu Hắc đem thành quả tới cửa hàng hoa của mẹ nuôi.
Ở cửa hàng, bà Lan nhận được cuộc điện thoại từ số máy lạ.
“Mẹ, là con.”
Vừa nhận ra giọng nói bên kia đầu dây, bà vội ném mấy cành hoa trên tay xuống, cầm chặt điện thoại, cẩn thận hỏi lại:
“Con trai? Có phải con thật không?”
“Mẹ xinh đẹp, mẹ còn có đứa con trai nào khác sao?”
Xác định đúng là con trai mình, bà mẹ nào đó tâm tình nhẹ nhõm hẳn. Không cần lo thằng nhóc này gặp chuyện nữa rồi. Sau đó, bà hít sâu một hơi, liền lên tiếng trách mắng:
“Thằng nhóc hư đốn này, sao giờ này con mới gọi về? Mấy bữa trước con dâu ốm nặng, con bé đòi gặp con mãi, khóc đến mức hai mắt sưng to như hai quả trứng gà, cứ vừa khóc vừa gọi điện thoại cho con, gọi không được lại khóc nói con không cần con bé nữa, ai dỗ cũng không nghe, nằm viện gần một tuần mới khỏe lại. Không chăm sóc được người ta cũng đành, đằng này con lại còn khiến con bé thương tâm, khổ sở như vậy. Con thế mà dám nói thích người ta sao? Còn nữa, con còn làm gì trên đó mà chưa chịu về nhà? Ai gọi điện cho con cũng không gọi được. Tính bỏ nhà đi luôn có phải không? Hay là bị cô nào bắt hồn rồi? Mẹ nói cho con biết, nếu con dám bỏ rơi con dâu của mẹ thì cứ liệu hồn. Mẹ nhất định sẽ cho con một trận.”

“Mẹ, con yêu mẹ.” Thanh niên nào đó kiên nhẫn lắng nghe, sau cùng mới nhẹ giọng chân thành nói một câu.
“Con đừng có đánh trống lảng. Đừng nghĩ chỉ cần nói yêu mẹ thì sẽ xong chuyện. Hôm nay còn không giải thích rõ ràng thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa.”
“Mẹ, con thực sự rất yêu mẹ.” Đúng là vô cùng chân thành, nếu nghe kĩ còn có thể nghe ra chút ý vị man mác buồn.
Bà mẹ nào đó lúc này mới thấy không đúng lắm, có chút khẩn trương đổi giọng:
“Này! Thằng nhóc thối, con sao thế? Có phải đang ốm không? Bình thường muốn con nói yêu mẹ một câu cũng khó, hôm nay lại nói những hai lần. Không phải kèm cả sốt chứ?”
“Mẹ xinh đẹp, con yêu mẹ.”
Thanh niên nào đó vẫn dùng một giọng điệu, cùng một tốc độ lặp lại một lần nữa, làm cho bà mẹ nào đó nháy mắt hoảng hốt, lo lắng gặng hỏi:
“Nhóc con, nói thật cho mẹ biết đi. Con ốm thật có phải không? Đã ăn uống gì chưa? Mau đi ăn rồi uống thuốc, sau đó lên giường ngủ ngay cho mẹ. Nhanh!”
“Mẹ, con rất khỏe. Mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé. Con phải tắt máy đây. Yêu mẹ.”
“Con trai, con trai…”
“Tút… Tút…”
Bà Lan đứng bật dậy, cau mày nhìn điện thoại trong tay hồi lâu. Hình như vừa rồi, trước khi kết nối ngắt, bà có nghe thấy gì đó. “Chuyến bay mang số hiệu…” Nơi đó, lẽ nào là… Sân bay? Sao con trai bà lại ở sân bay? Nếu nó muốn về nhà, chỉ cần ngồi ô tô chưa đầy hai tiếng mà thôi. Hơn nữa, thành phố này cũng không có sân bay, nó muốn trở về bằng máy bay cũng đáp không nổi. Như vậy, nó muốn đi đâu chứ?
Luống cuống bấm điện thoại, lòng bà đầy nghi ngờ.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Quả nhiên, không gọi được.
