Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong góc nhà hàng.

Những món ăn được sắp xếp khéo léo trước mắt, Lạc Thải Lăng tay cầm dao nĩa, tao nhã ăn cơm. Chàng trai đối diện chăm chú nhìn cô, đôi mắt mang nét cười, ánh nến chập chờn làm đường cong của khuôn mặt anh tuấn càng thêm nhu hòa, có ảo giác gần như trìu mến.

"Trên mặt em có dính thức ăn sao?".

Đỗ Phi Vân hơi ngạc nhiên, cười khẽ, "Không có".

"Vậy sao anh không ăn, cứ ngồi đó nhìn em làm gì?".

Anh lắc đầu, "Nhìn em ăn cũng là một loại hưởng thụ". Mỗi lần ở cùng với cô, anh sẽ không để thời gian của mình bị lãng phí vào những thứ khác.

"Miệng anh dẻo thật đấy, đáng tiếc là bổn cô nương sẽ không vì vậy mà sung sướng, vui vẻ đến mức quên mất mình là ai. Anh hãy dành chiêu này lại để đối phó với những người ái mộ đếm không hết của anh đi". Cô quen biết Đỗ Phi Vân đã nhiều năm, em gái Đỗ Phi Vụ của anh là bạn thời tiểu học với cô, gia thế của hai người cũng tương đương nhau, hai bên cha mẹ cũng từng có ý ghép đôi bọn họ.

Anh là một hình mẫu 'bạch mã hoàng tử' điển hình mà các nữ sinh thầm ngưỡng mộ, văn võ song toàn, tuấn tú tao nhã, khí chất đường hoàng, ăn nói lịch sự. Những năm chín, mười tuổi còn chưa hiểu chuyện, cô cũng từng là một trong số những 'nữ sinh' kia.

Anh giúp cô học Toán, dạy cô chơi bóng, cùng cô trò chuyện. Người tất cả mọi thứ đều xuất sắc như anh, dễ dàng trở thành đối tượng trong lòng các cô gái trẻ. Khi đó cô cảm thấy, trên đời không có ai toàn vẹn hơn anh, vĩ đại hơn anh. Trong lần sinh nhật năm đó, cô còn ước nguyện sau này sẽ được kết hôn với anh, bảo anh chờ cô mười năm.

Tim anh cũng được xem là đủ mạnh mẽ, không bị cô dọa cho bỏ chạy, còn vuốt tóc cô, cười cười chấp nhận lời thổ lộ, "Được, chờ Lăng Lăng lớn lên, anh sẽ lấy em!".

Cô có tài đức gì mà có thể được như thế? Lại khiến 'bạch mã hoàng tử' trong cảm nhận của mọi người chấp nhận lời cầu hôn của mình, nếu để đám nữ sinh thầm mến anh biết được, cô sẽ bị vây đánh.

Nhưng theo thời gian dần lớn lên, càng hiểu chuyện thì cô càng hiểu rõ tình cảm ấy đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ, trong giai đoạn trưởng thành của mỗi người, đều có những mối tình mơ mộng như vậy, nhưng đối với tình yêu chân chính vẫn còn là khoảng cách rất xa. Như lời nói đùa thời thơ ấu, dường như đã là chuyện quá khứ xa xôi, rốt cuộc cũng không ai nhắc lại.

Bây giờ hai người họ giống như bạn bè, thỉnh thoảng tụ tập, trò chuyện về những điều lặt vặt trong cuộc sống. Anh có nhiều bạn gái, 'lịch sử tình trường' từ nhỏ đến lớn của anh, cô còn biết rõ hơn cả cha mẹ anh nữa.

Nếu nói là một người bạn lâu năm, chi bằng hãy nói anh là vị thần bảo hộ của cô.

