028. Nô lệ ngoại tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 1 |

028 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ hai mươi tám: Nô lệ ngoại tình

Người trung niên mặc Tây trang chán chường dùng đôi tay siết chặt khuôn mặt mèo bước vào Địa Ngục, cơn gió tanh nồng nóng rát đáng sợ len lõi khắp cõi tận thế, lũ ghoul ăn thịt thối dưới đất ngửi được mùi người lạ, chúng lần mò bò ra từ các góc, thèm nhỏ dãi thứ thịt thơm ngon trên người nam nhân vật chính.

"Uông uông!!"

Lũ ghoul trong TV được tạo hình cực kỳ kinh khủng chỉ có nửa cái đầu, bộ não bị mở banh ra, tấm thân gầy trơ xương có cái mũi duy nhất lại nhạy cảm đến mức ngửi được mùi thịt người. Đáng tiếc cún con đáng yêu ngồi xổm trên gối Lạc Tái nhìn không chuyển mắt hoàn toàn không bị dọa, trái lại còn như thấy được người quen mà lộn nhào xuống sàn, chạy tới trước TV sấp nửa người trước, không ngừng nhìn quái vật trong TV mà sủa, như đang gọi lũ ghoul bên trong vậy.

Rất hiển nhiên đối phương không thể đáp lại, vì thế Puppy lại chạy ra sau, nhưng hiển nhiên lũ ghoul ấy cũng không trốn ở đó.

Cún con đơn thuần hồ đồ, hai cái đầu nghiêng ra hai bên, cái ở giữa gọi một tiếng "Uông ô?", rất nghi hoặc vì sao người bạn bên trong không nhảy tưng tưng lên như bình thường rồi chơi trò móng vỗ móng với nó.

Cuối cùng vẫn không được đáp lại cún con thất lạc rủ đầu chạy về, từ chân Lạc Tái bò lên đầu gối cậu.

Lạc Tái buồn cười trấn an ba cái đầu của Puppy, xúc cảm mềm mại khiến người thích đến mức không nỡ buông tay: "Không có bạn chơi cùng nhất định cô đơn lắm, đúng không? Chú nghĩ ở Địa Ngục tìm một con chó Labrador có ba cái đầu cũng không dễ..."

"Vốn chỉ có một mà thôi." Thanh niên từ mặt sau sô pha khom người ôm lấy cổ Lạc Tái, "Bác sĩ, chẳng lẽ anh cho rằng chó Địa Ngục là có thể lượng sản sao?"

"Di? Không phải à?"

Thanh niên cười khẽ, trong thanh âm có ý châm chọc: "Tôi chỉ biết bác sĩ sẽ nghĩ thế mà. Nói thế nào đây? Gia tộc Phorcydes dường như đều có chút đột biến gien mà nhân loại các anh thường nói, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ngoại trừ gã Cerberus đáng ghét kia ra, nhà tôi còn khá nhiều loài cổ quái như rắn chín đầu Hydra, quái vật Griffin nửa sư tử nửa đại bàng, Sphinx đầu người thân sư tử, Chimera đầu sư tử thân dê đuôi rắn thậm chí là chim ó của núi Caucasus."

"Tôi có thể hiểu, như con la tạp giao từ lừa và ngựa vậy."

"..." Thanh niên nghiến răng cọ vai Lạc Tái, trong giọng nói có một sự ủy khuất bị khi dễ, "Bác sĩ, anh có ví dụ nào tốt hơn không?"

"À thì... hổ và sư tử?"

"Cái này nghe được đấy." Or siết chặt vòng tay, "Đáng tiếc là, ra vẻ thể đột biến kỳ quái này cũng không dễ duy trì, tức là nói, cho dù có thể sinh ra quái vật nối dõi, nhưng lũ quái vật ấy rất khó kế thừa được năng lực của cha hoặc mẹ, Puppy có thể kế thừa hình thái chó ba đầu của Cerberus đã có thể nói là khó được."

Lạc Tái một tay ôm Puppy, một tay sờ mái tóc cọ lại gần của thanh niên: "Điều này rất bình thường. Nói trắng là, giữa các giống loài khác nhau có sự cách ly sinh sản, tuy rằng thỉnh thoảng có thể sinh ra giống đặc thù, nhưng giống mới đại thể vẫn chịu ảnh hưởng của cơ chế cách ly đa chủng loại, giao phối không dễ thành công, đa phần có hiện tượng vô sinh, chết non hoặc suy yếu."

