Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mọi việc dường như trở nên tồi tệ khi Minh Trúc phải đối mặt với một kẻ khát máu. Ma Cà Rồng...
Cô cứ chạy, cứ chạy mãi về phía trước dù rằng mỗi bước chạy của cô đều nặng trĩu. Mồ hôi trên má cô tuông ra như nước đổ lại cộng thêm cái mệt chết người đã khiến cô đứng sựng lại mà thở dốc. Cô không thể chạy tiếp được nữa, cơ thể cô đã đạt đến giới hạn. Tuy nhiên tên Ma Cà Rồng phía sau cô không biết mệt tí nào, chỉ trong nháy mắt hắn đã đứng trước mặt cô.
" Ta không thể chạy tiếp nữa, ngươi muốn hút máu ta thì cứ hút đi, dù sao ta cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ngươi"
Minh Trúc cam đảm nói dù đó chỉ là lời nói xuông và cô nhắm mắt ngước mặt lên như một hành động dâng hiến trong trạng thái mệt lã người. Trước khi làm bữa ăn tối cho hắn, Minh Trúc muốn chết với vẻ hiên ngang hơn là đau đớn. Đã là con người thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, nếu bây giờ chết hiên ngang dưới tay của một Ma Cà Rồng thì còn sướng hơn khi phải quằn quài lúc chết khi tuổi già.
Một hồi lâu, khi Minh Trúc chẳng thấy có hiện tượng gì bất thường như một vết cắn hay một cái đau nhè nhẹ cô mới từ từ mở mắt ra và nhìn hắn. Hắn vẫn đứng chết chân ở đó mà không có bất cứ hành động gì lạ hết. Đây có lẽ là một cơ hội để Minh Trúc có thể nhìn kĩ hơn về một loài mà tự xưng mình đứng đầu chuỗi thức ăn.
Hắn mặc chiếc áo choàng đen dài có nón che phủ cả khuôn mặt. Do trời tối quá nên Minh Trúc không thể nhận diện được khuôn mặt hắn tròn méo ra sao, chí ít ra Minh Trúc cũng có thể biết hắn không nguy hiểm như những con Ma Cà Rồng khác. Cô từng nghe nhiều về những vụ án mạng gây ra bởi Ma Cà Rồng, hễ ai gặp phải chúng cũng đều chịu chung số phận như nhau nhưng cô chưa hề nghe hay thấy một ai đó thoát khỏi nanh vuốt của chúng.
Có lẽ Minh Trúc sẽ trở thành người đầu tiên thoát chết trước tử thần, nếu thế chắc Minh Trúc sẽ nổi tiếng và được nhiều nhà báo săn đón lắm?
Hắn vẫn cứ chôn chân ở đó, chẳng nói chẳng rằng, cho dù Minh Trúc làm bất cứ hành động gì hắn cũng không nhúc nhích hay nói gì cả.
' Hắn bị gì cà, không lẽ thiếu máu quá nên chết luôn rồi sao?'
Minh Trúc thầm nghĩ. Cô đưa tay huơ huơ trước mặt hắn giống như hành động kiểm tra năng lực thị giác, rất tiếc hắn không phản ứng gì. Cô gãi đầu khó hiểu. Để kiểm tra lại một lần nữa Minh Trúc hắng giọng quát lớn.
" Này, ngươi có muốn hút máu ta không hả? Nếu không trả lời, ta xem như ngươi thả ta đấy nhé"
Hắn vẫn giữ cái thái độ im như sên đó. Thoáng qua suy nghĩ của Minh Trúc, cô còn nghĩ tên Ma Cà Rồng này bị câm nữa chứ. Không thấy phản ứng gì cả, Minh Trúc liền ngoảnh mặt bước đi xem như không có chuyện gì xảy ra. Cô ung dung bước đi như thường ngày cô đi học, khoảng một lúc, cô cảm thấy bất an nên đã ngoảnh đầu lại nhìn, cô ngạc nhiên khi không thấy tên Ma Cà Rồng lúc nãy đâu cả, phía trước chỉ còn là cái màu đen rùng rợn.
Chỉ hơi hiếu kì nhưng chuyện hắn đi hay ở lại đều không liên quan đến cô. Minh Trúc khịt mũi rồi quay đầu đi tiếp. Vừa quay mặt ra đằng sau, tên Ma Cà Rồng đột nhiên xuất hiện. Cô giật mình hốt hoảng quát.
" Nè biết hù chết người không hả?"
" Cô chính là Thất Thế Linh Nữ, kẻ mà ta đã tìm bấy lâu nay. Không thể lầm được "
Một giọng nói trầm tĩnh và nghiêm nghị phát ra từ miệng của hắn.
" Cái gì mà Thất Thế Linh Nữ chứ? Tôi không hiểu ông nói gì cả"
Minh Trúc vỗ ngực tự điều tiết lại hơi thở.
