Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  " Sao thế? Cô không thích ngồi à?"
Minh Trúc gượng cười đáp trả rồi ngồi xuống. Một Ma Cà Rồng thô lỗ như Mavis đây mà có thái độ đàng hoàng như thế thì không chừng Mặt Trời sẽ mọc hướng đông mất.
Trong lúc Minh Trúc đang cười khúc khích thì đột nhiên Mavis lên tiếng hỏi.
" Cô có muốn ngắm hoa không?"
Minh Trúc ngạc nhiên với lời đề nghị đó của Mavis. Không lí nào Mavis lại ân cần như thế, không lẽ vì dòng máu kì lạ gì đó đang chảy trong người cô hay vì cô là một con người độc nhất vô nhị có thể đặt chân vào cái thế giới đầy quyền năng như thế này, nếu thật sự là như vậy thì cô cảm thấy khó chịu lắm.
Không thể cứ im thinh thít như thế này được, nếu lỡ anh ta bảo mình khi dễ anh ta thì sẽ có phiền phức. Nghĩ thế nên Minh Trúc đã cất giọng hỏi.
" Ở đây cũng có hoa nữa à?"
" Không tin lời tôi?"
Mavis hỏi đầy ẩn trách. Minh Trúc dựng tóc gáy lắc đầu lia lịa phủ nhận câu hỏi của mình. Cô biết không ai ở đây dám đắc tội đến Mavis và ngay cả cô nếu muốn bảo toàn tính mạng.
" Không.. Tôi chỉ thấy hơi lạ lẫm tí thôi"
" Lạ chỗ nào?"
" Ma Cà Rồng mà cũng thích ngắm hoa chăng?"
" Ma Cà Rồng cũng vẫn có giống cái chứ, nếu đã là giống cái thì đương nhiên vẫn yêu chuộng cái đẹp và hương vị ma mỵ của các loài hoa"
" Ồ"
Đang dần dần hiểu ra vấn đề thì đột nhiên bùm một cái, cả hai liền xuất hiện giữa khung viên chỉ toàn là hoa, nào là cẩm chướng, loa kèn, thậm chí cả những giống hoa mà cô chưa từng gặp nó bao giờ đặc biệt là loài hoa hồng vàng, rất độc đáo. Minh Trúc thốt lên vẻ thích thú rồi tung tăng chạy nhảy khắp khu vườn mà quên đi hiện tại cô đang ở đâu.
Đến hoa nào cô đều đưa mũi ngửi để thưởng thức hương thơm ngào ngạt của hoa đấy. Cả khu vườn nhìn đâu cũng thấy hoa, có lẽ mọi loài hoa trên đời này đều xuất hiện ở nơi đây, điều này khiến cho Minh Trúc vô cùng phấn khích. Đã là con gái thì đương nhiên họ luôn yêu cái đẹp và dễ bị cuốn hút vào hương thơm ma mỵ của loài hoa. Chính vì thế dân gian mới có câu ngọt mật chết ruồi.
" Cô quả thật không phải con người bình thường"
Mavis nói trong khi Minh Trúc đang hân say với hoa hồng vàng. Giật mình, Minh Trúc đứng thẳng dậy nhíu mày hỏi lại.
" Anh nói vậy có ý gì?"
" Vườn hoa này không phải một vườn thường. Mùi hương từ các loài hoa nơi đây đều chứa hàng vạn độc trùng trong đó, đến cả những Ma Cà Rồng cũng đều khiếp sợ trước mùi hương của nó nhưng cô thì lại không, đều đó cho thấy cô có mang trong mình dòng máu Hoàng Triều tộc Kang"
Mavis hạ tầm mặt mình xuống gần sát Minh Trúc giải thích.
"Cái gì chứ....?"
Minh Trúc kinh hãi không thốt nên lời. Cô không ngờ bên ngoài thì mang vẻ đẹp toàn mĩ như vậy nhưng mùi hương của nó lại chứa toàn chất độc. Cũng may là trong người Minh Trúc có cái gì đó bảo vệ tính mạng cô nếu không Minh Trúc đã bỏ mạng nơi này rồi.
" Mục đích của tôi đưa cô đến đây chính là xác nhận thân phận của cô, chỉ tiếc kết quả mà tôi nhận được lại trái ngược với ý tôi"
Mavis tỏ ra tiếc rẻ nói.
" Theo như lời của anh nói, anh đã đem tôi ra làm vật thí nghiệm và cái mà anh muốn chính là mạng của tôi?"
Minh Trúc tức giận dương mắt hỏi và cô không muốn thấy cái gật đầu hay bất cứ từ xác nhận gì của Mavis, cô không muốn lòng tin tưởng của mình đặt vào chàng trai này hóa thành con số không. 