"... Bác sĩ, anh khiến tôi cảm thấy nhân loại có đôi lúc thật rất mạnh mẽ."

"Ừ, thỉnh thoảng tôi cũng cảm thấy thế. Bất quá... Or, cậu làm gì vậy?"

Thanh niên vừa rồi còn cách một cái sô pha ôm cổ Lạc Tái không biết bao thuở, đã cực kỳ nhanh nhẹn thoắt qua nhét mình vào khoảng trống giữa lưng Lạc Tái và sô pha, kế lấy tay ôm eo bác sĩ. Thân hình thanh niên hầu như đã có đường nét tay dài vai rộng của một người đàn ông thành niên, nhìn thoáng qua như đang ôm bác sĩ gầy yếu vào lòng, mà trong lòng Lạc Tái cũng ôm một con Labrador đáng yêu có ba cái đầu.

Giọng mũi của Or khá nặng, âm điệu khàn khàn: 'Tôi thấy hơi lạnh..."

Kỹ năng công kích làm nũng cấp cao của Boss, bác sĩ không hề nghi ngờ bị knock-out trong nháy mắt.

Cảm thấy mình vì chiếu cố cún nhỏ mà quên cún bự, thế nhưng cún bự nhu thuận vẫn cố nhẫn nại, rất nghiêm túc dựa theo lời dặn của cậu chăm sóc cún nhỏ, rồi lơ đãng lộ ra cô đơn, kiềm chế không được tìm cơ hội thân cận chủ nhân.

Bác sĩ Lạc cảm thấy trái tim mình siết chặt, hoàn toàn không thể cự tuyệt lời yêu cầu thân cận cực kỳ thẳng thắn của cún ngoan.

"Cốc, cốc, cốc."

"Cốc, cốc, cốc."

Tiếng gõ cửa rất có tiết tấu, đánh gãy thời gian xem TV vui vẻ sau bữa cơm.

Puppy nghe được tiếng này lập tức nhảy cỡn lên, tích cực chạy ra chỗ cửa chính, lại vì đầu quá nhiều mà mất trọng tâm dẫn đến nghiêng trái ngã phải, một cái bất cẩn trực tiếp lộn nhào lộ bụng ra, mà đã đứng dậy đi theo sau Lạc Tái đành phải khom người xuống lật nó lại, rồi mới đi mở cửa.

Về phần thanh niên vừa thực hiện được mưu mô không đến nửa phút đã bị bỏ lại thì ra vẻ dữ tợn, nếu dùng ngoại hình của chó Dobermann hình dung, vậy tuyệt đối có thể thấy một con chó Địa Ngục gập cổ, răng nanh lộ ra tận nướu, mắt lóe sắc xanh tà ác.

Lạc Tái mở cửa, bên ngoài không có ai, cậu đang kỳ quái, bỗng nhiên dưới chân vang lên tiếng mèo kêu.

Cúi đầu, bác sĩ Lạc thấy một con mèo mướp ngồi xổm trên bậc cửa, ngẩng đầu, đôi mắt mèo sáng sủa tròn như quả hạnh chuẩn xác và sắc bén nhìn thẳng cậu.

Là mèo hoang à?

Bất quá, hình như hơi quen mắt...

Tứ chi thậm chí là chỉnh thể rất có bắp thịt, thân hình cường tráng khỏe mạnh, phần lông lưng xinh đẹp mềm mại có vằn hổ cổ điển rõ ràng và ngay ngắn, mang theo cao ngạo độc thuộc về loài mèo, ngoài ra còn có một loại khí chất hàm súc, tự tin trung thành, rất giống với nét oai hùng của kỵ sĩ thời Trung Cổ biểu hiện cho vinh quang của bản thân.

"Kemis?"

"Meo──"

Mèo mướp đáp lại câu hỏi của cậu.

"..."

Lạc Tái ngồi xổm xuống, ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, xin hỏi... là tìm tôi à?"

"Meo──"

"Có chuyện gì gấp sao?"

"Meo──"

"Cần tôi ra ngoài à?"

"Meo──"

"..." Cậu chỉ là một bác sĩ thú y bình thường thôi được không?!

Mèo mướp nhảy xuống bậc thang, quay đầu nhìn Lạc Tái gọi một tiếng, tỏ ý cậu hãy đi theo mình, kế sải nhịp bước mềm mại bước ra ngoài.