Trong trí nhớ, tựa như không có gì là anh không làm được, bất cứ chuyện gì xảy ra đến tay anh đều có cách giải quyết. Khi còn nhỏ, một số bài tập Toán rắc rối đã được xử lý dễ dàng dưới ngòi bút của anh. Thành tích tốt của cô chính là nhờ có anh. Cô và Đỗ Phi Vụ cãi nhau, la hét đòi tuyệt giao, nhưng sau lưng lại khóc đến chết đi sống lại, vẫn là anh ở giữa đứng ra hòa giải. Cách xử sự, đối đãi với người khác của cô chịu sự ảnh hưởng rất lớn từ anh. Sau này hai người đều có đối tượng để tìm hiểu, cô bị mối tình đầu phụ bạc, là anh dùng nắm đấm thay cô trút giận. Lúc đó cô mới phát hiện cú đấm của người đàn ông phong nhã này, lực tuyệt nhiên không hề yếu.

Anh hiểu cô hơn so với bất cứ ai khác, gặp phải chuyện gì, người đầu tiên cô tìm đến không phải là người cha đụng thì ít cách xa thì nhiều, mà là anh. Trong những năm tháng trưởng thành cô độc của cô, chỉ có anh làm bạn, anh đối với cô mà nói, còn thân thiết hơn cả người nhà.

Đỗ Phi Vân nhâm nhi chút rượu vang, sau đó mới cầm dao nĩa, tao nhã ăn cơm. "Gần đây luôn không gặp được em, đang bận việc gì?".

"Bận yêu chứ sao!". Đối với tất cả mọi chuyện của mình, cô chưa từng nghĩ sẽ giấu anh, trên đời này anh là người hiểu cô nhất, cô với anh, không hề có bí mật.

Hai tay dừng lại, anh ngạc nhiên nhìn cô, "Yêu?".

"Đúng vậy, em thích một người, anh có mừng cho em không?".

Vẻ mặt của anh không có nửa phần thay đổi, tiếp tục ăn cơm. "Chọn một ngày dẫn anh ta đến gặp anh, mắt nhìn người của em thì cần phải xem lại".

"Anh nói gì, Đỗ Phi Vân!". Cô phản đối.

"Để anh nghĩ lại xem lần trước em nói câu này là vào lúc nào?". Nhẹ nhàng nói, dường như ám chỉ về khoảng thời gian trong quá khứ, làm cô nhất thời đỏ mặt.

"Chuyện đã lâu như vậy, anh vẫn nhớ kỹ thế để làm gì?".

Thản nhiên nhướng mày, "Anh cũng không muốn". Thực sự mối tình đầu của cô làm anh ấn tượng quá sâu, đến bây giờ vẫn chưa quên được. Bắt cá hai tay, không... Là ba tay, vậy mà cô chẳng hay biết gì suốt nửa năm, lòng tràn đầy tin tưởng rằng mình đã gặp được một người đàn ông tốt.

Sau khi sự việc vỡ lở, cô khóc đứt gan đứt ruột đến tìm anh. Khi biết được chuyện này, anh cũng không đoán được mình lại tức giận tới vậy, đánh gã kia phải nhập viện.

"Được rồi được rồi, em nói thật với anh. Không phải là em không muốn đưa người đó đến gặp anh, mà là trước mắt, mới chỉ có em đơn phương thích anh ấy, người ta chưa đồng ý làm bạn trai của em". Thật là, chuyện này rất xấu hổ, tại sao cứ nhất định bắt cô nói ra?

"Trên đời này còn có người dám từ chối Lạc đại tiểu thư sao?". Với hiểu biết của anh, có vô số liệt sĩ tình nguyện ngã gục dưới chân Lạc đại tiểu thư. Chẳng qua, có lẽ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, mối tình đầu đã để lại trong cô bóng ma quá lớn, trong tiềm thức cô luôn giữ mình, không còn dễ tin vào đàn ông và tình yêu.

"Cũng không phải là tại điều kiện bên ngoài, mà là trong lòng anh ấy đã có người khác rồi. Cho nên anh không cần lo lắng là em lại bị lừa, anh ấy không thèm lừa em".