Chưa để bà khôi phục lại tinh thần, điện thoại lại rung lên báo có thông báo mới. Là một tin nhắn, được gửi từ số điện thoại vừa gọi đến.
“Mẹ xinh đẹp,
Con phải đi xa một thời gian.
Mẹ, mọi chuyện ở nhà, con đều biết. Chuyện của bố con cũng đã biết từ lâu. Mẹ, con xin lỗi. Ngày đó không nói cho mẹ biết, là vì con sợ mẹ đau lòng. Nhưng cuối cùng, mẹ cũng biết rồi.
Mẹ à, mẹ đừng lo lắng. Con đã không còn giận bố nữa, cũng không hận gì đứa trẻ kia. Dù sao con bé cũng không có tội. Chỉ là bây giờ, con muốn tự quyết định tương lai của mình. Đúng là lúc mới biết chuyện, con đã rất giận bố. Con đã muốn đưa mẹ đi thật xa. Nhưng rồi con nhận ra, nếu rời khỏi nhà, con không có gì cả. Con chỉ có hai bàn tay trắng, con không thể chăm lo cho mẹ một cuộc sống no đủ. Đối với Thảo Ngân cũng vậy, con không muốn cô ấy phải theo mình chịu khổ. Mẹ luôn dạy con rằng, yêu một người là phải đem lại những điều tốt đẹp nhất cho cô ấy. Cho nên từ lúc đó, con đã vạch ra con đường của riêng mình.
Con biết từ ngày ông bà ngoại đột ngột mất, mẹ vẫn luôn lo sợ chuyện như vậy sẽ lặp lại với những người xung quanh. Bởi vậy, mẹ mới muốn trong nhà có một bác sĩ. Con biết. Bố cũng biết. Cho nên bố muốn con học y. Nhưng mẹ ơi, tương lai của con không phải là trở thành một bác sĩ. Con phải đi mẹ ạ, đi trên con đường con cần phải đi. Xin lỗi mẹ. Giấc mơ của bố mẹ, con không thể hoàn thành. Nhưng em gái có thể. Mẹ cho phép con gọi thế nhé.
Thật ra một năm này, con đã lén gặp con bé vài lần, ngay cả bố hay mẹ con bé cũng đều không biết. Mẹ à, con bé rất ngoan, cũng rất đáng thương. Con cảm thấy anh trai như con cần làm gì đó để bù đắp cho con bé. Mẹ, con bé ước mơ sẽ trở thành một bác sĩ thật giỏi giang. Có lẽ là vì bệnh của mẹ ruột nên con bé mới có ước mơ như thế. Cho nên mẹ à, mẹ hãy yêu thương con bé thay cả phần của con và cả mẹ ruột của con bé, mẹ nhé. Hãy để con bé thực hiện ước mơ của mình và thay con hoàn thành giấc mơ của bố mẹ.
Mẹ à, mẹ cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Hàng tháng con sẽ viết thư về cho mẹ. Cho nên mẹ đừng lo cho con. Con trai mẹ đã trưởng thành rồi.
Con yêu mẹ.”
Vừa bước vào cửa, Thảo Ngân nhìn thấy mẹ nuôi đang nắm chặt điện thoại trong tay. Khuôn mặt bà bởi vì phiền muộn những ngày gần đây mà có chút hốc hác phủ đầy nước mắt. Vội bỏ hộp đồ ăn lên bàn, cô lo lắng đi về phía bà.
“Mẹ Lan, có chuyện gì vậy mẹ? Sao mẹ lại khóc?”
Bà Lan nâng mắt, nhìn con dâu đứng trước mặt, nắm bàn tay cô mà lòng nặng trĩu. Đứa nhỏ này đã chờ mong tin tức của thằng nhóc nhà bà đến mức nào. Bà sao có thể, sao có thể nhẫn tâm nói với con bé, con trai bà đã bỏ đi được chứ. Nhưng nếu bà không nói, đứa nhỏ này sẽ còn phải trông ngóng, đau lòng đến khi nào?
“Mẹ ơi, mẹ đừng im lặng như vậy. Có chuyện gì mẹ nói cho con nghe đi.”