Puppy thấy vậy lập tức đòi đi theo, một cái đầu của nó ngậm ống quần Lạc Tái, một cái đầu vểnh đuôi lắc lắc nhìn cậu lộ ra ánh mắt xin xỏ, một cái đầu khác cực kỳ tinh ranh "Uông uông" gọi vào nhà.

Nghe được tiếng cún gọi thanh niên đi ra có vẻ bực bội gãi tóc, tàn bạo trừng con mèo mướp: "Khuya khoắt như vậy ra ngoài làm gì?!"

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 1 |

028 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ hai mươi tám: Nô lệ ngoại tình

Khó được có thể ra ngoài dạo chơi Puppy tung tăng nhảy nhót, ngửi đông ngửi tây, tuy rằng có ba cái vòng cổ giữ nó lại, nhưng sự hưng phấn như sắp té lăn ra đất tông trái ngã phải ấy, khiến Lạc Tái phải khựng lại rồi nảy lên cảm giác hổ thẹn.

Chó Labrador là loài chó cực kỳ hoạt bát, cần lượng vận động khá lớn để cam đoan thời kỳ trưởng thành khỏe mạnh, vì thế mỗi ngày phải dẫn chúng ra ngoài chạy nhảy rèn luyện, nhằm thỏa mãn nhu cầu sinh trưởng, đáng tiếc Puppy ở nhà tuy rằng hoạt bát, nhưng dù sao vẫn thiếu không gian để nó có thể tùy ý.

Chỉ đành vào lúc đêm hôm khuya khoắt như giờ dẫn nó đi tản bộ, đối với Puppy mà nói là rất bất lợi cho sự trưởng thành khỏe mạnh.

Nhưng bác sĩ Lạc không ngừng tự khiển trách, hiển nhiên hoàn toàn quên con chó Labrador này thuộc về loài không quản trưởng thành khỏe mạnh thế nào, mười năm cũng chưa chắc có thể nặng thêm một pound.

Mèo mướp Kemis giẫm nhịp bước mạnh mẽ, ưỡn ngực nâng đầu uyển chuyển hành quân dưới ánh đèn về đêm, những con mèo thỉnh thoảng gặp được thậm chí nhảy xuống tường, đứng ở ven đường khom người cúi đầu với nó, rất có phái đoàn bình dân gặp được quý tộc kỵ sĩ.

Cuối cùng, nó quẹo vào một công viên nhỏ.

Đây là công viên được xây cho lũ trẻ ở khu phố, có một cái thang leo, cầu trượt và ngựa nhún, nhưng vì là ở nội thành cũ, lũ trẻ sống quanh đây không nhiều, cho dù có, lũ nhóc ấy cũng thích chơi iPad hơn là ngồi xuống bãi cát xây nhà, vì thế nơi này biến thành một chỗ không người ghé thăm.

Trước khi vào công viên mèo mướp tạm dừng, quay đầu gọi hai tiếng với thanh niên theo cạnh Lạc Tái và cún con Labrador cần đến ba sợi dây dắt.

Hiển nhiên, địa bàn của vua mèo không chào đón loài chó.

Lạc Tái hiểu ý nó, vì thế cậu quay đầu giao Puppy cho Thrus: "Các cậu ở đây chờ tôi tí được không?"

"Vì sao?" Thanh niên dường như rất không nỡ rời xa bác sĩ.

Tuy rằng Thrus không nói nhiều, nhưng Lạc Tái có thể cảm giác được vụ "bắt cóc" lần trước khiến Thrus rất để ý, gần đây cậu ấy và cậu quả thật đã tới mức một tấc không rời.

Lạc Tái rất có kiên trì chỉ vào công viên liếc mắt đã nhìn trọn phía trước: "Tôi sẽ không đi đâu xa, ngay trong phạm vi cậu có thể thấy, được chứ?"

Thrus do dự một hồi, gật đầu: "Ừ."

Lạc Tái theo mèo mướp vào công viên.

Công viên xác thực rất nhỏ, ở giữa là thang leo, trên thang, một con mèo màu đen đưa lưng về phía bọn họ ngồi xổm phía trên, ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn, đuôi rủ xuống thành thang lắc lư qua lại, ánh đèn mờ nhạt kéo dài cái bóng, khiến cả người nó toả ra một sự ưu buồn đậm ý thơ.