"Tại sao em thích anh ta?". Thích đến cho dù người kia trong lòng đã có người khác, vẫn không bỏ cuộc? Cô là cô gái có lòng tự trọng rất cao, mà phải đến độ như vậy, sợ rằng không phải chỉ là yêu thích đơn thuần.

"Ưm, thật sự rất thích, thích đến cảm thấy... Nếu đời này được người ấy yêu, làm cho người ấy trong mắt chỉ có mình em, như vậy tình yêu trong cuộc đời này của em không hề hối tiếc". Tuy cô không còn là một nữ sinh mới hơn mười tuổi, nhưng những tình cảm sâu xa nhất, vẫn theo bản năng thổ lộ với anh, có lẽ là vì trên đời này anh là người hiểu và chiều cô nhất; cũng có lẽ bởi vì, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh vĩnh viễn là người cô có thể dựa vào.

Thật không? Người đàn ông này đối với cô ấy có tầm quan trọng như vậy?

Đỗ Phi Vân buông dao nĩa, ngồi suy ngẫm. "Mấy ngày nữa là sinh nhật hai mươi tuổi của em, muốn anh tặng gì?".

"Muốn thứ gì à...". Cô nghĩ nghĩ, lắc đầu cười khẽ. "Em cũng không thiếu thứ gì cả. Thứ muốn nhất thì... E rằng phải cố gắng thêm một thời gian nữa." Cũng không biết là có được hay không.

Không cần phải nói, anh đã hiểu được. Anh đưa tặng cô một hộp quà được bọc đẹp mắt. "Vốn định sinh nhật này mời em ăn một bữa cơm, nhưng anh nghĩ, hẳn là em hy vọng anh ta sẽ ở cùng với em, anh tặng quà cho em trước, chúc sinh nhật hai mươi tuổi của em thật vui vẻ".

Không ngờ anh nhớ rõ sinh nhật của cô, lại còn là người đầu tiên tặng quà cho cô. Trong lòng cảm thấy ấm áp ngọt ngào, miệng không quên lí nhí, "Gì chứ, nói cứ như thể em trọng sắc khinh bạn không bằng...".

"Không phải sao?". Anh làm bộ thu tay về, "Vậy để bữa đó anh tặng em được không?".

"Được rồi được rồi!". Với dáng dấp như kẻ cướp, cô nhanh chóng đoạt lấy gói quà, đổi lấy một tràng cười của anh. Anh tặng quà sinh nhật hai mươi tuổi, sao có thể không lấy.

Anh nhìn đồng hồ một chút, "Anh vẫn còn thời gian, đợi ăn cơm xong em có muốn đi đâu không? Hay để anh đưa em về nhà?".

"Không cần đâu".

"Anh đã đưa em đi thì phải đưa em an toàn trở về". Đây là sự tin tưởng của ba cô với anh. "Hay là...", ngừng một chút, trêu chọc nói, "Có người trong lòng, sợ anh ta hiểu lầm, nên không muốn để anh đưa về?".

"Không phải mà". Cô hờn dỗi, thì thầm thú nhận, "Lát nữa anh ấy tan làm, tiện đường qua đây đón em".

Đỗ Phi Vân gật đầu, "Khi nào anh ta đến?".

"Khoảng nửa tiếng nữa...".

"Khó trách em đứng ngồi không yên".

"Nào có".

Đỗ Phi Vân không để ý đến lời biện minh của cô, đưa tay gọi bồi bàn tính tiền.

"Em có thể lấy một cái bánh sandwich không?".

"Cho anh ta?".

"Bác sĩ bảo không nên để dạ dày của anh ấy chứa nhiều thức ăn cùng lúc, nên chia thành từng bữa nhỏ".

Đỗ Phi Vân không nói gì thêm, quay đầu dặn bồi bàn, "Vậy mang thêm cho tôi một phần sandwich".

"À, súp hải sản cũng tốt lắm". Súp hải sản ở nhà hàng này ăn rất ngon, Quan Nghị nhất định sẽ thích.