Bà Lan nhìn con dâu, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cho đến khi bé Linh An đột nhiên nắm ống tay áo của bà khẽ kéo, bà mới khó khăn nói ra từng từ:
“Con ơi, anh con, anh con rời đi rồi.”

Từ lúc nghe được tin Hoàng Bách rời đi, Thảo Ngân lại như người mất hồn, không ăn không uống nhốt mình trong phòng ngẩn người. Cô ngồi trên giường, cứ lặng lẽ xếp từng tấm hình của hai người ra ngắm nghía sau đó lại lặng lẽ cất vào tập album, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Nắng vàng dần tắt, hoàng hôn phía chân trời nhẹ buông xuống. Thảo Ngân nhìn ánh sáng đỏ rực như máu xa xa qua khung cửa sổ, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Không quá vài giây sau, cô gái nào đó bình tĩnh đi ra khỏi phòng rồi lại bình tĩnh xuống bếp ngồi vào bàn ăn.
Cả gia đình cô gái đang ủ rũ ngồi trước TV ngoài phòng khách, ngoài nhìn nhau thở dài cũng chỉ có thở dài. TV đang phát chương trình truyền hình gì cũng chẳng ai quan tâm đến.
Chỉ thấy cô gái đi xuống, sắc mặc đã bớt nhợt nhạt, buồn bã, lại còn chủ động lấy đồ ăn từ tủ lạnh, ra sức chiến đấu, tốc độ so với thường ngày nhanh gấp mấy lần. Đầu tiên ai nấy đều không khỏi kinh ngạc. Nhưng sau đó rất nhanh liền khôi phục, người lấy thêm cơm, người đi làm thêm đồ ăn, ngay cả ông anh trai mù tịt bếp núc nào đó cũng xung phong làm một đĩa trứng rán.
Tối đó, cô gái nhỏ đã ăn một bữa thật no, ngay cả đĩa trứng rán thừa muối của anh trai cũng tiêu diệt sạch sẽ. Không khí trong nhà cũng vì thế mà vui vẻ trở lại.
Không quá vài phút nữa là sẽ sang ngày mới. Ánh trăng sáng tỏ ngự giữa trời sao đã ngả về phía tây. Chỉ nghe văng vẳng tiếng dế kêu đâu đó trong những góc tường cùng tiếng ve râm ran đâu đó sau những vòm lá. Đêm nay không nóng như mấy đêm trước, khiến mọi người ngủ đặc biệt ngon giấc.
Từ ban công nhỏ trên lầu hai của gia đình họ Lý, một sợi dây thừng to dài được thả xuống. Bóng người nho nhỏ mượn ánh trăng chiếu rọi, bám vào sợi dây, men theo rìa tường leo xuống khoảng sân nhỏ trước nhà, sau đó nhanh nhẹn trèo ghế bật tường ra ngoài. Cả quá trình kéo dài cũng ngót 15 phút, vậy mà chỉ gây ra vài động tĩnh nhỏ, ngay cả tiếng chó sủa cũng chỉ nghe thấy vài lần.
Từ bên ngoài nhà, bóng người hít thở, xốc lại balo trên lưng, ngước đầu nhìn lên ban công, nhỏ giọng xua tay:
“Tiểu Hắc, mau vào đi. Tao đi tìm cậu ấy đây.” Nhất định, tao sẽ tìm được cậu ấy!
Tiểu Hắc đứng trên ban công, ló đầu qua hai song sắt nhìn bóng người nọ dần đi xa rồi biến mất, lưu luyến hướng về phía đó, sủa lên một tiếng thật to như cổ vũ.
***
Thảo Ngân đứng ngoài sân nhìn một vòng, trái tim căng thẳng điên cuồng đập loạn trong lồng ngực.
Hiện tại, cô đang đứng trước một ngôi nhà nhỏ cũ kĩ. Mái nhà trải qua năm tháng đã không còn nhìn ra màu ngói đỏ vốn có. Những bức tường cũng đã bị phủ kín bởi rêu xanh. Trước sân nhà có trồng rất nhiều hoa, những bông hoa tươi tắn tràn ngập sắc màu giống như những bông hoa trong vườn nhà bố mẹ nuôi.
