CHƯƠNG 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Một ngày mới lại bắt đầu với những tia ánh dương chíu sáng từ rạng đông. Khi những chú chim sặc sỡ không ngần ngại cất lên bản giao hưởng đón nắng mai, những đóa hoa tulip còn đọng sương đã hân hoan nở rộ. Một chiếc lá bất chợt rơi trên đỉnh đầu Sora, người đang vô cùng lúng túng và hồi hộp. Cecil nhẹ nhàng lấy nó khỏi mái tóc mượt mà của cô nhưng không may lại khiến cô giật mình, quay phắt lại nhìn anh. Anh cười phì với phản ứng của cô, sau đó dịu dàng vỗ vai và trấn an cô bằng những lời lẽ ngọt ngào. Như thường lệ, nhìn hành động và cách anh nói, Sora lại mãi mê đắm sự ân cần của anh rồi vô thức quên đi những chuyện đang xảy ra.
   Hôm nay, Cecil có trọng trách đến đón hai vị ứng cử viên hôn thê của anh và cùng nhau tham gia buổi tiệc trà thân mật với đức vua kính yêu. Anh đã đến đón Sora từ sớm và cùng đến cung điện để ghé qua đón tiểu thư Laura. Sora hôm nay diện một bộ cánh màu hường vô cùng bắt ánh nhìn và cài lên mái tóc vàng óc một chiếc trâm. Cô cố gắng đồng điệu nhất với bộ trang phục màu trắng viền đỏ của Cecil. Trước khi đến được phòng của Laura, họ vô tình đụng mặt một nhân vật đặc biệt, đó là ngài Vương Gia Holland.
   Cecil cúi chào ngài Vương Gia một cách tự nhiên trong khi Sora lại vô cùng bối rối. Ngài ấy không mảy may liếc nhìn cô mà chỉ chăm chăm thể hiện sự thân thiện với anh. Ngài nói:
- Ồ! Công tử Cecil, cậu đến đón con gái ta sao? Thất lễ quá, đúng ra Laura phải đứng ở ngoài này đợi cậu đến mới phải.
- À không, sao tôi có thể để một quý cô xinh đẹp như tiểu thư Laura chờ đợi mình kia chứ? Đây là vinh hạnh của tôi, thưa ngài.
- Ha ha, cậu nói phải. Tối qua Laura đã vô cùng háo hứng kể tôi nghe về cuộc gặp gỡ hôm nay với cậu. Con bé bảo sẽ cố gắng hết sức để gây ấn tượng tốt với đức vua trên cương vị là hôn thê của Cecil Fullbuster và rất sẵn sàng cho ngày hôm nay đấy. Ha ha ha…
   Cả hai nói chuyện với nhau rất lâu, Sora bị đẩy ra rìa từ lúc nào. Cô cảm thấy rất rõ ràng ngài Vương Gia chẳng màn đến sự hiện diện của cô, cứ như thể cô không hề có mặt tại đó và tự nhiên khẳng định Laura là hôn thê của Cecil. Điều đó khiến cô rất buồn bã, cô cũng muốn làm ngài Vương Gia quay sang để mắt đến mình, nhưng cái cách ngài ấy nói chuyện với Cecil khiến cô run rẩy chẳng thốt lên được lời nào. Không khí ngột ngạt cứ thế bao trùm lấy Sora, cô tự động lùi ra xa vài bước, tự thấy mình không nên có mặt tại đây. Sự tự tin mà cô lên dây cót trước đó bỗng dưng mất tăm và một Sora tự ti lại xuất hiện. Đúng là cô vẫn chưa đủ can đảm để một mình chống lại tất cả chướng ngại vật mà Alita đã dự đoán. Cô dựa vào Alita rất nhiều, việc mất Alita một cách đột ngột như thế vẫn mãi là nỗi u buồn mà cô không thể giải quyết ổn thỏa.
- Xin lỗi đã để ngài phải đợi, ngài Fullbuster. Ồ, cô cũng ở đây rồi sao, tiểu thư Sora Grance? – Laura bất ngờ xuất hiện thu hút sự chú ý của tất cả. Sora thoát khỏi dòng suy nghĩ, vội vã cúi chào cô ấy.