"Thêm một súp hải sản", lặp lại như cô muốn.

Đợi bồi bàn đi rồi, cô cười nói, "Cảm ơn, lần sau đến em mời lại anh".

Chăm chú nhìn vẻ mặt mãn nguyện của cô, Đỗ Phi Vân khẽ nhếch môi, "Anh nghĩ, em nhất định rất yêu anh ta".

Biết cô đã nhiều năm, chưa từng thấy cô đối với ai như thế, ngay với cả mối tình đầu đã làm cô tổn thương sâu sắc cũng không được như vậy.

Tính tiền xong, rời khỏi nhà hàng, anh cùng cô đứng đợi ở cửa.

"Nếu anh ta quan trọng với em vậy, phải thật nỗ lực để đạt được hạnh phúc, nhất định phải khiến cho bản thân mình vui vẻ, biết không?".

"Vâng, cám ơn anh, Phi Vân!". Cô kéo tay anh, kiễng mũi chân, ngửa đầu thơm anh một cái.

Chốc lát sau, Quan Nghị đến, cô chào tạm biệt anh, vui vẻ chạy đi.

Cảm giác được rằng cô ấy thật sự thích anh ta, Đỗ Phi Vân không tới chào hỏi, đứng từ xa nhìn cô ngồi sau xe máy cùng người kia rời đi.

Anh không rời đi, chỉ lẳng lặng đứng yên trong bóng tối, cơn gió hơi thấm lạnh thổi tan độ ấm của cái hôn vừa rơi trên má anh.

Anh Phi Vân... Khi còn nhỏ, cô luôn gọi anh như vậy.

"Mười năm sau em muốn kết hôn với anh, anh phải thích em, không được thay lòng đổi dạ". Giọng nói ngọt ngào, có chút ngang tàng ra lệnh.

Anh có bạn gái đầu tiên, cô tức giận đến một tháng không thèm nói chuyện với anh.

Vẻ nũng nịu, những trò xấu, tính tình trẻ con và những biểu hiện ngọt ngào khác của cô đều ẩn sâu trong trí nhớ. Sau này, nó sẽ dành cho một người đàn ông khác...

Một người có thể làm cô mỉm cười, có thể đem hạnh phúc đến cho cô.

Anh cụp mắt xuống, che những tâm tư đang dâng lên như thủy triều trong mắt.

———

Đỗ Phi Vân đoán đúng, cô muốn cùng Quan Nghị trải qua sinh nhật, nhưng cô không muốn nói cho anh biết.

Gần đây, từ trong mắt anh có thể đọc ra hai từ 'áy náy', số lần càng lúc càng nhiều, cô cũng hiểu được, đó là bởi vì cảm nhận rõ ràng mỗi một thành ý của cô, nhưng anh không có cách nào đáp trả.

Nếu lúc này, nói cho anh chuyện sinh nhật, lại giống như đang cố tình đòi hỏi. Cô không muốn làm khó anh, càng không muốn anh lo lắng suy nghĩ đón sinh nhật với cô thế nào. Chỉ cần anh cùng cô, lặng lẽ qua một ngày này, sau đó đến mười hai giờ đêm, nghe anh nhẹ nhàng nói một câu "sinh nhật vui vẻ", thế là đủ.

Nhưng có điều, cô không dự đoán được là ngay cả tâm nguyện nhỏ nhoi này cũng không thể thực hiện.

Tám giờ sáng cô mua bữa sáng đến nhà anh định ăn cùng anh, anh không ở đấy, vì thế cô chờ.

Đợi đến giữa trưa, bữa sáng đã nguội, vì thế cô lấy bữa sáng đã nguội ấy làm cơm trưa cho mình.

Lại đợi đến tối, anh vẫn chưa về, vì thế một phần nữa của bữa sáng trở thành bữa tối.

Trước giờ anh không có bạn bè thân thiết gì có thể làm anh biến mất cả một ngày. Vậy nên cô không gọi điện thoại, cứ nghĩ ngay sau đấy anh sẽ xuất hiện. Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, cô lại không có dũng khí gọi điện thoại. Người có thể khiến anh mất tích cả ngày, cô gần như có thể đoán được...

