Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chính vì cái thái độ vô phép đó của Mavis nên Lafic có lời trách móc đứa em trai của mình.
" Em sao thế? Từ xưa tới giờ thế giới Ma Cà Rồng chúng ta chưa từng được loài người đặt chân đến, huống chi là một cô gái dễ thương thế này, em phải biết trân trọng em ấy chứ?"
Những lời nói của anh thật mát dạ làm sao, chẳng giống Mavis tí nào, luôn nói ra những lời khiến Minh Trúc phát điên lên. Nhưng dù sao cô cũng cảm thấy rất vui khi Mavis đang bị giáo huấn trước mặt cô. Minh Trúc vên váo nhìn mông lung nơi khác để giữ tí thể diện cho một tộc chủ đánh kính.
" Anh định đi đâu à?"
Mavis nhíu mày liền bắt qua chuyện khác.
"Ừ, anh định đến viếng thăm cha một lát"
" Vậy thôi anh đi đi, em có chút việc nên không thể đi chung với anh rồi"
Lafic chỉ gật đầu như cái chào tạm biệt rồi rảo bước đi tiếp về phía trước. Minh Trúc dán mắt theo Lafic đang thư thản bước đi. Nhìn dáng đi từ người anh thôi cũng toát lên vẻ điềm tĩnh và sang trọng rồi, đây mới chính là dáng đi của một tộc chủ chứ không như Mavis, cứ như con khỉ xổng chuồng chạy long nhong đủ thứ chỗ.
" Nhìn xong chưa?"
Lại một câu nói nữa mà Mavis khiến Minh Trúc mất cả hứng. Cô đưa mắt lườm Mavis như thể cô muốn nói " rồi sẽ có một ngày tôi sẽ giết chết anh".
" Tôi sẽ đưa cô đến một nơi"
Mavis nói. Không tò mò mà Minh Trúc lại cảm thấy cần phải đề phòng trước lời mời của Mavis. Chỉ vì nhẹ dạ khả tin mà cô đã bị Mavis lừa và còn bị biến thành nô lệ nữa chứ. Thật khó có thể tin lời của cậu lần nữa.
Mọi sự nghi ngờ và e dè của Minh Trúc đều được tập hợp vào cái nhìn của cô. Có lẽ đoán ra được cái suy nghĩ độc đoán của Minh Trúc nên Mavis lên tiếng trấn an.
" Cô an tâm đi, lần này tôi không đưa cô vào nguy hiểm nữa đâu"
" Thật không?"
Minh Trúc hỏi lại để chắc rằng lời nói của Mavis là sự thật.
" Cũng như lời của anh Lafic, cô là vị khách đặc biệt. Thân là tộc chủ làm sao tôi có thể để cô thiệt thòi khi đến đây chứ?"
" Nhưng tôi cũng đã gặp thiệt thòi rồi đấy"
Minh Trúc đáp trả nhưng thể có nỗi oan ức nào đó vậy.
" Chỉ cần cô theo tôi đến đây thì cô sẽ tự tìm ra câu trả lời"
Có vẻ tính tò mò lại lấn áp lòng nghi ngờ của cô. Cách nói chuyện của Mavis thật sự chẳng có gì gọi là giả dối, mà một tộc chủ như cậu thì cần nói dối đối với một con người cậu cho là thấp hèn làm gì. Lần này Minh Trúc lại cho phép mình tin tưởng cậu một lần nữa nên đã gật đầu đồng ý.
"Đi thôi"
Mavis quay gót bước đi, Minh Trúc cũng nối gót theo sau. Đi theo sau Mavis đúng là một cực hình đối với Minh Trúc, cậu không đi một đường thẳng mà cứ tìm đủ ngã ngách mà quẹo. Chỉ đi được một lúc thôi đôi chân của Minh Trúc đã muốn rã rời ra rồi lại cộng thêm biết bao nhiêu ngõ khúc uốn quanh khiến cho đầu óc của cô càng thêm rối não. Cái mệt đang lấn chiếm cơ thể Minh Trúc, cô thả lỏng đôi vai của mình xuống và bước đi đầy vẻ lười biếng.
Bước ra khỏi tòa lâu đài, Minh Trúc lại cùng Mavis đi tiếp về phía trước và rẽ qua phía bên phải. Thể lực của Ma Cà Rồng thì không nói gì nhưng Mavis chẳng hề để ý đến Minh Trúc là một con người, đã là người thì luôn có giới hạn huống chi Minh Trúc đâu phải là vận động viên điên kinh đâu mà đi từ sáng tới giờ không biết mệt.
" Tới chưa vậy?"
Minh Trúc buộc miệng hỏi.
" Sắp tới rồi, cô ráng tí nữa đi"
Mavis không buồn lòng động viên.
" Sao không dịch chuyển cho mau mà phải mắc đi bộ thế?"
" Nếu thế thì làm sao rửa sạch đóng nhớt trên lưng cô?"

" Gì chứ?"
