Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mọi thứ cứ như một cơn ác mộng! Lúc tôi hoạn nạn như thế này, Jeon JungKook, cậu ở đâu?

Tôi cần cậu!..."

------------------------------------------

Vẫn là cái ánh nắng chiều đầy hiu quạnh ấy, một mình tôi bước đi như một kẻ vô hồn, dáng đi lững thững trông vô cùng đáng thương.

Giữa tôi và Jeon JungKook bây giờ xong rồi. Chẳng còn là gì cả. Ngay cả một cái nhìn nhau có lẽ bây giờ cũng khó. Tôi nên làm sao đây? Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, Jeon JungKook có lẽ sẽ trở nên căm ghét tôi đến cùng cực.

Phải rồi, phải căm ghét thôi. Tôi đã diễn rất tròn vai một kẻ phản diện. Nhưng là một kẻ phản diện đầy thảm hại.

Tiếng chuông điện thoại trong túi bỗng chốc reo lên, tôi đã không có ý định muốn bắt máy, nhưng lại có một điều gì đó thúc đẩy buộc tôi phải nhận cuộc gọi ấy. Là mẹ gọi. Tôi nén lại âm giọng nghẹn ngào mà nghe máy

-Alo...con nghe...

"MiYoon à, hôm nay về nhà sớm nhé! Ba mẹ đang mua đồ ăn về cho con đây."

-....

Ánh mắt tôi rũ xuống, nghe âm giọng nhẹ nhàng của người phụ nữ ấy, lòng tôi vơi bớt đi một chút nỗi buồn tủi sau câu chuyện thất bại của mình. Không chỉ riêng Jeon JungKook, tôi vẫn còn gia đình của mình. Những người luôn sẵn sàng yêu thương tôi vô điều kiện, sẵn sàng lựa chọn tôi là trước hết.

Giọt nước mắt tôi khẽ rơi xuống, tôi ngậm ngùi khẽ mĩm cười nhẹ, nghẹn ngào mà bật thành lời

-Dạ vâng...con về ngay đây...

"Được rồi...MiYoon à con..."

Lời của mẹ tôi còn chưa kịp nghe hết, đột nhiên điện thoại lại bị ai đó bất ngờ giật mạnh trên tay tôi làm tôi không khỏi bàng hoàng. Do Eun Hee xuất hiện ngay cạnh bên với vẻ mặt đầy sự tức giận cuộn trào. Cô ta trợn trừng mắt lên, hung hăng tóm lấy cổ áo tôi

-Nè, cái con này! Chẳng phải mày nói chuyện với JungKook sao? Tại sao cậu ta lại biết được chỗ của tụi tao? Mày nói đúng không!


Trước tình thế sắp bị hành hung ấy, nhưng lúc này nó lại chẳng khiến tôi để tâm. Tôi không lo sợ Do Eun Hee cùng đám bạn cô ta bắt nạt tôi, điều tôi đang lo lắng bây giờ chính là thứ tôi chưa kịp nghe được ở cuộc điện thoại bị cô ta ngắt ngang ấy. Tôi cố gắng đưa tay với lấy cái điện thoại trên tay cô ta, âm giọng có chút gấp rút

-Đưa điện thoại cho tôi!

-Cái khỉ gì chứ! Bây giờ mày còn muốn điện thoại sao?

Eun Hee gằng giọng rồi một phát thẳng tay đập mạnh điện thoại xuống đất ngay trước mắt tôi. Tôi bàng hoàng nhìn nó tan tành, nước mắt bỗng dưng lại lưng tròng một cách khó chịu. Bản thân tôi đang dần chìm vào cơn thấp thỏm, bất an.

Khi nãy tôi đã vô tình nghe thấy tiếng va đập rất mạnh bên đầu dây...

Eun Hee đẩy mạnh bả vai tôi làm tôi bất ngờ loạn choạn mà té bật ra sau. Một cú ngã thật đau đớn rồi chiếc vòng chuỗi trên tay bỗng dưng đứt rời ngay lúc ấy, những hạt chuỗi li ti cứ thế văng ra tứ tung trên nền đất lạnh. Giây phút đó tôi cứ như cứng người, trưng ánh mắt ngây ngẫn nhìn vào những hạt chuỗi. Nỗi bất an đã bắt đầu dâng trào đến vô cùng.

-Con khốn này! Mày dám phản tụi tao hả? Sao mày dám để JungKook biết chỗ của tụi tao chứ?

-....

-Hôm nay mày không xong với tao đâu!

Do Eun Hee sấn đến, dùng hai tay đè nghiến cổ tôi xuống nền đường. Nước mắt tôi trực trào rơi thành dòng, trong đáy mắt đầy sự trống rỗng khi nhìn vào những hạt chuỗi đứt đoạn ấy.

Với cái thứ âm thanh tôi vô tình nghe thoáng qua qua cuộc điện thoại, tôi lo sợ rằng đã có chuyện không hay xảy ra.

Nghĩ đến tôi liền bất ngờ vùng vẫy chống đôi Do Eun Hee kịch liệt. Cô ta bị tôi đẩy mạnh mà ngã ra sau, tôi lồm cồm bò dậy, run rẩy lượm nhặt lại từng viên chuỗi ngay tầm mắt.

Tôi nhặt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Tôi vội đứng dậy, xô đám Eun Hee ra để kiếm đường về. Nhưng tụi nó lại chẳng hề muốn tha, sau những việc tôi làm, bọn chúng chỉ muốn đay nghiến mà dìm chết tôi. Cả bọn chắn đường lại, giằng xé áo tôi từ tứ phía làm tôi mất phương hướng

-Mày đi đâu! Định bỏ trốn hả! Tao nói cho mày biết, mày phá hết kế hoạch của tụi tao rồi. Đúng là con khốn ăn hại! Mày phải chịu trách nhiệm!

