SỐ PHẬN 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một túp lều tranh đơn sơ gần bờ sông, một chàng trai trẻ đang cố lặng lẽ bước thật nhẹ

-Teno, con lại đi đâu vậy?
-Aha, con chỉ đi nhặt củi thôi mà mẹ
-Con đứng lại đó, mẹ sẽ không cho con đi đâu hết
-Mẹ à, mẹ biết đấy, làng ta đã cực kì nghèo rồi mà
-Điều đó thì ai cũng biết, nhưng con này... Không ai bắt con phải đi cả
-Con bắt con đi mẹ à, con muốn vậy!
-Sao, sao con lại phải làm như vậy?
-Chỉ là...con...con... Con yêu ngôi làng này
Con phải đi ngay, mẹ bảo trọng nhé (chạy vụt)
-Này, Teno đừng đi mà... Đừng bỏ mẹ một mình
-Mẹ à, con thực sự xin lỗi

Màu tóc vàng nắng cùng ánh trăng làm tóc của cậu càng sáng hơn. Đôi chân mảnh mai bước đi trên nền đất cộc cằn khiến ai nhìn cũng thương.

Cậu, là một người nông dân nghèo, ra đi tìm cách để cứu ngôi làng nhỏ bé của mình, dáng người mảnh mai, nhỏ nhắn như con gái vậy.

-Aha trời hôm nay lạnh thật đấy
"Phù" thổi lên bầu trời là nhưng làn khói trắng từ hơi thở run rẩy yếu ớt.

Những âm thanh phát ra trong màn đêm lạnh lẽo cũng chỉ để an ủi bản thân mình. Biết là cô đơn, biết là lạc lõng, nhưng nụ cười của cậu đã xua tan đi những nỗi buồn vang vẳng

Hơn 5 ngày, rễ cây, cỏ dại làm thức ăn, nước ven suối để uống. Đói quá, khát quá Teno ngất lịm đi, mơ màng

Tỉnh dậy trên một con thuyền, Teno bất giác giật mình. Hai tay, chân bị chói chặt, không thể làm gì. Chợt cánh của thuyền mở ra...

-Mày, tỉnh rồi hả
-Ông muốn gì ở tôi...
-Tất nhiên là bán mày rồi. Mày xinh đẹp thật đấy, tao thực sự tiếc vì mày là con trai đấy
-"Tất nhiên ông không thể thay đổi sự thật"
-Tao mong là khuôn mặt của mày sẽ có ích

Tàu cập bến tại một đất nước có tên Cysdra
Tất cả mọi nô lệ được xếp thành hàng và treo bảng giá trên cổ. Từng tên lái buôn giàu có, quan lại bước đến và chọn cho mình nô lệ phù hợp, ngàn người tấp nập ra vào rồi lại vào ra.

A, a, hết đời bố cháu, nam nhi cũng phải làm nô lệ, nhục thật nhỉ - Cậu nghĩ

Từng người đến rồi lại đi, số lượng nô lệ vơi dần. Hình như số nô lệ không được mua sẽ bị quẳng xuống biển. Teno chẳng muốn vậy đâu, nhưng sẽ có ai mua cậu? Nếu có người mua thì đã là có phúc
Số lượng còn lại một, chỉ còn một người

-Tao còn tưởng mày sẽ có giá lắm, hóa ra chỉ là rẻ rách THẬT PHÍ PHẠM, RÁC RƯỞI
-Vì mày có khuôn mặt đẹp nên tao sẽ cho vào chuồng Hổ, cào sạch da mặt mày ra rồi vứt đi, vậy là thêm một trò vui.
-"Kết thúc nhanh nhỉ, tôi còn tưởng phải lâu chứ"

Một tiếng chuông nhà thờ vang lên, mắt cậu lại bắt đầu mơ màng đầu đau như búa bổ. Ước gì có một phép màu nào đó xua tan nỗi đau dai dẳng này...

-Ông chủ, còn người ở kia thì sao
-Nó là hàng tồn, không có giá trị, tôi định vứt nó đi, thưa hoàng tử
-Vậy ông không cần?
-Dạ vầng đúng, nhưng Hoàng tử đừng lôi nó về làm gì cho chật hoàng cung.
-Ông cứ đưa nó cho tôi, tôi đang cần
-Dạ, hoàng tử cứ tự nhiên

Trời nắng quá, vì say nắng mà Teno toát sạch mồ hôi, người cậu lại còn khẳng khiu hơn trước. Nằm gục ra đất, hai mắt nhắm nghiền, không mở ra nổi. Nhưng sao lại mát quá, ai đó đang bế cậu dịu dàng như vậy?
Một bàn tay nhẹ nhàng nhấc cậu lên như một cục bông gòn, hắn vuốt tóc cậu dịu dàng, ôm trọn cậu vào lòng rồi bước đi
Teno đã thực sự mệt rồi, cậu không còn chút sức lực nào nữa, không thể nhìn rõ được người đang bế cậu, càng không thể lắng nghe được cuộc trò chuyện này ra sao. Ara, khi cậu tỉnh dậy thì sẽ như thế nào nhỉ ?...

-còn tiếp-

---------------------------------------------------------------------------
Thực sự là tớ đang vắt óc nghĩ cho "Số phận 2". Tiến triển từ chỗ này khó thấy bà cố luôn
Ai đó hóng cho tớ vui với ( TДT)
Tớ sẽ cập nhật "Số phận 2" sớm nhất có thể nhé :3
♡Mochi♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net