Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Phương đi rồi, để lại Phất Dung Quân một mình ở nơi này, nhìn cảnh vật xung quanh vẫn như vậy một màu tươi đẹp , chỉ khác là bóng dáng thân thuộc kia đã sớm không còn lưu lại.

Có lẽ y chưa đủ tốt, cũng chưa đủ khả năng níu giữ trái tim của Mặc Phương.
Thế nhưng y chính là đã làm tất cả những gì có thể, yêu hắn bằng cả sinh mệnh của mình.

Chỉ tiếc là hắn vốn dĩ chưa từng đặt y trong trái tim. Bởi thế mới cất bước ra đi không một lần quay đầu nhìn lại.

Buổi sáng Phất Dung Quân thức dậy với đôi mắt sưng đỏ, y cũng không muốn bản thân mình yếu đuối như vậy, thế nhưng chẳng thể ngăn nổi cảm xúc ở trong lòng.

Mỗi lần mở mắt đều hy vọng chuỗi ngày qua chỉ là một giấc mơ, mà Mặc Phương kì thực vẫn đang ở bên cạnh y như lúc trước , thế những mỗi lần lại đều chỉ nhận về thất vọng.

Giường tre trống trải chỉ có một mình y cô quạnh nằm đó, y nhớ đến vòng tay ấm áp của Mặc Phương, nhớ đến ánh mắt ôn nhu của hắn mỗi khi nhẹ ôm lấy mình, tất cả bây giờ có lẽ chỉ còn tồn tại trong những giấc mơ thấm đẫm nước mắt.

Y đứng trong gian bếp thân thuộc, nấu những món ăn lúc trước vẫn thường nấu, lại dọn đầy một bàn thật thịnh soạn.

Mỗi món ăn trên bàn đều là thứ mà Mặc Phương yêu thích.

Hắn thích rau thơm thế nhưng lại đặc biệt ghét mùi húng quế, hắn thích ăn bánh bao nhân thịt bò, cũng thích món gà xào nấm hương thơm nồng vị tiêu cay.

Một bàn đầy món ngon như vậy thế nhưng Phất Dung Quân lại chẳng có tâm trạng đụng đũa, ánh mắt thất thần như vẫn luôn trông ngóng bóng dáng ai đó quay trở lại.Chỉ là y rốt cuộc vẫn không thể đợi được, đem đồ ăn nguội lạnh mà đổ bỏ.

Ánh nắng mùa hạ có phần gay gắt phủ lên mặt đất một màu vàng rụm, Phất Dung Quân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh trước mặt . Không khí nơi đây thật trong lành, cũng thật tươi đẹp , thế nhưng trong lòng y lại như vậy giống như có mây đen giăng kín.

Y ngồi trên cầu gỗ ngắm nhìn dòng sông nhỏ trước mắt , mỗi một cảnh vật nơi này đều gợi nhớ đến quãng thời gian ở bên cạnh Mặc Phương.

Thế nhưng bây giờ cảnh còn người mất, trong lòng y lại nhịn không được chua xót.

Nhìn dòng nước chảy xiết dưới chân mình, ý nghĩ muốn đem linh hồn mình hòa vào làn nước trong mát kia lại khẽ nhen nhóm.

Cuộc sống này tươi đẹp đến như vậy , không nên bị dáng vẻ u ám của y ảnh hưởng, tiến lên một bước bản thân chẳng phải sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều hay sao...

==================

Lúc Mặc Phương vội vã trở về , đối diện với hắn chỉ là căn nhà trống vắng.

Hắn chạy đi khắp những nơi quen thuộc vẫn là không thể tìm thấy bóng dáng của Phất Dung Quân.

Mặc Phương thẫn thờ ngồi trên ghế gỗ trước hiên nhà, nơi mà cách đây không lâu hắn cùng Phất Dung Quân đều mỗi ngày cùng nhau vui vẻ ngắm hoàng hôn buông xuống.Chờ đợi đến khi bầu trời trong xanh dần chuyển sang một màu đen dày đặc lại vẫn không thấy được y quay trở về.

