C17 - BFF - Big Fat Failure

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đuổi được "nam chính" khỏi lãnh địa, cô thở phào nhẹ nhõm. Thực sự là về đến phòng làm việc riêng là ném cả giày cao gót, mặc kệ cái váy đang mặc mà gác chân lên bàn, ngả lưng hết cỡ trên cái ghế nghìn đô được công ty đặt riêng cho cô, đặt tay lên trán cho thật nghệ rồi nằm đó giả chết.

TMD. Một lần nữa cô lại bị tên khốn đó đe dọa. Báo cho SEC. Chính thức chấm dứt công việc của cô, trực tiếp khiến cô phải phụ thuộc vào hắn. Thật kinh hoàng, cô mới rời khỏi hắn môt lúc hắn đã xính xính lượn lờ tới trước mặt cô

Cô có nên ngưỡng mộ hắn không nhỉ? Chỉ sợ mọi chuyện chưa đủ loạn. Chỉ sợ rằng cô chưa ghét hắn đủ. Hắn liên tiếp nâng tầm sự khó khăn mà cô đang phải đối mặt. Nhẽ cô đây đủ trình đánh thức tiềm lực bám dính và hành động vô lý của the "nam chính" được?

Buồn nôn quá đi, tình yêu ... méo có giá trị như thế được!

Đùa chứ, nếu lúc này có một chai rượu ở bên cạnh mặc kệ là vang hay brandy, hay rượu đế VIệt Nam chắc cô cũng quất hết luôn. Cô vừa ngộ ra tại sao lại có lắm người nghiện ngập như vậy, chìm trong rượu thì ít nhất cũng không nghĩ nổi đến hiện thực phức tạp nữa.

Cô thực sự muốn quên đi cái cảm giác yếu đuối khi bị hắn giữ lại từ phía sau. Cái cảm giác ngộp thở khi cả cơ thể cô bị hắn bao trùm, cái cảm giác tối sầm lại khi ánh sáng bị bóng lưng hắn che lấp, cái cảm giác bị chế ngự mà không có lối thoát ra bị nuốt chửng bởi bóng tối đen như mực, đen như cái tiền đồ của chị Dậu vậy!

Không! Cô không phải Dậu tá điền lực lưỡng thất học! Mỗi tội là vấn đề không được giải quyết thì vẫn cứ tồn đọng mà thôi. Quá trình nộp hồ sơ du học ít nhất cũng dạy cho cô sự dũng cảm để đối mặt với thư từ chối, cũng chính là thất bại của bản thân. Đúng vậy, để bị hắn nắm thóp chẳng qua cũng là thất bại của cô khi để những chỗ hiểm của bản thân một cách lộ liễu mà thôi.

Đầu tiên thì đừng để ai nhìn thấy cái vẻ thất bại hiện tại đã. Cô tự nhủ và bật ngồi dậy, thẳng lưng, ngẩng cao đầu, tay đặt trên bàn. Tất nhiên, làm nhanh thể nào cũng có sai sót, cô gạt tay trúng cái điện thoại Iphone, làm nó rơi xuống đất.

Apple. Nghĩ khác.

Cô chợt nhận ra bản thân ngốc và cứng nhắc không tả nổi. Lỗi lớn nhất của cô là không phải công dân Mỹ, một điều thật ra khá dễ sửa, nhất là khi có tiền - không cần nhiều luôn. Con đường thông thường của du học sinh là lấy người bản xứ, hoặc thông qua việc là một nhân viên có năng lực mà nước sở tại bị thiếu. Là một đứa vô cùng kiêu ngạo về cái đầu ắt hẳn là cao hơn người khác của bản thân, tất nhiên cô chỉ chăm chăm trở thành nhân viên tốt nhất, là người tài giỏi nhất. Nhưng... ở một góc nhìn khác thì cô cũng có thể là một nhà đầu tư - thời gian vừa qua cô kiếm đủ nhiều cho EB-5. 500 ngàn đô, đến 1 triệu, đầu tư vào nước Mỹ, tạo đủ công ăn việc làm cho 10 người là đủ kéo cả bố, mẹ và đứa em gái sang luôn.

Cô có đủ tiềm lực tài chính, cho việc này, dù gì mà nói, thưởng năm ngoái của cô còn cao hơn vậy. Tất nhiên, nếu tên khốn kia báo với SEC, thì có một thực tế là cô mới đang trong giai đoạn chờ hưởng lợi, chỉ cần bán sớm - lấy tiền đầu tư cho thẻ xanh là đã đủ xóa mọi bằng chứng mà hắn có để chống lại cô. Thật sự là một mũi tên trúng hai con chim, chẳng qua là một mũi tên thật đắt tiền mà thôi. Vả lại, trong thời gian 5 năm thẻ xanh chỉ cần cô dính phốt thì vừa mất tiền vừa bị đuổi về, ví dụ như thằng chó đẻ nào đó quyết định tố cáo cô vì một lý do trời đánh thánh vật nào đó vậy.