Nâng mí mắt đã buồn ngủ, mười giờ năm phút, sinh nhật tuổi hai mươi, cứ như vậy mà trôi qua.

Cô tự cười khổ, khi chuẩn bị đứng dậy rời đi lại nghe thấy tiếng mở khóa cửa.

Đẩy cửa thấy cô, Quan Nghị có chút ngạc nhiên.

"Thải Lăng? Tại sao em lại ở đây? Đã chờ lâu rồi sao?". Để chìa khóa xe xuống, thuận tay đưa ra một túi giấy, "Đặc sản nổi tiếng của Vân Lâm[1], cho em".

"Hôm nay anh về nhà à?". Gia đình anh ở Vân Lâm.

"Ừ". Ngồi xuống bên cạnh cô, "Em tìm tôi có việc?".

"Không. Hôm nay là ngày nghỉ, đến chơi với anh thôi", cô gượng cười, "Không có việc gì, ngày mai còn phải đi học, em về trước, anh cũng nghỉ sớm đi, ngủ ngon".

Nhìn theo bóng dáng cô dần biến mất, không biết tại sao, Quan Nghị thấy nụ cười của cô hôm nay rất không thực, có vẻ miễn cưỡng.

Khôi phục lại tinh thần, thấy đặc sản nổi tiếng vẫn để trên bàn, anh vội chạy đuổi theo.

Ra khỏi cửa vào khu nhà, anh liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt của cô. Cô không vội vã rời đi, ngồi ngẩn người ở ghế lái. Đi lên phía trước, đang định mở miệng gọi, di động trong tay cô bỗng đổ chuông.

"Alo... Phi Vân... À, cảm ơn anh. Vâng, anh ấy giúp em tổ chức sinh nhật, em thực sự rất vui... Quà á, về nhà em sẽ lập tức mở ra xem, giúp em cảm ơn Phi Vụ, dạ, mọi việc đều ổn, bye bye".

Thì ra... Hôm nay là sinh nhật cô? Tại sao vừa rồi cô lại không nói?

Nghe thấy tiếng gõ nhẹ vào cửa kính, cô quay đầu nhìn lại, hạ một nửa kính xuống. "Quan Nghị, sao anh lại xuống đây?".

"Em quên cái này".

Lạc Thải Lăng nhận lấy, đặt xuống ghế sau. "Anh lên nhà đi, đừng có ngủ muộn, ngày mai em lại mang bữa sáng đến".

Quan Nghị nhìn cô chằm chằm. Cô ấy không định nói sao?

"Em còn có tinh thần chứ?".

"Vẫn tốt, sao thế?".

"Đi ra ngoài hóng gió, tôi không mang theo chìa khóa xe xuống đây". Anh chỉ chỉ bên kia cửa xe, cô vội vã mở khóa.

"Vẫn là chỗ ngắm cảnh đêm lần trước?". Cô khởi động máy, hỏi anh.

"Ừ".

Dọc theo đường đi, bọn họ không nói chuyện, chạy xe đến giữa sườn núi, xuống xe.

"Hôm nay sao cũng rất sáng". Nằm nửa người trên mui xe, đôi mắt sáng hơi khép hờ, tận hưởng những làn gió nhẹ chầm chậm thổi qua.

Anh nghiêng đầu, nhìn một bên mặt của cô. "Vì sao không cho tôi biết, thật ra hôm nay là sinh nhật em?".

Cô sửng sốt, ngồi thẳng dậy, "Là ngày hôm qua". Đã qua mười hai giờ.

"Tuy rằng có muộn, nhưng, sinh nhật vui vẻ!". Cô đợi cả ngày, thật ra chỉ muốn nghe những lời này phải không?

"Còn nữa, rất xin lỗi". Anh thừa nhận, anh đã xem nhẹ chuyện này, nếu để tâm một chút thì không cần cô nói anh cũng biết.