Bên ngoài mưa tí tách rơi mỗi lúc lại càng thêm nặng hạt, mái tranh từ lúc nào đã thủng đến một lỗ to, nước mưa cũng theo đó mà chảy xuống ướt sũng một mảng ngay giữa giường nhỏ.

Cũng không biết lỗ thủng này từ khi nào xuất hiện. Nghĩ đến Phất Dung Quân mỗi lần như vậy đều chỉ có thể thu mình lại một góc giường, ngay đến giấc ngủ cũng không được trọn vẹn, trong lòng hắn lại khẽ ẩn đau.

Bởi vì thân thể Phất Dung Quân có chút yếu ớt thế nên trước giờ mấy việc sửa chữa như này hắn đều không cho y đụng đến. mà y như vậy cũng không muốn nhờ vả đến người khác, cứ âm thầm chịu đựng như vậy , giống như cái cách y đem mọi chuyện che dấu, đến tột cùng cũng không nói cho hắn biết được rằng , bản thân vì cứu lấy hắn đã đánh đổi cả một cuộc đời tự tại phía trước.

Phất Dung Quân giờ này ở đâu , làm gì , liệu y có tha thứ cho một kẻ tồi tệ như hắn không ? hàng ngàn những câu hỏi không có lời giải hiện lên trong đầu Mặc Phương. hắn lại chỉ có thể chôn mặt vào đầu gối, như vậy trải qua một đêm dài đằng đẵng.

Sáng hôm sau, lúc Mặc Phương tỉnh dậy , nhìn quanh căn nhà thân quen nhưng lại trống vắng đến đáng sợ, dường như hắn đã có thể cảm nhận được sự cô đơn đã đeo bám Phất Dung Quân quãng thời gian vừa qua .

Thoáng thấy có bóng người vụt qua phía ngoài cửa , Mặc Phương vội vàng chạy ra liền phát hiện người kia chính là Tiểu Mãn lúc trước vẫn luôn thầm thích Phất Dung Quân.

Mà tiểu Mãn nhìn thấy Mặc Phuơng cũng liền tức giận đi tới .

" Ngươi còn quay về đây làm gì ?"

" Phất Dung ở đâu ?"

Mặc Phương không có trả lời trực tiếp hỏi ngược lại.

" Ngươi tìm huynh ấy để làm gì , chẳng phải ngươi đã bỏ rơi huynh ấy sao ? giờ còn có mặt mũi quay lại nữa !"

" Tiểu Mãn ta xin cô đó , nói cho ta biết Phất Dung hiện tại ở đâu được không ?"

Nếu như là lúc trước hắn sẽ không đời nào hạ mình nhượng bộ trước người kia như vậy , thế nhưng lúc này để được gặp lại y dẫu có phải làm bất kì điều gì hắn cũng cam tâm tình nguyện .

Thế nhưng người kia cũng không có ý định nói cho hắn biết , chỉ khẽ thở dài một tiếng .

" Phất Dung huynh ấy.. sẽ không gặp người nữa đâu..."

" Vì cớ gì lại không nói cho ta biết , nếu Phất Dung biết được ta ở đây chắc chắn sẽ quay lại gặp ta !"

"Ngươi có thể khẳng định huynh ấy muốn gặp lại ngươi sao ? Mặc Phương, ta nói cho ngươi biết một điều , cả đời này ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thể gặp lại được Phất Dung ca ca nữa ".

Tiểu Mãn xoay người muốn rời đi liền bị Mặc Phương trực tiếp túm lại, hắn có chút mất kiên nhẫn đem ánh mắt đầy sát ý nhìn đến đối phương.

" Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng cũng đừng mong rời khỏi !"

Nữ tử đối với hành động sỗ sàng cũng không có lấy làm sợ hãi thế nhưng giọng nói lúc này lại có chút nghẹn ngào, viền mắt cũng như vậy bất giác đỏ lên. nhẹ nhàng buông ra hai tiếng.

" Chết rồi !"

" Chết rồi? ngươi đang nói cái gì vậy ?"

" Ta nói Phất Dung ca ca chết rồi, ngươi nghe không rõ sao ? trừ phi ngươi có thể tự mình xuống âm phủ nếu không cũng đưng mơ tưởng nhìn thấy huynh ấy một lần nữa !"








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net