Cô đã đi suốt đêm, bắt chuyến xe đầu tiên có thể đến thị trấn này mà cô nhìn thấy, hỏi thăm lòng vòng từ sáng sớm, cuối cùng cũng đến được nơi cô cần đến.
Tháng bảy, trời còn chưa sáng rõ nhưng cơn nóng đã bắt đầu kéo đến. Những người dân trong làng để tránh nắng nóng, thường ra đồng làm việc từ rất sớm. Ngôi nhà của ông bà ngoại Hoàng Bách nằm ở giữa làng. Người qua người lại ai ai khi thấy một cô gái lạ đang đứng trong sân cũng lên tiếng hỏi thăm. Nhưng tuyệt nhiên không thấy cô gái trả lời. Cô cứ đứng như vậy, cho đến khi cửa nhà mở ra.
Khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt người ở cửa vừa kinh ngạc lại vừa thở phào. Còn cô gái nào đó thì vô cùng kích động.
Không để người đó có phản ứng, cô gái đã lao nhanh đến, cánh tay ôm ghì lấy hông người ta, cả khuôn mặt chôn trước ngực người ta, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô biết mà. Cô biết, cậu ấy nhất định sẽ về thăm ông bà ngoại trước khi đi. Thật may là cô đã từng hỏi địa chỉ.
Cô tìm thấy cậu ấy rồi. Cuối cùng cũng đã tìm được cậu ấy rồi.
Hoàng Bách hồi hồn, không nói nửa lời liền ôm chặt cơ thể nhỏ bé đang lay động dữ dội trong lòng, xoay người đi vào nhà.
Cậu ôm cô gái nhỏ ngồi trên giường, tâm tình rất hỗn loạn. Quen biết cô bao năm nay, cũng biết cô thỉnh thoảng cũng sẽ làm ra vài chuyện kinh thiên động địa, thế nhưng cậu vẫn rất khó có thể tin rằng cô vậy mà lại bỏ nhà đi tìm cậu. Vừa rồi anh Kiệt gọi điện báo tin, cậu còn đang lo sợ cô không biết tìm cậu ở nơi nào, lang thang bên ngoài sẽ gặp chuyện. Rồi khi cậu lao ra khỏi cửa để đi tìm cô thì cô lại đứng ngay trước mặt cậu, lao vào lòng cậu không một chút do dự. Tim cậu vừa vui mừng lại vừa trĩu nặng. Thì ra trong lòng cô, cậu lại quan trọng đến thế. Nhưng cô càng như thế, cậu lại càng sợ, sợ mình sẽ luyến tiếc cô, sẽ không kiềm chế được mà đưa cô theo cùng.
Không biết đã qua bao lâu, cô gái nhỏ cũng dần dần bình tĩnh lại. Từ tối qua chạy ngược chạy xuôi, ngồi xe xóc nảy vòng vèo, vừa rồi lại khóc lóc một hồi khiến cơ thể rất mệt, nhưng cô không hề buồn ngủ, đầu óc cô chưa khi nào tỉnh táo hơn lúc này.
“Bạch Công Tử…”
Bạch Công Tử nhìn cái đầu nhỏ ngóc lên từ trong lòng mình, khóe miệng mỉm cười, dịu dàng vuốt mái tóc cô, nhẹ “Ừ” một tiếng, sau đó… Chỉ có thể câm lặng. Bời vì cô gái nhỏ nào đó, đột ngột rướn người lên, rồi một lần nữa lại không một chút do dự, mạnh mẽ hôn xuống môi cậu.
Nói là hôn, thực ra cũng không phải. Lần đầu chủ động, lại chưa có kinh nghiệm yêu đương, cho nên cô gái nào đó chỉ biết ở phía ngoài, cắn cắn môi người ta tuyên bố chủ quyền, sau đó liền bắt đầu căng thẳng.
May mắn là ngay khi cơ thể cô gái nào đó còn chưa kịp quen với cảm giác căng thẳng thì anh chàng Bạch Công Tử của chúng ta đã rất nhanh chuyển từ khách thành chủ. Nụ hôn ngây thơ trong sáng cứ như thế thay mình đổi dạng thành nụ hôn sâu kiểu Pháp đầy ngọt ngào, đủ để nhấn chìm cả thế giới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nnuvn
Ẩn QC