Đóng nhớt là sao? Ý anh ta đang châm biếm mình lười biếng à? Minh Trúc nhíu mày nghiến răng keng két lườm Mavis. Nếu lúc này có ai đó cho Minh Trúc sức mạnh tuyệt đối thì việc đầu tiên Minh Trúc muốn làm chính là giết chết tên Ma Cà Rồng bán móc câu này.
' Đúng là có thù từ kiếp trước mà'
Minh Trúc thầm nghĩ về số phận của mình. Cô lấy tay xoa xoa vào lòng ngực như thể cô đang cố xua tan đi nỗi bực tức của mình và chờ ngày trả mối thù này.
Dưới ánh sáng mờ ảo, một ngôi làng hiện ra trước mắt Minh Trúc, cô không khỏi bàng hoàng pha chút vui mừng khi nhìn thấy ngôi làng. Tuy nhiên cái mà Minh Trúc khó hiểu nhất chính là ánh sáng yếu ớt ở thế giới Ma Cà Rồng này.
" Tại sao ở đây lại không có ánh sáng thế?"
Mavis dừng chân lại bỏ hai tay vào túi quần, Minh Trúc chỉ lo nhìn lên trên mà lại đâm đầu vào lưng của Mavis lần hai. Cũng may lần này chỉ là cú va chạm nhẹ nên không có bất kì hiện tượng gì ngoài cái nảy mình của Minh Trúc.
" Không phải là không có ánh sáng mà ánh sáng tồn tại ở thế giới Ma Cà Rồng là rất yếu, nó không giống Mặt Trời hay Mặt Trăng ở thế giới của cô"
" Vậy nguồn sáng từ đâu ra thế?"
" Đom đóm. Đom đóm chính là nguồn sáng duy nhất ở thế giới Ma Cà Rồng. Có lẽ cô cũng đã biết về loài vật này rồi đúng không?"
Mavis chỉ ngón tay lên những chú đom đóm phía trên đỉnh đầu. Đến bây giờ Minh Trúc mới chú ý thấy ở nơi này có rất nhiều đom đóm, chúng cứ như những chiếc lòng đèn di động di chuyển khắp mọi nơi để thực hiện nhiệm vụ thiên liêng của mình.
" Đẹp quá"
Minh Trúc thốt lên trước vẻ đẹp của đóm đóm khi tự bản thân chúng phá vỡ đi bầu không khí tối như mực của bóng đêm. Minh Trúc với tay lên chụp lấy một con và đưa lại gần mắt.
" Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đom đóm gần như vậy đấy"
Minh Trúc dường như quên đi những bực tức trong người mà nở nụ cười tươi rối nói với Mavis. Cảm nhận được vẻ hồn nhiên của Minh Trúc, Mavis khẽ cười và bảo.
" Nếu cô muốn tôi có thể tặng cô một lọ đom đóm"
" Không đâu. Tôi không muốn giam cầm chúng trong chiếc lọ nhỏ xíu ấy, tôi chỉ mong chúng có thể thoải mái bay lượn tới bất kì nơi nào mà chúng muốn"
Minh Trúc thả con đom đóm trên tay của mình lên không trung để chứng minh cho lời nói của mình là sự thật.
" Cô đúng là một cô gái nhân hậu đấy"
Mavis nhìn Minh Trúc cười và khen ngợi. Không biết có phải nghe lầm hay không? Minh Trúc đứng đơ người ra nhìn Mavis, Minh Trúc không thể ngờ tới lời khen ngợi mình lại xuất phát từ miệng của Mavis. Đúng là một hiện tượng lạ, nó hiếm gặp còn hơn là Nhật Thực toàn phần nữa.
" Anh đang khen tôi ấy à?"
" Không được sao?"
" Được... À anh Mavis này, mình đang đi đâu thế?"
Nghe câu hỏi của Minh Trúc, vẻ mặt của Mavis cau lại vẻ ngạc nhiên nhưng rồi nó cũng giản ra vì tức cười. Cậu chưa từng được ai gọi tên mình vẻ thân thiết như vậy ngoài người anh Lafic của cậu ra. Minh Trúc chính là người thứ hai dám xưng hô như thế với cậu. Cảm giác của Mavis hiện có cá gì đó là lạ mà không thể dùng từ gì để diễn tả được hết.
"Anh có nghe tôi hỏi gì không hả?"
Minh Trúc giục để tìm câu trả lời của Mavis.
Bất thần Mavis giật mình, vì suy nghĩ về câu nói lúc nãy của cô mà Mavis đã quên đi Minh Trúc muốn hỏi gì, vì thế cậu cứ ậm ự như thay thế cho một câu trả lời.
Minh Trúc bực mình không thèm hỏi thêm nữa vì cô cho rằng cô đang bị xem thường, cũng phải thôi loài người vốn đã rất thấp hèn trong mắt Ma Cà Rồng mà và cô lại còn là nô lệ cho Mavis nữa nên lòng tự ti của cô bỗng bộc phát.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net