" Cô sẽ là người thừa kế sức mạnh của ta và ta có nghĩa vụ đưa cô về thế giới Ma Cà Rồng"
" Ông nói cái gì thế hở? Cái gì là Thất Thế Linh Nữ, cái gì là thế giới Ma Cà Rồng? Tôi chắc ông là một con Ma Cà Rồng tâm thần rồi"
" Cô nên cẩn thận lời nói của mình đấy"
Hắn cảnh cáo. Minh Trúc đành im lặng trước lời đe dọa của hắn. Tuy nhiên cái định nghĩa Thất Thế Linh Nữ đã khiến cô tò mò về thân thế của mình nên cô cả gan mở miệng hỏi hắn.



Bỏ qua


" Thất Thế Linh Nữ là gì vậy?"
" Đó là...."
Chưa kịp nói, hắn bỗng nhiên xô Minh Trúc té chỏng gọng ra sau. Minh Trúc đau đớn lấy tay xoa xoa cái mông và đứng dậy rủa thầm tên Ma Cà Rồng bất lịch sự này. Trong lúc cố xoa bớt cái đau ê ẩm ở mông, Minh Trúc để ý thấy một cái gì đó đen ngòm đang bay về phía cô. Tò mò, Minh Trúc nhíu mắt cố nhìn xem đó là thứ gì và sự tò mò đó đã khiến cô ngạc nhiên khi thứ bay lại chính là một con Ma Cà Rồng khác, hắn cũng mặc chiếc áo màu đen.
Tên này trông có vẻ dữ tợn hơn tên Ma Cà Rồng cô vừa mới gặp bởi cô nhìn thấy rất rõ hai vệt sáng xanh dờn nằm phía trong chiếc nón tối mịt của hắn. Cô đoán đó là cặp mắt của hắn.
Hắn tiếp đất liền cởi chiếc nón đen ra buông lời đe dọa kẻ đứng trước mặt.
" Kang Mafor, ngươi khôn hồn thì hãy đầu hàng, ta sẽ nể tình chúng ta là bạn lâu năm mà tha cho ngươi một con đường sống"
" Ngươi ngây thơ quá rồi đấy, Sick. Ngươi tưởng rằng chỉ với thanh trượng trong tay mà ngươi có thể làm hại đến ta sao?"
Mafor cũng cởi chiếc nón xuống đáp trả đầy thách thức.
Nhờ hắn cởi chiếc nón xuống mà Minh Trúc mới có thể chiêm ngưỡng được gương mặt của hắn. Một gương mặt đầy gân với hai con mắt xanh dờn như cô đã đoán và đặc biệt hơn chính là hai chiếc nanh nhọn hoắt của hắn, nhìn mà sởn cả da gà.
Những nếp nhăn trên mặt Sick đã cho thấy hắn là một Ma Cà Rồng lớn tuổi, ít nhất tuổi thọ của hắn cũng tầm trên vài ngàn, một độ tuổi mà hắn có thể hút máu hết toàn bộ loài người.
Cảm nhận được bầu không khí đang nặng trịch xuống, Minh Trúc liền núp sau bụi cây gần đó để tránh sự liên lụy không cần thiết.
Nghe câu nói của Mafor, Sick liền cười lớn như đang mỉa mai. Dứt tiếng cười ông liền trợn đôi mắt xanh lè của mình lên tuyên chiến với Mafor.
" Vậy thử xem"
Nói xong Sick liền biến ra một thanh quyền trượng với hình thù kì lạ bay tới đâm Mafor. Nhanh như cắt, Mafor tránh né qua một bên rồi tung một đòn đá vào bên sườn của Sick. Hắn rú lên đau đớn rồi hắn quay lại lấy thanh trượng bổ từ trên xuống như thể muốn chẻ Mafor ra làm hai.
" Ngươi vẫn chậm chạp như hôm nào, mọi thứ ngươi sở hữu sẽ không bao giờ hơn được ta"
Mafor mỉa mai. Hai mắt ông hiện lên màu đỏ rựng như màu máu. Chỉ trong tích tắc, Mafor đã dịch chuyển ra sau lưng Sick khiến thanh trượng va đập xuống mặt đường tạo ra một vết nứt khổng lồ. Một cú đánh kinh thiên động địa khiến Minh Trúc giật mình mặc dù cô cách đó một khoảng cách khá an toàn.
" Cái ta có chưa chắc ngươi có, ngươi đừng ở đó mà kiêu ngạo phỉ bán ta"
Sick tức giận lên dùng hết sức mình vung thanh trượng lên múa vài đường trên không và ném ra phía sau.
Với tốc độ trời phú lại cộng thêm sơ hở của Sick tạo ra, thừa cơ hội Mafor liền tung những cú đấm liên hoàn vào sườn hắn. Mỗi cú đấm của Mafor đều hội tụ tất cả sức mạnh vốn có của ông, mỗi cú đấm như trời giáng xuống, Sick té chúi ra trước và ôm ngực khó thở.
Với cú đấm của Mafor- được mệnh danh là cú đấm thép, chắc hẳn vết nội thương mà Sick phải nhận lấy không hề nhẹ. Ít nhất vết thương của ông cũng phải dưỡng hơn ba tháng thì mới có cơ may lành lại như xưa. Tuy nhiên nếu Sick tiếp tục cuộc chiến này thì không chừng ông không cần trị thương mà cần làm một đám tang cho một tộc chủ vừa mới qua đời thì tốt hơn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net