Đương nhiên, nếu con mèo lông ngắn Anh ấy không phải ú đến mức không thấy cổ, chỉnh thể xu hướng thành hình cục giò, vậy hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn tí.

Mèo mướp tỏ ý dừng lại, kế nhảy lên thang leo, bắp thịt cường tráng và các khớp xương linh hoạt giúp nó mềm mại từ góc độ đối với nhân loại mà nói cũng có thể tính là khó khăn leo lên cái thang, tới gần quốc vương bệ hạ của nó.

"Meo──"

"Rất tốt, Kemis, cậu làm không tồi."

Mèo u màu đen không quay đầu lại, mèo mướp sau khi nhận được lời khen đã nhảy xuống đất, uy phong lẫm lẫm như một vị kỵ sĩ bảo vệ đức vua đứng dưới thành thang bên dưới.

"Bác sĩ, chúng ta lại gặp nhau."

Làn điệu England rất tiêu chuẩn.

Lạc Tái gật đầu: "Vâng, thưa bệ hạ Cait Sith." Phải, vị này chính là vua mèo thống trị tất cả loài mèo của England, Ireland và Scotland trong truyền thuyết ── Cait Sith, tên hiện nay "Cayce".

Bệ hạ Cait Sith xoay nhẹ cổ... Ừ, thoạt nhìn khá miễn cưỡng, bất quá tốt xấu đã để đôi ngươi màu xanh bóng từ khóe mắt liếc thấy vị khách phía sau, mùi trên người Lạc Tái hiển nhiên khiến nó khá bất mãn: "Bác sĩ, khẩu vị của cậu ngày càng kỳ quái."

Đây không phải là vấn đề của khẩu vị được không? Nếu có thể, ai muốn nhặt được một con chó hai đầu ở ven đường, và một con cún ba đầu bị vứt ở ngay cửa ra vào chứ?

"Xin hỏi bệ hạ tìm thần có việc gì?"

"..."

Cái đuôi đung đưa của mèo ú khựng lại, "Ai..."

Một tiếng thở dài thương xuân thu buồn, lộ ra sự cô độc và bất đắc dĩ của một vị vua thân trên ngôi cao, bất quá Lạc Tái lại cảm thấy gió đêm khá lạnh, da gà nổi lên không ít.

"Là vì Jerry sao?"

Tuy rằng hỏi thế, nhưng kỳ thực Lạc Tái cơ bản đã 100% khẳng định là vì thiếu niên gầy yếu ấy.

Bệ hạ Cait Sith nâng đầu, vẻ mặt nhìn không ra, nhưng bóng lưng đã hoàn toàn lộ ra sự vắng vẻ không lời.

"Bác sĩ, cậu biết không? Sự khoan hồng độ lượng ta dành cho nô lệ này, đã vượt qua tất cả nô lệ ngày trước. Tuy rằng đồ chơi cậu ấy mua cho ta vẫn nhàm chán đến khiến người phát điên, nhưng ta luôn ép mình nhẫn nại chơi với cậu ấy."

Không thích thì đừng có chơi... Lấy sự yêu thích của Jerry dành cho bệ hạ Cait Sith, tuyệt đối sẽ không tùy tiện dùng mấy quả banh tennis bỏ hoặc thú nhồi bông hàng xóm ném làm màu, khẳng định là tới tiệm thú cưng chi tiền mua các loại đồ chơi như chuột nhựa đáng yêu hoặc bàn cào móng?

"Cậu ấy bắt ta mỗi ngày làm bạn với mình tản bộ sau bữa tối, không quản trong lòng muốn từ chối cỡ nào ta vẫn kéo tinh thần theo cậu ấy hoàn thành quãng đường."

Bệ hạ Cait Sith nhìn lại thân hình của ngài đi, hiển nhiên Jerry rất nghiêm túc dựa theo lời dặn của bác sĩ, rút ra thời gian tản bộ với ngài để giảm béo được không?! Bất quá nhìn lại hiệu quả không được rõ lắm, hiển nhiên là lượng vận động chưa đủ!

"Thậm chí chịu đựng nỗi đau khi mũi kim sắc bén đâm vào da thịt, ta vẫn không buông tha đoạn tình cảm này."

Đừng nói như bị dụng cụ tra tấn trinh nữ sắt đáng sợ ôm lấy vậy, bất quá là lần trước bị Jerry dẫn tới chích một mũi vacxin phòng ngừa dịch mèo mà thôi!!