Có nghĩa là dù thế nào cô vẫn phải ngoan ngoãn mà nhìn sắc mặt tên đó mới sống được.

Ngậm bồ hòn làm ngọt.

Cộng thêm cả việc hắn đã "bao" cả công ty của cô nữa chứ... Như vậy nghĩa là bất kì liên lạc nào của cô sử dụng mạng lưới của công ty hay kể cả tài khoản của công ty cũng có thể bị báo cáo lại. Kiểu như là một liên lạc bất thường với luật sư nhập cư của công ty, cùng lúc đó, nếu không có liên lạc gì thì cũng là một sự bất thường bởi vì cô sẽ không ngu mà không làm gì cả.

Reng..Reng...

Là điện thoại từ thư kí của cô. Trưa như vậy rồi... Là Phương Anh, bạn thân của cô từ cấp 2, quá nửa đời cô luôn rồi.

"Chị, cuộc hẹn với văn phòng luật sư Poppy Nguyen"

"Chị biết rồi, em nối máy cho chị" Nói đoạn cô đeo sẵn tai nghe, để người khác nghe thấy thì thật không hay ho gì cơ.

Ngay lập tức, cái mặt to đùng của Phương Anh hiện lên trên màn chiếu trước mặt cô. Mặt nó về bản chất vẫn tròn như vậy, được cái là dạo này làm tóc hợp mặt hơn với có trang điểm kĩ lưỡng, chứ không thì chẳng khác gì cái bánh bao cả!

"Ê chờ tí, chờ tí nhé để bố cắm tai nghe" Câu này cũng từ cấp 2 luôn, thât éo ai ngờ là con bé lớp trưởng bị cô trêu cho khóc suốt mấy năm cấp 2 lại tiến hóa thành loại mặt hàng sống bằng nghề cãi người khác như thế này, còn không nhận những vụ gia sản dưới 3 triệu đô nữa chứ.

"LOL. Ắt hẳn là mày quá nhớ tao nên hẹn giờ tao luôn phải không? Chứ dạng mày ế chỏng ế chơ thì tuổi gì mà đòi đi gặp luật sư ly hôn? Có khi tao còn chết trước khi con Bích mày kiếm được cái tổ để về mất!"

Yep, điển hình bạn mình rồi, chuyên phát ngôn cả tràng dài, và thế éo nào cũng trúng chỗ đau cả.

Cô cũng bắt nhịp và chuyển sang nói Tiếng Việt, dù gì mà nói phần lớn mọi người ở đây chỉ biết tiếng Quan Thoại, tiếng Quảng Đông hay tiếng Nhật và cả tiếng Hàn. Cô khá chắc chắn là chỉ Betsy Graseck nói và viết được Tiếng Việt mà thôi. Mà cấp trên có ai rảnh đâu?

"Tao đang có vấn đề thực sư đấy."

Và cô bị chó bạn cười đểu.

"Cũng chưa đến lúc tao phải ra quân hihihi, mày kết hôn tao mới có việc." Nghe thì kiểu như sẵn sàng đi làm phù dâu. Nhưng thực tế thì lại là mày lo mà kết hôn đi để rồi còn ly dị tao mới kiếm tiền được. 

Nhưng sở trường ly dị thì cũng nên biết về hôn nhân chứ? "Ờ thì nó đòi cưới"

"Bác sĩ bảo mày cưới?" Liên quan vãi, bố mày còn giáo dục chúng mày về giới tính cả ngày thay cho giáo viên nhé! Bố chưa mất não đến mức không dùng bao cao su, nếu cần thì bố mày cũng vẫn còn biết sử dụng thuốc tránh thai khẩn cấp.

"Đéo, khách hàng của tao"

"Không thích thì mày đi mà report với HR, sao tao giải quyết được?" Human Resources không phải là những người bạn thân thiện. Chúng nó toàn là bọn kiểu, hãy nhịn đi vì profit của công ty chúng ta, nhất là trong cái giới đầu tư tiền là số một này. Nhân viên chả là cái thá gì cả. Bà cô gìa này cũng chỉ cần lời khuyên pháp lý thôi.

"Báo đươc thì tao đã không khóc với mày, high ranking profile, đủ to để tao đéo thể làm gì được"

"Đứa nào  giàu có mà lại mắt mù tai điếc thần kinh có vấn đề đi chọn con tác ta là mày?"