- Con đây rồi, Laura! Con để cậu Cecil chờ đợi quá lâu rồi đấy. Hãy chú ý hơn về cách ứng xử với cậu ấy đi! – Ngài vương Gia buông lời phàn nàn.
- Vâng… - Laura cúi đầu.
  Cecil nhìn Laura. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm màu xanh ngọc vô cùng tao nhã và buộc một sợi ruy băng màu vàng nhạt trên mái tóc đỏ rực như ánh hoàng hôn. Cô uyển chuyển bước lại gần anh và cúi chào. Sora liếc trộm cô ấy, cô sững người trong một khắc, những màu sắc trên trang phục của Laura tương xứng với màu mắt và mái tóc của Cecil. Cô nhận ra rằng bản thân đã quá để ý đến sự tương đồng về trang phục mà từ chối mặc lên những màu sắc mà cô yêu thích nhất. Cô cũng nhận ra Cecil đã tinh tế như nào khi lựa chọn màu trắng cho trang phục để anh có thể dễ dàng đồng nhất với bất kì trang phục nào của hai quý cô đi cạnh anh. Cả Cecil và Laura đều suy nghĩ rất sâu sắc trong chuyện này và dễ dàng hơn cô nhiều. Lại một lần nữa cô mất tự tin về chính mình.
- Hôm nay, nhờ cậu chiếu cố cho Laura! Tôi chắc chắn rằng Laura sẽ không khiến cậu thất vọng đâu, cậu Cecil!
- Tôi hiểu rồi, ngài Vương Gia. Vậy… Xin phép, tôi và hai tiểu thư phải đi rồi.
- Đúng rồi, đúng rồi!! Ta không giữ cậu lại nữa đâu. Ha ha ha. – Ngài ấy để lại một tràn cười rồi rời đi.
   Cả hai cùng nhau đến nơi đã hẹn trong tấm thiệp mời. Ở đó, đức vua đang ngồi đợi họ. bên cạnh còn có cả sự xuất hiện của hoàng hậu. Vừa nhìn thấy họ, đức vua hứng khởi ra mặt, cho người hầu đón tiếp. Người mời cả ba ngồi vào bàn trà đã được chuẩn bị sẵn với những món điểm tâm ngon lành và những chiếc tách trà sang trọng. Mở đầu buổi gặp mặt thân mật là những câu nói xã giao thường lệ. Được một lúc, đức vua đi vào chủ đề chính:
- Thế… Mọi chuyện giữa các con vẫn ổn thỏa phải không? – Đức vua vừa nhấp một ngụm trà vừa ôn tồn hỏi.

- Vâng, mọi thứ vẫn ổn thưa đức vua. Tiểu thư Laura vừa nhập học tại Violet và được nhiều người chú ý. Còn tiểu thư Sora, dạo gần đây đã có sự thay đổi tích cực trong quan hệ với các nhân vật có tầm ảnh hưởng trong học viện. – Cecil nói.
- Ồ! Vậy sao? Tốt quá phải không, Sora? Hôn ước với Cecil đã khiến mọi người có cái nhìn tốt về con. Ta và ngài Michael đã rất quan ngại rằng con sẽ gặp nhiều bất lợi. Nhưng có vẻ đây là quyết định đúng đắn rồi. – Đức vua nhìn sang Sora.
- À vâng… Cảm ơn Người đã quan tâm đến thần. – Sora lúng túng đáp vội.
- Thế còn Laura, con đã quen với cuộc sống mới chưa? Con chắc phải đối mặt với nhiều thứ không tốt đẹp rồi… - Người quay sang Laura.
- Vâng, mọi chuyện vẫn ổn. – Cô gật đầu.
- Dù con có nói vậy… Phải sống cuộc sống thấp hèn suốt 10 năm và bị những kẻ tồi tệ như thế vấy bẩn, hẳn là con đã chịu rất nhiều đau khổ… - Hoàng hậu xòe chiếc quạt trên tay, che lấy nửa khuôn mặt, mắt ngóng trông nét biểu cảm của cô.
