CHAP IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Suppasit tỉnh rồi, nhưng sao anh cứ nhìn cậu mãi, anh không cho cậu ròi khỏi mắt anh dù chỉ một phút nào, kể cả viêc cậu tắm cũng phải tắm ngay trong nhà vệ sinh ở phòng anh. Căn phòng của anh, ngoài Pakphom thì Kana là người có quyền thứ hai. Tay bê tô cháo, múc nhẹ một muỗng nhỏ thôi ấm cho anh, Suppasit ngon ngoãn mở miệng ăn, nhưng mắt thì cứ dí vào mặt cậu, khiến Kana đỏ mặt

     -" Chủ nhân! Mặt tôi dính gì sao?"

     -" Không! Tại em dễ thương, tôi lỡ nhìn chằm chằm thôi!"

Anh cười, Kana thẹn thùng cuối mặt xuống, từ lúc theo anh về đến giờ đây là lần đầu tiên cậu nghe được lời ngọt ngào từ anh. Lời ngọt ngào chứ không phải quát mắng giận dữ. Kana tiếp tục đưa muỗng cháo gần miệng anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, anh khẽ nhỏ nhẹ

      -" Tha lỗi cho tôi được không? "

      -" Chủ nhân, tôi không giận người!"

Dù nói vậy, thực ra cậu giận anh cực kì, nhất là lúc anh phá đứa con trong bụng cậu. Dù giận nhưng lại không nói ra, vì dù có nói gì thì cậu cũng là hạ nhân của anh thôi.
Cậu cuối đầu, đôi mắt trở nên buồn bã rõ rệt. Anh nhón người kéo đầu cậu, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Kana. Nụ hôn ấy cũng là lần đầu nhẹ nhàng đến đớn đau, không mạnh bạo. Cậu khóc, nước mắt lăn dài trên đôi mi, Suppasit ròi khỏi môi cậu, đưa tay nhẹ nhàng gạt giọt nước mắt ấy, anh chỉ cười rồi kéo cậu vào lòng. Kana oà khóc như một đứa trẻ vừa khóc vừa gọi chủ nhân. Còn vị tổng tài chỉ biết sờ đầu cậu nhóc mà ủi
           -" Kana ngoan! Em bây giờ không phải nô lệ, không phải thế thân! Em là hiện tại, là tương lai của Suppasit này, có biết không hả?!"

Anh thì thào vào tai cậu. Cả hai ôm lấy nhau mãi không buông. Kana khóc đến nỗi ngủ quên trên vai anh lúc nào không biết. Cũng phải thôi, vì kể từ lúc anh hôn mê, cânu ta trực ngày trực đêm, làm gì ngủ ngê được tí nào. Vốn đã khoẻ hơn, anh nhẹ đỡ lấy cậu nằm lên giường, kéo chăn lại, tay vỗ nhẹ như ru đứa bé ngủ ngon. Giọt nước mắt còn đọng trên mi, ngủ trong khi còn thút thít. Nếu không nhìn thì không ai nghĩ cậu nhóc Kana này sắp đến hai mươi bốn tuổi rồi.
Việc ở công ty chắc đã dày cả đống. Anh phải đến đó để làm cho xong, đầu còn băng bó, bản thân bước xuống giường đi còn không vững, vẫn phải trụ lại bức tường. Mild tay bê ly sữa vừa mở cừa phòng thấy anh trai chao đảo vội vã đỡ lấy anh, nhưng lại bị Mew Tổng bịt miệng. Sợ rằng cậu ấy sẽ tỉnh giấc, muốn để cậu ấy nghỉ ngơi thêm chốc lát.

       -" Đưa anh đến công ty!"

-
-
-
-
-
Mild vốn dĩ không cho anh đến, nhưng do sự bướng bỉnh của anh trai nên đành đưa anh đến công ty. Nhưng mọi thứ tươm tất hầu như đâu vào đó... Hợp đồng hay tài liệu đều ngăn nắp, kí kết một cách êm đẹp. Một nữ nhân viên thấy anh, cuối đầu chào rồi cười vui vẻ

      -" Sếp tổng! Vợ ngài thật thông minh. Nhờ cậu ấy mà công ty mình không mất hợp đồng với công ty nào, càng ngày càng đi lên!"

      -" Vợ tôi?"

      -" Đúng vậy! Là cậu trai mà anh từng đưa đến đây đấy ạ! Nhưng cậu ấy hay bị chị Song gây khó vì cho là không tốt nghiệp bằng cấp, không đủ trình độ thay anh phê duyệt hợp đồng! Nhưng thực sự cậu ấy rất thông minh."

Cô nhân viên gửi lời chúc sức khoẻ đến anh rồi cuối chào dời đi. Mew Tổng giờ đây ngẩn ngường, thở phào cười nhẹ nhõm. Paewa vừa hay cũng đến. Cô chào hỏi anh rồi cả hai cùng đưa anh về.
Đến nhà, mùi thơm từ thức ăn lan toả thơm ngát. Kana bận bịu dưới bếp nấu những món ăn dù giản dị nhưng rất thu hút người khác. Vừa hay cả ba vừa về. Ngồi vào bàn ăn cùng nhau ăn cùng nhau trò chuyện...
.
.
.
Đêm rồi, ngoài trời chẳng hiểu sao lại đổ mưa to, Mild đưa Paewa về nhà. Kana và Suppasit trở về phòng. Cậu dìu ang ngồi trên giường, bản thân đi đến cạnh cửa sổ, nhìn từng giọt mưa lất phất rơi xuống

      -" Cảm ơn em vì mọi thứ!"

Kana không nói gì. Chậm rãi quay đầu, đi đến ghế sofa đối diện. Ngồi ở đó, nhìn anh khẽ mỉm cười

      -" Không có gì đâu! Chủ nhân, chúc người ngủ ngon!"

Dứt câu, cậu nằm xuống, kéo tấm chăn mỏng chẳng thể phủ hết người cậu. Cậu không muốn nằm chỗ anh. Để anh nằm một mình có lẽ sẽ thoả mái hơn. Nhưng điều đó khiến anh không vui. Anh muốn hỏi cậu nhiều thứ, chắc chắn anh sẽ hỏi cậu muốn gì, anh sẽ làm tất cả để bù đắp tổn thương do chính bản thân anh gây ra cho cậu....
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net