Nhưng bệ hạ Cait Sith cao quý không hề để ý tới đủ mọi suy nghĩ lật bàn trong lòng thần dân hèn mọn, vẫn đắm mình trong điệu vịnh kể ra những tao ngộ khiến người đồng tình mà ngài đã gặp: "Sau khi ta khuất tấm thân tôn quý này, dành cho cậu ấy tình yêu mặn nồng như vậy, cậu ấy dĩ nhiên... cậu ấy dĩ nhiên... ngoại tình!!"

"... Ngoại tình?!"

Lạc Tái sững sờ một hồi, lập tức hiểu được.

Dù sao tới tuổi của Jerry, có một cô bạn gái đáng yêu cũng là bình thường, nhưng đối với thú cưng mà nói, dù sao cũng không dễ nhận một người xa lạ như thế, vì thế thái độ của bệ hạ Cait Sith là có thể hiểu.

"Mà còn đối tượng không chỉ một!!"

Không, không chỉ một?

Lạc Tái nuốt nước bọt, nhớ tới khuôn mặt cộc lốc thường lộ ra nụ cười ngượng ngùng, mũi có vết tàn nhang của Jerry, đáng yêu còn nói được, anh tuấn đến một phát "ngoại tình" mấy cô bé hình như có tí...

"Ngài... xác định sao, bệ hạ?"

Mèo Cait Sith "Rầm" một cái xoay người lại, thân hình mập ú lại nhanh nhẹn như có thể dịch chuyển tức thời, trợn tròn mắt cố bày ra khí thế đầy căm phẫn: "Đương nhiên xác định! Ban đầu là một sợi lông, phải, một sợi lông! Vướng vào quần áo cậu ấy, ta vốn cho rằng là cọ phải ở đâu. Nhưng ngày thứ hai, lại xuất hiện sợi thứ hai!! Mà màu sắc thậm chí còn khác nhau!!"

"..."

"Cậu ấy cho rằng ta không biết sao? Cậu ấy cho rằng ta là ai? Ta là quốc vương của England!! Cho dù cậu ấy tận lực rửa sạch rồi mới về với ta, cũng không thể che giấu chân tướng sự thật, ta đã ngửi được cái mùi của lũ kiêu ngạo đó căn bản là đang thị uy với ta!!"

"..."

"Thần dân của ta thậm chí tận mắt thấy cậu ấy dắt lũ đáng ghét đó dạo quanh bờ hồ, đây quả thật là công nhiên khiêu khích uy nghiêm của ta, khiến ta mất hết mặt mũi!!"

"... Khụ khụ." Càng nghe càng thấy không đúng Lạc Tái nhịn không được đánh gãy vị vua mèo đang xả giận, "Gì kia... Xin hỏi đối tượng Jerry ngoại tình ngài nói là chủng loại gì?"

Quốc vương bệ hạ tôn quý bố thí một ánh mắt "Ngu xuẩn".

"Còn có thể là gì, đương nhiên là chó!" Nó phẫn nộ đến mức run lên đống thịt bụ bẫm, "Đã có một vị chủ nhân cao quý, ưu nhã, rụt rè như ta, lại còn lén phén với lũ chó không biết xấu hổ, bị nhân loại sờ một cái đã vẫy đuôi làm nũng, quả thật là khiến người khó có thể tin!"

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 1 |

028 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ hai mươi tám: Nô lệ ngoại tình

Lạc Tái rất may mắn mình không để Thrus đi theo, bằng không lúc này phỏng chừng cậu sẽ được kiến thức một phen Kitty quyền của vua mèo đại chiến với Puppy chưởng của chó Địa Ngục.

"Ngài đã hỏi Jerry vì sao lại làm vậy chưa?"

Quốc vương bệ hạ đắm mình trong nỗi bi thương nặng nề: "Còn phải hỏi sao? Chứng cứ cực kỳ xác thực như vậy... Cậu ấy đã làm trái tim ta tan vỡ. Ta quyết định rời khỏi ngôi nhà đó, tiếp tục lưu lạc... tìm kiếm sự cứu rỗi cho linh hồn."

"..." Cũng tức là nói ngài định làm một con mèo hoang?