- …!! – Laura cứng người trong một khắc rồi đặt nhẹ cốc trà xuống, điềm nhiên đáp – Người đã chứng kiến rồi đấy, thưa hoàng hậu. Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, thần vẫn sẽ giữ đúng cốt cách của một quý tộc mà đối nhân xử thế. Trong huyết quản của thần chảy dòng máu của hoàng thất, điều đó sẽ chẳng bao giờ thay đổi. – Cô đặt tay lên ngực mà nói một cách tôn nghiêm.
   Tất cả đều sững người nhìn cô không rời mắt. Dù có đang bị xem thường, cô ấy vẫn giữ được sự bình tĩnh, thẳng thắn đối đáp với người đối diện, kể cả đó là hoàng hậu của đất nước này.
- Ồ! Đúng rồi! Laura là một thành viên của hoàng gia kia mà. Chẳng có gì phải lo lắng đâu, hoàng hậu à! – Đức vua đặt tay lên tay hoàng hậu, trìu mến nói.
- Vâng ạ. – hoàng hậu nhìn Người đáp lại.
- Phải rồi! – Đức vua tiếp tục câu chuyện. – Nhắc chuyện này làm ta nhớ ra… Chẳng phải Cecil cũng từng bị bắt cóc vào năm đó sao?
   Tất thảy đều sững sốt vì lời nói của đức vua. Vậy mà còn bất ngờ hơn khi Cecil chứng thực điều đó. Sora ngồi ngay cạnh anh không khỏi bàng hoàng, cô tưởng không còn chuyện gì về Cecil mà cô không biết. Vì Alita đã nói tất cả mọi thứ về anh. Thế ra vẫn có điều mà Alita – một thiên thần bị hạn chế phép thuật không thể biết được.
   Cecil bắt đầu kể lại sự tình. Vào đúng cái ngày mà tiều thư Laura bị bắt cóc. Cecil Fullbuster, lớn hơn cô hai tuổi, cũng bị bắt cóc tại dinh thự của gia tộc Fullbuster. Theo một số lời đồn chưa xác thực, có vẻ như đây là kế hoạch của những kẻ chống đối chính quyền. Chúng âm mưu diệt trừ những mầm non ưu tú của đất nước và đưa giai cấp thống trị đi vào suy thoái. Hoàng tử Nicolas cũng trở thành mục tiêu nhưng may mắn thay không có chuyện gì xảy ra. Sau khi hay tin con trai bị bắt cóc, ngài công tước Fullbuster đã gấp rút cho người tìm kiếm suốt 3 tháng trời. Cuối cùng đã đưa được Cecil lành lặn trở về nhà. Còn Laura mất tích từ đó.
   Nghe đến đây, Sora nhận ra lí do tại sao con người Cecil thay đổi so với lần đầu cô gặp anh. Chắc anh đã rất sốc! Bằng tuổi anh, cô vẫn còn nhởn nhơ, hái hoa bắt bướm trong dinh thự tráng lệ và an toàn của nhà Grance. Cô có tưởng tượng cũng không hình dung ra những chuyện anh gặp phải. Và cả tiểu thư Laura. Là người kế nhiệm duy nhất của những quý tộc bậc cao, cuộc sống của cả hai luôn đi đôi với trách nhiệm vô cùng quan trọng từ rất sớm. Chẳng có gì lạ khi họ trở thành những con người tuyệt vời và hoàn hảo như hiện tại. Cô chỉ có thể cảm thán mà thôi. Bên cạnh sự ngỡ ngàng, cô còn thấy may mắn. Vì Cecil đã có thể trở về, vẫn lành lặn và khỏe mạnh, để rồi ngày hôm nay, cô được sánh bước cùng anh như thế này. Thật là không còn gì hạnh phúc hơn!