Cô nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không sao, em đã nói là sẽ chờ anh".

Vì vậy, đời này chỉ có một lần sinh nhật hai mươi tuổi, cô đã dùng để chờ anh.

"Nhưng, tôi chưa chuẩn bị quà".

"Anh ở bên cạnh em, không phải sao?".

Anh đang định nói gì đó, xa xa truyền đến tiếng trêu đùa, "Ái chà, bên kia có một đôi uyên ương đang nói chuyện yêu đương kìa".

Hai người nhìn nhau một cái.

"Anh bạn trẻ, nói chuyện tình yêu mà không rõ đây là nơi nào sao? Đây là địa bàn của bọn tao, có thu phí tình yêu, mày không hiểu phép tắc à?".

Quan Nghị không muốn tranh cãi, rút tiền trong ví ra định đưa cho chúng.

"Mấy tên vô lại đó, không học vấn, không nghề nghiệp, tại sao anh lại phải nghe theo chúng". Lạc Thải Lăng không phục, ngăn cản động tác của anh.

"Ha, cô em này nói chuyện thật không khách khí". Du côn A cầm đầu mở miệng.

"Vốn là như thế...".

"Thải Lăng, đừng tranh cãi nữa". Quan Nghị trầm giọng.

Gì chứ, sao lại hung dữ với cô, có nhầm không vậy?

"Đừng? Em đâu có nói sai, chính những loại sâu mọt của xã hội này làm cho trật tự trị an không thể tốt lên, anh cần gì phải dung túng cho chúng phạm tội?".

"Chậc, hạt tiêu nhỏ này thật là xinh đẹp, đáng tiếc lại không hiểu chuyện. Anh bạn trẻ, để tao giúp mày dạy dỗ, cam đoan về sau sẽ ngoan ngoãn như con mèo nhỏ".

"Anh dám". Thấy được sự nguy hiểm, Quan Nghị nhíu mày, lấy thân mình che trước mặt cô.

"Anh hùng cứu mỹ nhân sao? Trước hết hãy tự lượng sức mình đi đã". Kéo anh ra, bốn tên xúm lại vây anh, Quan Nghị hô to theo trực giác, "Thải Lăng, chạy mau".

"Em...". Không kịp đáp lại, du côn A bắt lấy cánh tay cô, đùa giỡn xoa xoa. "Quan...". Kêu cứu theo bản năng, Quan Nghị sốt ruột nên đã xung đột với bọn chúng.

Tình hình hoàn toàn không khống chế được, hai má, ngực, bụng đã trúng mấy đấm, bị phân tâm nhìn về phía cô, cô bị nhốt trong góc, đôi mắt vẫn giữ vẻ quật cường, chịu đựng không rơi một giọt lệ.

Ban đầu anh đã lo lắng về tình huống này, dung mạo của Thải Lăng rất đẹp, dễ dàng khiến cho người khác nảy sinh ý đồ xấu, bọn chúng có tận sáu người, anh có làm thế nào cũng không nắm chắc sẽ bảo vệ cô an toàn, nếu bọn chúng đòi tiền, như vậy là tốt nhất, chỉ sợ là...

Cứ như thế này, xem ra không ổn.

Mấy chữ 'hiếp dâm tập thể' hiện lên trong đầu, cả người anh cứng đờ, lửa giận đột nhiên sinh ra, không biết sức mạnh từ đâu tới, anh gắng sức khua đấm, cánh tay trái từng bị thương hoàn toàn không biết đau, vùng thoát khỏi sự vây khốn, anh xông đến phía Lạc Thải Lăng, dốc hết toàn bộ sức lực, đưa tay ra giữ lấy cô, "Đi mau!".

Chạy lại phía chiếc xe, cô run rẩy mà khởi động máy, đi thật nhanh.

Cho tới khi đã vào nhà, cô vẫn chưa thực sự hoàn hồn sau sự việc ngoài ý muốn vừa rồi, dường như việc bị đám du côn uy hiếp vẫn quanh quẩn trong đầu...