 " Phải"

" Anh thật ác độc, tôi đã từng nghĩ tốt về anh nhưng giờ đây tôi mới thấy được bộ mặt thật của anh"
Minh Trúc quát lớn. Hai khóe mắt của cô đã ứa những giọt nước mắt thất vọng. Trên đời này có mấy ai cho mình cảm giác an toàn, đặc biệt là Ma Cà Rồng. Mafor rồi đến Mavis, hai người đều là Ma Cà Rồng mà cô cảm thấy thân thiện nhất, nhưng giờ đây mọi thứ đã khác, Minh Trúc không còn tí thiện cảm gì đối với Mavis nữa, tất nhiên là toàn thể nòi giống Ma Cà Rồng.
Chẳng thèm quan tâm đến những giọt nước mắt con người, Mavis kề sát vào tai Minh Trúc nói khẽ đầy khing bỉ.
" Con người chỉ là loài thấp hèn, là chuột bạch thí nghiệm cho bọn ta. Cô nên biết trân trọng khi được nói chuyện với tôi và được chết trong tay tôi"
Nói xong Mavis liền quay mặt lại cắn vào cổ của Minh Trúc một cái. Khác hẳn với nữ Ma Cà Rồng, hai chiếc răng của Mavis đang cắm sâu vào bên trong lớp da của Minh Trúc. Minh Trúc hét lên vì cảm giác đau buốt như có cái gì đó đang xé từng thới thịt của cô ra.
Minh Trúc có thể cảm nhận được từ hai chiếc răng nanh của Mavis tiết ra một dung dịch nào đó rất nóng, nóng đến nổi có thể nóng chín cả cơ thể cô vậy.
" Á..."
Chỉ một thoáng, Mavis đẩy Minh Trúc và rút cặp nanh của mình ra. Cậu cười khẩy rồi lấy lau đi những giọt máu tươi đang dính trên mép miệng của mình.
" Anh đã làm gì tôi?"
Minh Trúc quát tháo. Cô lấy tay mình chặn vết thương lại. Có lẽ vết cắn gây cảm giác đau rát nên Minh Trúc hơi nhăn mặt và co người lại một tí.
" Đó chỉ là một nghi thức nhỏ thôi. Ngay bây giờ cô sẽ là một nô lệ hầu cận cho tôi suốt đời"
" Điên khùng. Anh tưởng anh là tộc chủ gì đó ở đây thì có quyền sai khiến mọi người hay sao? Xin lỗi nhe cho dù tôi có là hầu gái đi chăng nữa cũng không hầu cho tên tàn nhẫn như anh đâu"
Minh Trúc tức điên lên quát.
"Cô không đồng ý?"
"Nhất ngôn cửu đỉnh"
"Được"
Ánh mắt Mavis lại nổi lên màu đỏ thẫm, đúng lúc đó tự dưng đầu Minh Trúc đau lên dữ dội như vừa bị ai đó dùng gậy đánh vào vậy. Cô nhăn nhó ôm lấy đầu quằn quại và gào thét lên. Cơn đau này không giống những căn bệnh mà cô hay mắc phải, nó đau đến nổi cô có thể cảm nhận được những sợi dây thần kinh đang đánh liên hồi bên trong não. Một cảm giác khó tả.
"Á...."
Khi ánh mắt Mavis trở lại bình thường thì cơn đau của Minh Trúc cũng dứt hẳn. Cô thở gấp đầy mệt mõi.
" Đấy chính là hình phạt cho những tên nô lệ cứng đầu như cô. Nếu sau này cô mà còn tái phạm hoặc dám rời xa tôi nửa bước thì đừng trách tôi không nương tay đấy"
Dù trong lòng rất tức giận nhưng Minh Trúc không thể bùng nổ ra bên ngoài được, dù muốn dù không, Mavis cũng đã khống chế cô bằng một biện pháp hữu hiệu.
'Anh chờ xem tôi sẽ trả đũa anh như thế nào, Minh Trúc này chưa bao giờ chịu thua ai hết. Rồi có một ngày anh sẽ phải quỳ xuống xin tôi tha mạng'
Minh Trúc tức giận nghĩ thầm. Cô dương đôi mắt hình viên nạn lườm Mavis như muốn nhai sống cậu vậy.
" Đi thôi"
Chẳng màng đến ánh mắt của Minh Trúc, Mavis đã bắt đầu ra vẻ ông chủ và ra lệnh cho cô. Tuy tâm không phục nhưng cái đầu của cô đã phục, cô không thể không nghe theo lời của Mavis vì biết bất cứ lúc nào Mavis cũng có thể hành hạ cô. Những ngày tháng sau này của Minh Trúc sẽ rất gian nan và cực khổ với tên tộc chủ lạ đời này.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net