- Hoàng tử Nicolas của ta may mắn hơn các con khi không trải qua những kí ức kinh hoàng như thế. Nhưng thành thật mà nói, ta muốn nó hiểu hơn về vai trò của một hoàng tử như nó, đứa duy nhất sẽ kế vị ngai vàng. Thế mà suốt ngày nó chẳng biết làm gì ngoài việc rong chơi lêu lỏng, chỉ biết đàn nhạc mà bỏ quên chính sự. Gần đây nhất còn gây nên hỗn loạn trong buổi tiệc hoàng gia, buộc tội vô căn cứ Cecil. Tại sao hai đứa bằng tuổi nhau mà lại khác nhau đến thế kia chứ? Ta và hoàng hậu đã chiều hư nó mất rồi. – Đức vua để tay lên trán, thở dài.
   Nghe đức vua nói về hoàng tử, Sora có chút rầu rĩ. Là người bạn thở nhỏ của hoàng tử Nicolas, cô biết rõ ngài ấy là người như thế nào. Đến đức vua và hoàng hậu còn quay lưng lại với ngài như thế thì cuộc sống của Nicolas sẽ tồi tệ thế nào nữa đây. Cô không muốn ngài ấy nghe được những điều này chút nào.
- Thưa… Thưa đức vua, chắc Người đã có hiểu lầm về hoàng tử rồi. – cô lên tiếng.
- …!! – Ai nấy đều nhìn cô.
- Hoàng tử tuy rất nóng nảy, lại còn cứng đầu, không dịu dàng và thường xuyên gây rối. Nhưng thực tâm ngài ấy luôn muốn mang lại những điều tốt đẹp cho người khác. Hoàng tử cho phép thần trở thành bạn của hoàng tử đã là một đặc ân vô cùng to lớn rồi. Vậy mà hoàng tử còn không ngần ngại bảo vệ thần trước sự ganh ghét của các học viên tại Violet. Một kẻ như thần thực sự cảm thấy rất biết ơn hoàng tử Nicolas!!
   Sora nói ra những lời ấy bằng cả tấm chân tình. Đây là những lời mà cô không thể nói ra với Nicolas vì quá xấu hổ. Nếu biết được Sora nghĩ như thế về mình, chắc ngài ấy sẽ cười toét miệng suốt mấy ngày mất.
   Sora nghĩ rằng đức vua sẽ nghĩ lại sau khi nghe cô nói. Nhưng không, Người đã có biểu hiện rất kì lạ:
- Hoàng tử Nicolas đã ra mặt giúp đỡ con sao? Lúc nào cơ? – Hoàng hậu cao giọng hỏi.
- Vâng… Lúc thần mới nhập học tại Violet. Trong lúc bị các hầu cận của ai đó ức hiếp, hoàng tử đã tuyên bố thần là bạn của Người và không một ai được phép làm hại thần.
- … - hoàng hậu đơ ra một lúc.
- …? Có gì không ổn ạ? – Sora ngơ ngác hỏi.
- À không, không có gì đâu. – Hoàng hậu thản nhiên cười lớn.
   Đúng lúc đó, tiếng chuông nhà thờ vang lên, báo hiệu buổi tiệc trà hôm nay đã kết thúc. Cả ba cúi chào đức vua và hoàng hậu rồi cùng nhau ra về. Trước khi đi, Sora vẫn ngó lại nhìn biểu cảm kì lạ trên gương măt của họ. Liệu mọi chuyện có thực sự ổn không đây? Cô chỉ có thể mong hoàng tử Nicolas sẽ không vướng phải rắc rối gì từ những lời cô nói.
   Đi được một đoạn, Laura bất ngờ dừng lại, gọi tên Cecil. Hai người ngơ ngác nhìn cô ấy. Cecil bước lại gần hỏi chuyện thì Laura quay sang Sora, hỏi cô có thể cho cô ấy và anh một chút riêng tư được không. Bị đột ngột yêu cầu, Sora lúng túng vẫy tay ra dấu không bận tâm và tự quay lưng bước đi nhanh chóng. Cecil chỉ kịp nói với theo rằng sẽ đưa tiểu thư Laura về và đuổi kịp cô ngay.