"Thải Lăng...". Anh đi đến gần cô khẽ gọi, tay chưa chạm vào cô, cô đã sợ hãi ôm chặt lấy anh, "Quan Nghị, em sợ muốn chết".

"Ừ". Cảm giác thân thể cô còn run rẩy, anh vòng tay ôm cô, vỗ nhẹ trấn an, "Em rất mạnh mẽ". Cho tới bây giờ cô vẫn chưa rơi một giọt nước mắt nào, đổi lại nếu là người khác, sớm đã khóc ròng.

"... Em không nên khiêu khích bọn chúng". Cô can đảm nhận sai.

"Là tại tôi không làm tròn trách nhiệm bảo vệ em".

"Không phải vậy". Cô đứng thẳng người, nhìn anh, "Anh đã làm rất tốt".

"Thật sao?".

"Đương nhiên, vì bảo vệ em, anh đã bị thương không ít". Bàn tay mềm mại xoa hai má anh, cánh tay bầm tím, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Dựa vào sức mạnh lúc nãy, cô không chút nghi ngờ, để bảo vệ cho cô khỏi thương tổn, anh sẽ không tiếc liều mình cùng đám du côn kia.

"Bông tai của em bị rơi rồi".

"A?". Đưa tay lên sờ, đôi bông tai quả nhiên bị mất một chiếc, chắc chắn là đã rơi trong lúc hỗn loạn vừa rồi.

"Sao lại như vậy chứ". Đó là quà sinh nhật hai mươi tuổi mà Đỗ Phi Vân tặng cô, cô đã chọn đeo nó trong ngày đặc biệt này.

Nhìn biểu hiện đau lòng của cô, anh hỏi, "Rất quan trọng sao?".

Cô nhìn lại anh, vẻ mặt như đưa trẻ con bị cướp mất đồ chơi yêu thích, "Đó là do một người quan trọng tặng, mặc kệ thế nào, anh phải bồi thường cho em".

"Cái đó...". Đừng nói là muốn tìm cũng khó tìm được, cho dù muốn mua, hẳn là số lượng có hạn hoặc phải đặt làm riêng, xem ra giá trị rất xa xỉ...

Nhìn vẻ mặt khó xử của anh, cô cười nói, "Nếu không, dùng cái kia thay thế cũng được".

Theo ánh mắt cô dời đến chiếc hộp nhung đỏ để trên giường, thần sắc cứng đờ.

"Được không, được không, được không?". Cô liên tục hỏi, trong mắt tràn đầy mong muốn. Cô luôn dùng ánh mắt này nhìn anh, mà anh cũng luôn không thể nhẫn tâm với ánh mắt ấy.

Lễ vật này đã ở bên người anh suốt hai năm, vốn cũng là quà sinh nhật hai mươi tuổi của một người.

"Sao không nói gì? Vậy coi như anh đã đồng ý?". Cô tháo nốt chiếc bông tai còn lại, để vào túi anh. "Coi như là anh với em đổi đi".

Quan Nghị nắm chặt tay, cố nén cảm xúc kích động.

Cô không hiểu được ý nghĩa của vật ấy, anh cũng không nói nên lời, dù sao... Giữ ở bên người cũng không có tác dụng, vậy tặng cô cũng không sao.

Lặng im một lát, anh cứng ngắc gật đầu, không để ý đến chút chua chát trong đôi mắt hơi cụp xuống của cô.

Nở nụ cười thật tươi, cô vươn tay ra lấy, mở nắp hộp ra, bông tai pha lê sáng lấp lánh, dưới da thịt trắng nõn mềm mại của cô, tỏa ra một vàng sáng rực rỡ, đẹp lung linh chói mắt, như thể cô vốn dĩ là chủ nhân của nó...

Trong nháy mắt, anh như bị choáng ngợp.

"Không phải anh nói, chưa tặng em quà sinh nhật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net