-Tôi chịu... sẽ chịu hết! Làm ơn...cho tôi về!

Tôi run rẩy, miệng gấp gáp vội nhận suôn với tụi nó vì tôi không muốn mình phải bị chậm thêm giây nào nữa.

-Hứ! Mày đừng có nói suôn hòng trốn thoát!... Mày khiến tụi tao bị JungKook bắt quả tang rồi, giờ mày phải chịu tội!

Tụi nó đẩy mạnh tôi, rất mạnh và dồn tôi vào bức tường. Một đám con gái cứ thế xúm lại mặc sức mà cào cáu lên người tôi, đầu tóc cứ thế bị chúng tóm lấy thành một thứ bùi nhùi. Tôi thảm thiết cầu xin bọn chúng, bản thân cũng yếu ớt mà chống cự từng hồi.

Lúc ấy, tôi cũng mong ước sẽ có ai đó chạy đến cứu lấy tôi. Thâm tâm cũng đã kêu gào tên người con trai thân thuộc ấy rất nhiều. Nhưng mà, làm gì có kỳ tích nào dành cho tôi!

Những gì tôi có thể làm chỉ là tự dựa vào sức mình mà chống cự. Tôi cố hết sức mà đẩy mạnh tất cả bọn họ ra, chật vật mà luồng lách qua những bàn tay bấu níu đến xước cả da thịt. Cuối cùng cũng thoát rồi, tôi khổ sở mà cắm đầu chạy thục mạng khỏi bọn họ.

Tôi chạy về nhà, còn chẳng nghĩ đến việc sẽ thở lấy hơi, tôi gấp rút chạy quanh tìm ba mẹ mình, nhưng không gian trống trơn làm tôi vô cùng hoảng loạn. Đầu tóc rối bời, áo váy còn có chút xộc xệch, tôi cứ thế mà chạy khắp các nơi với cái chân cà nhắc khiến ai ai cũng phải nhìn với ánh mắt kì lạ.

Tôi chạy đi khắp các con đường lớn mà tôi nghĩ ba mẹ tôi sẽ đi, thế rồi chân dừng trước nơi ngã tư đường giao thông lớn. Nhìn thấy mọi người ồ ạt bu quanh mà bàn tán, tôi thất thần đi đến, tâm thầm cầu mong rằng sẽ không phải

"Trời ơi! Thật kinh khủng! "

"Họ bị làm sao vậy? "

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? "

"Hình như là tai nạn giao thông"

"Ôi trời! Là thi thể, họ đang cố đem hai thi thể ra khỏi xe kìa!"

Hiện trường vụ tai nạn ấy thật khủng khiếp, một chiếc xe xế hộp đã bị nát bét phần đầu do bị chiếc xe đầu kéo tông phải. Những mãnh vụn văng tứ tung, còn có máu đang chảy loang lổ khắp nơi hòa với cả xăng dầu. Cứu hộ đang cố gắng đem hai nạn nhân trong xe xế hộp ra ngoài, do cú tông mạnh khiến cho họ đã tử vong tại chỗ. Tên tài xế lái xe đầu kéo sau khi gây tai nạn cũng đã bị bắt ngay tại hiện trường.


-Làm...Làm ơn...Cho tôi qua... Làm ơn!...

Âm giọng tôi run rẩy lạc đi, kèm theo cả tiếng thở dốc. Tôi cố chen chúc qua đám đông. Và rồi trước mắt tôi là một cảnh tượng khiến tôi chết trân.

Hai thi thể ấy được đưa ra khỏi, tôi run rẩy từng bước đến gần với đôi mắt thất thần như không còn đọng lại một chút lí trí nào nữa. Cảnh sát tại hiện trường ngăn tôi lại gần hai thi thể ấy, tôi đã chống đối bọn họ, bản thân bắt đầu gào khóc lên đầy đau đớn khốn cùng

-Buông tôi ra!! Đó là ba mẹ tôi!!...Buông tôi ra!!...hức...hức...Ba mẹ tôi...

Nước mắt bi thảm cứ thế không ngừng rơi xuống lấm lem cả gương mặt, con tim tôi giờ đây đã quặn thắt như khiến tôi cùng sức. Tôi nên làm thế nào với thực tại này đây? 

Bản thân tôi đã trở nên yếu ớt đến mức nào, nếu như cảnh sát không đỡ lấy hai tay tôi thì tôi đã khụy ngã ngay tại đó. Tôi được cảnh sát đưa đến gần hai thi thể ấy. Tôi suy lực mà khụy mạnh xuống nền đất, tay run rẩy cố vươn đến mà chạm vào hai thi thể

-Hức... Ba... Mẹ... Hức....Làm ơn... Đừng bỏ con ở lại... Làm ơn...

Tôi nhìn những gương mặt thân thuộc bên cạnh mình giờ đây đã tái mét đi, bản thân vừa sợ hãi vừa đau xót. Làm sao để có thể tin được điều tôi đang chứng kiến lúc này đây? Tại sao tôi lại phải chịu quang cảnh bi thương này? Tôi đã làm gì nên tội để ông trời phải tước đi tất cả của tôi sao?

Tôi ngửa mặt lên trời, khóc gào lên đầy ai oán khổ sở. Giữa quốc lộ đầy tang thương ấy, giữa vô vàn người đứng vây quanh hóng chuyện xảy ra, liệu có ai thấu hiểu cho nỗi đau đớn của tôi?


Ba mẹ tôi, họ mất rồi!









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net