   Tới được góc khuất, Sora dừng chân. Bỗng chốc nỗi bất an lại ùa tới. Nhiều câu hỏi bay vòng vòng trong cái đầu bé tẹo của cô. Sao tự dưng tiểu thư Laura lại muốn ở riêng với ngài Cecil? Cô ấy định nói gì? Có gì mờ ám giữa họ mà Laura không muốn cô biết sao? Mà tại sao cô lại lo lắng nhiều đến vậy? Chỉ là một cuộc đối thoại nhỏ giữa hai người đó thôi mà. Chắc là cô ấy không tiện để cô biết thôi. Ngài Cecil và tiểu thư Laura cũng chỉ vừa gặp nhau. Sẽ có chuyện gì xảy ra được chứ? Phải rồi, Không có chuyện gì đâu! Chắc chắn là như vậy… Nhưng… Tại sao cô lại có cảm giác… không an toàn…
- Có vẻ như tôi vừa khiến tiểu thư Sora bối rối rồi. Cô ấy không hề thoải mái gì đi cạnh tôi hôm nay mà. – Laura nhìn theo bóng dáng Sora rồi cảm thán.
- Em ấy có chút hơi khác so với trước kia. – Cecil khẽ cười – Vậy… em muốn nói gì với tôi, tiểu thư Laura?
- …
- Chắc không phải em giữ tôi lại để gây tâm lý cho Sora thôi đâu nhỉ? – Anh mỉm chi.
- À, tôi muốn hỏi ngài một số chuyện. Nhưng đang lưỡng lự không biết có nên hay không…
- Có gì thì em cứ nói, tiểu thư Laura.
Laura im lặng một lúc, rồi từ từ tiến lại gần, cầm tay phải của Cecil lên. Anh ngạc nhiên nhìn cô, nhưng không hề rút tay lại. Anh theo dõi biểu cảm trên gương mặt cô, cô đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
- … Ngài Fullbuster, ngài thực sự đã bị bắt cóc cùng lúc với tôi sao, vào 10 năm trước?
- Phải! Đó là một kí ức kinh khủng mà suốt đời này tôi không thể quên.
- Vậy… Ngài không có ấn tượng gì về tôi sao? – Laura tự dưng hỏi anh một câu kì lạ.
- Hả? – Cecil ngạc nhiên.
- Ngài thực sự chỉ mới gặp tôi lần đầu thật sao? – Cô nhìn chằm chằm vào anh. Như muốn moi hết những gì anh đang giấu.
- … - Anh im lặng một lúc rồi nói – Tôi không hiểu em có ý gì, nhưng sự thật là chúng ta chưa từng gặp nhau trước kia. Tôi cũng không hề biết rằng bản thân đã có hôn ước từ trước với em. Chuyện em bị bắt cóc thật là một điều đáng tiếc. Nhưng điều tốt nhất phải làm hiện nay là tiếp tục với quyết định đã được thông qua của đức vua và bỏ qua những điều trong quá khứ đi. - Anh thận trọng trả lời.
- Vậy là ngài đã trở về sau 3 tháng?
- Đúng vậy.
- Hừm… - Cô quay sang chỗ khác để nghĩ ngợi – Chuyện như thế cũng có thể xảy ra nhỉ?
- Chuyện gì cơ?
- … - cô nhìn anh – Không có gì đâu. Tôi chỉ muốn hỏi như thế thôi. Giờ chúng ta tạm biệt ở đây nhé! Tôi sẽ tự về, ngài không cần theo đâu.
- Ơ?...
   Cecil đứng đơ ra đó nhìn theo bóng dáng Laura. Anh không hiểu cô có ý gì sau loạt câu hỏi đó, nhưng trực giác mách bảo anh rằng nó không hề đơn giản như thế. Hình như… Laura đã biết chuyện gì đó? Suy nghĩ vừa lóe lên, Cecil ngay lập tức phòng bị. Đối với anh, bất kỳ sự nghi ngờ nào dù là nhỏ nhất cũng không thể bỏ qua.
- Chẳng biết cô ta đang dự tính điều gì, nhưng trước mắt phải quan sát thật kỹ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net