" Dylan Denver "

"Một cái tên lạ hoắc. Lão già dâm dê hay sao mà mày ghét bỏ nó quá trời..."

"Mày đéo biết thằng đấy à?" Khổ thân anh giai, đã đến đẳng cấp tỉ phú mà cuối cùng vẫn bị người trong giới đéo biết. Nhưng thực ra thì do con này oblivious hết thuốc chữa. 

"Kay, nói vậy thì nổi lằm à? Mày biết thừa tao không bao giờ đọc báo.  Mày biết thừa là có thời tao  còn không biết Bill Gates là ai mà!" Sự thật là nó là con mù đường mù đời, mù thông tin... nhưng được cái luôn nhận rõ sai lầm của bản thân "Đợi bố hỏi anh gúc phát"

Ngưng một giây... và cháu nó bùng nổ.

"Ôi vãi, cực phẩm, soái ca tỷ phú độc thân chưa từng có vợ cũ, không có scandal, most eligible bachelor of NYC này. Tao thề là tao đéo tin loại mặt hàng này có quan hệ bất chính với mày ý.  Tao thề là mày gọi điện để khoe vào cái mặt ế của tao chứ đéo có thiện ý gì cả! Mày nêu thử một lý do ra đây xem tại sao mày lại đéo thích có được không?"

"Vì tao đéo quen nó! Và vì nó là một kẻ quen thói trưởng giả bắt nạt.."

"Ờm, nó học cùng trường mày này?"

WHAT! WHAT? CLGT?

"Đừng nói thánh Google giờ lại còn không tra nổi tiểu sử của khách hàng nhé!"

"Không ai quan tâm đến trường đại học của một thằng bỏ học, nhất là một thằng luôn mồm xỉ vả tác dụng của higher education cả! Vả lại có học chung trường chắc gì đã gặp nhau?" Một lý do nữa để cái tên Dylan Denver bị gạch chân trên sổ đen của cô - dám ghét trường đại học đã trao học bổng cho cô.

"Nhưng cũng là một khả năng là nó thích mày từ thời đại học, dù gì mà nói, tao đã từng là một sinh vật sống đáng thương được mày cưu mang. Không có lý do gì mà nó không phải là một chú cừu tội nghiệp bị mày chăn dắt đến nghiện!''

"Có là dạng đấy thì cũng đéo liên quan đến phẩm giá của nó phải không?"

"True!" "Nhưng tao được mày dạy là nghe từ hai phía, không tin hoàn toàn vào accusser. "

"Nhưng tao là bạn mày mà, nhẽ mày đéo tin bạn mày."

"Tình bạn của mày và tao không làm cho claim của mày valid hơn tí nào cả! Cái này là chính mày dạy tao luôn."

Nói đến thế thì cô biết đỡ thế nào được, đúng là hồi xưa cô có ngồi phân tích vài tiếng vụ Kavanaugh cho nó. Nói hết từ việc không nên tin tưởng hoàn toàn và nạn nhân, rồi là tại sao presumption of innocent (suy đoán vô tội) là một trong những công cụ hữu hiệu nhất trong giới luật, và rồi cũng ngồi than  thở #metoo bị lạm dụng bởi mấy người có quyền rồi lại bị biến chất.  

"Anw, tao nói với kinh nghiệm làm luật sư nhé, với dạng tỉ phú như thế này, tao khuyên mày cứ lấy nó đi, xong chờ nó chán thi ly hôn chia tài sản. Chứ mày đấu bây giờ mày muốn claim thằng này quấy rối tình dục mày, thì lỗi quá nhẹ không gây ảnh hưởng đến nó, mày đưa nó lên báo là xâm hại tình dục, công ty mày sẽ cho mày nghỉ việc đầu tiên, rồi kiện mày thứ hai. Và mày biết thừa nó sẽ như vậy."

Đúng vậy, nếu ra toà, cả hai phía đều luôn được lắng nghe. Nhưng bên cạnh câu chuyện thì hình tượng cũng rất quan trọng. Nữ cường nhân thì toàn bị gắn với danh bossy chả ai yêu quý cả. Nếu vậy thì cô không thể thắng được. "Tao thật sự rất cáu. Kiểu như các legal options của tao đều bị nó khống chế ý."

"Tao lại thấy hai đứa chúng mày, đôi lứa xứng đôi. Cảm giác lần đầu tiên kiểu có một thằng đi guốc trong bụng mày khiến tao cảm thấy hạnh phúc vãi cả. Đây ắt hẳn là dấu hiệu bạn tao sắp được gả đi rồi"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net