Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối mọi người quây quần bên mâm cơm giản dị .

Ngồi đối diện cùng Mặc Phương lúc này là một lão bá ước chừng ngoài ngũ tuần , chính là phụ thân của Tiểu Tô,  thường được mọi người  gọi  là Lý Bá .

Ông hồ hởi kể lại chuyện lúc trước đã cứu Phất Dung Quân như thế nào, rồi sau đó y cùng tiểu nữ nhà mình nên duyên ra sao , bộ dáng vui vẻ nhiệt tình hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của Mặc Phương đã đen đi vài phần.

Nhìn đến Tiểu Tô bên cạnh ân cần gắp thức ăn cho Phất Dung Quân,  mà y đối với người kia cũng một mực yêu chiều , trong lòng Mặc Phương giống như bị kim châm nhức nhối vô cùng.

Bởi vì căn nhà nhỏ hẹp chỉ có vẻn vẹn hai phòng ngủ nên buổi đêm Mặc Phương chỉ có thể ngủ chung với Lý Bá .

Nghĩ đến phòng bên cảnh vợ chồng ân ái không khỏi cảm thấy muốn tìm một cái hố nhảy xuống chết quách đi cho xong.

Mà kì thực Phất Dung Quân ở bên này lại không thực sự như những gì hắn nghĩ.

Bởi lẽ y cùng Tiểu Tô trên thực tế là lần đầu tiên cùng nhau ở chung một phòng.

Cả hai đều có chút ngượng ngùng lại chỉ có thể cùng nhau phối hợp diễn một màn trước mắt người ngoài giống như họ thực sự là một đôi phu thê tình nồng ý đậm.

Phất Dung Quân nằm bên mép giường, trong lòng không ngừng nghĩ về người ở phòng kế bên.

Tuy nói rằng bản thân phải quên đi mọi chuyện , đem tình cảm ngu ngốc kia chôn vùi vào quá khứ , thế nhưng sao có thể nhìn thấy người ta ở trước mặt mà không có chút dao động.

Chỉ là y rốt cuộc vẫn phải cố gắng kìm nén bản thân mình, xem hắn giống như một cố nhân thoáng qua bên đời . Sau vài ngày nữa thôi , đợi cho hắn hoàn toàn tin tưởng vào mối quan hệ này cũng sẽ rời đi. Đến lúc đó y sẽ không cần phải cố gắng gồng gánh cảm xúc như bây giờ nữa.

Tiểu Tô nhận ra thái độ của Phất Dung Quân thật sự bất thường , cũng nhìn ra nam tử xa lạ kia đối với y luôn là một ánh mắt chứa đầy nuối tiếc , thật tình chẳng hề giống như cái cách mà những người bằng hữu lâu ngày gặp lại.

Người kia cùng Phất Dung Quân ắt hẳn trước đây đã từng có mối quan hệ không hề đơn giản , chỉ là nàng cũng không tiện hỏi đến chuyện riêng tư của y.

Nhìn thấy dáng vẻ trằn trọc của y , lại chỉ có thể im lặng, nếu như y thật lòng muốn chia sẻ sẽ tự mình nói ra mà thôi.

Vở kịch này của Phất Dung Quân diễn đến hăng say thế nhưng qua vài ngày Mặc Phương vẫn không có ý định rời đi.

Mà mỗi lần chạm mặt hắn sẽ lại dùng đến ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn y cùng nương tử của mình.


Cho đến một ngày vẫn là nhịn không nổi, Mặc Phương đem Phất Dung Quân áp lên vách tường, một trận hôn đến điên loạn.

Mà cảnh này vừa vặn rơi vào tầm mắt của Tiểu Tô.

Mặc Phương bối rối , lúc này liền không biết phải nói gì, trong khi Phất Dung Quân bị hôn đến hai môi sưng đỏ, ánh mắt oán hận nhìn đến như muốn lập tức giết chết hắn.

"Thì ra là vậy !"

Tưởng rằng Tiểu Tô sau khi trông thấy một màn này liền sẽ khóc lóc làm ầm ĩ các kiểu thế nhưng nàng ta lại chỉ nhẹ nhàng thốt lên một câu, ánh mắt long lanh giống như thể  vừa phát hiện ra một thứ vi diệu.

"Phất Dung , thì ra huynh cùng Mặc Phương huynh đây là... "

" Không phải ..."

Phất Dung Quân vội vã xua tay , lập tức chối bỏ quan hệ cùng người kia.

Mà Mặc Phương có vẻ vẫn chưa hiểu được diễn biến của câu truyện trước mắt. Tiểu nữ kia vì sao lại có thái độ kì lạ như vậy , khi thấy phu quân của mình cùng một nam nhân khác ân ái, không những chẳng hề tức giận còn bày ra một bọi dáng ngạc nhiên xen lẫn hứng thú?

Đến lúc này Tiểu Tô mới đem toàn bộ sự thật nói cho mặc Phương biết nàng  cùng với Phất Dung Quân kỳ thực không phải là một đôi phu thê chân chính.

Ba tháng trước Phụ thân của nàng vô tình cứu được Phất Dung Quân trên dòng sông kia.

Tểu Tô khi ấy bị nam nhân xấu xa lừa gạt tình cảm dẫn đến mang thai, lại  bị hắn ta rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm.

Bởi vì mang ơn nghĩa cứu mạng Phất Dung Quân liền chấp nhận trở thành cha của đứa bé , ở trước mặt mọi người diễn vai Phu Thê cùng nàng.

Phất Dung Quân bất lực nhìn đến Tiểu Tô , ai mượn nàng nói ra chứ tiểu nha đầu này.

Y bối rối không dám nhìn thẳng đến Mặc Phương , thế nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn lúc này đang gắt gao bám trên người mình.

Phất Dung Quân,  ta kì thực chưa từng tin rằng ngươi cùng Tiểu Tô kia là quan hệ đó ... ngươi ... nhìn ta một chút đi được không ? "

Mặc Phương tiến đến , đem cằm Phất Dung Quân nâng lên, ép buộc y nhìn thẳng vào mắt mình.

" Cho ta một cơ hội ... làm ơn ... "

" Ta không thể .. còn có Tiểu Tô, nàng ấy  phải làm sao chứ ? "

" Không cần lo cho ta đâu Phất Dung , huynh cứ sống thật tốt với tình cảm thực sự  của mình như vậy ta cũng sẽ vui vẻ !"

Tiểu Tô thật lòng muốn Phất Dung Quân có được hạnh phúc của mình, thời gian qua cảm ơn y thật nhiều vì đã đến và trở thành một phần kí ức  của nàng , thế nhưng y lại không phải là một mảnh ghép phù hợp trong bức tranh  cuộc sống này , muốn níu giữ cũng vô ích...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net