Tuy rằng mèo lông ngắn Anh ngoại hình ưu nhã, nhưng lấy giống gốc từ mèo Nga xanh lại là nổi danh với dáng người khổng lồ mà sức chịu đựng bền bỉ, khung xương khỏe mạnh vạm vỡ giúp chúng có thể đơn giản bắt lấy con mồi trong những cuộc săn, bộ lông ngắn dày cũng phù hợp cho việc sinh tồn trong thời tiết rét lạnh, cho dù không ai nuôi dưỡng cũng không cần lo lắng sẽ chết đói hoặc chết rét.

Nhưng...

Bệ hạ Cait Sith lấy thân hình ngày giờ này của ngài, phỏng chừng chờ ngài chạy tới, con chuột bị chọn làm mục tiêu đã sang phố bên kia rồi?!

"Cayce! Cayce! Mày ở đâu? Cayce?" Bỗng nhiên vang lên tiếng gọi ầm ĩ, kế thân hình nhỏ gầy của Jerry bị ánh đèn đường ngoài công viên kéo dài, tiếng gọi đã dần khàn khàn, tiếng chân vội vã, đều lộ rõ sự lo âu và nôn nóng trong lòng cậu.

"Meo──"

Quốc vương bệ hạ vừa rồi còn thề thốt tỏ vẻ phải đi tìm "sự cứu rỗi cho linh hồn" lập tức không hề do dự phát ra một tiếng mèo kêu vang dội tuyệt đối không bị người bỏ qua.

"Cayce!" Jerry nhanh chóng theo tiếng mèo kêu tìm thấy con mèo đen mập ú ngồi trên thành thang leo, cậu lập tức thở ra rồi vọt tới.

Gặp bác sĩ cũng ở đây, cậu vội vã chào Lạc Tái: "Good evening, bác sĩ!"

"Chào, Jerry."

Jerry tới dưới thành thang, giang rộng đôi tay với Cayce: "Cayce, chúng ta về nhà thôi, cá chiên trên bàn ăn sắp lạnh rồi."

Vị quốc vương một phút trước còn ngâm nga nỗi bi thương đồng thời bày tỏ nội tâm tuyệt vọng muốn trở về với cuộc sống lưu lạc lập tức đá bay lập trường, như bất kỳ một con mèo bị gọi về nhà ăn cơm nào, từ trên giá trực tiếp nhào vào lòng thiếu niên, cứ việc lấy trọng lượng dựa theo công thức trọng lực gia tốc tuyệt đối chẳng khác nào một quả đạn pháo, bất quá khiến người ngoài ý muốn là thiếu niên đơn bạc ấy lại dùng đôi tay gầy gò của mình vững vàng đỡ lấy vua mèo.

Cayce tuy rằng vẫn làm cái mặt cao ngạo ếch thèm quan tâm ai, nhưng cái đuôi đen dài ngoẵng đã lặng lẽ quấn lấy cánh tay Jerry, thiếu niên tựa hồ đã quen với thái độ bất cần của thú cưng nhà mình, vừa vững vàng ôm lấy nó vừa xoa bộ lông mềm mại, cậu còn chú ý thấy con mèo mướp như kỵ sĩ kế bên: "Kemis, mày cũng ở đây à? Vừa rồi tao thấy bà Lucy đang tìm mày đấy!" Hiển nhiên nô lệ của quốc vương khá thân với chủ nhân của kỵ sĩ.

"Meo──"

Con mèo mướp vẫn như pho tượng ngẩng đầu nhìn quốc vương, như là đang cầu sự cho phép.

Mèo Cait Sith lười biếng nhìn nó "Meo" một tiếng, tiếp tục nằm sấp trong lòng thiếu niên vẫy cái đuôi hoa lệ hưởng thụ sự vuốt ve, vẻ mặt "Trẫm hiện tại đang thích, muốn đi đâu thì đi, thứ khanh vô tội!".

Vì thế mèo mướp Kemis đứng dậy, linh hoạt nhảy lên bờ tường công viên, lấy cảm giác thăng bằng kinh người ưu nhã mềm mại tới đầu bên kia dưới nền tường hẹp đến không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng mẫn tiệp nhảy xuống bức tường rời khỏi công viên.

"Bác sĩ đang dẫn chó trong nhà ra ngoài tản bộ à?" Thiếu niên thấy Thrus bày ra cái mặt thiếu niên bất lương ngồi xổm trong góc bên kia và sợi dây dắt chó nắm trong tay cậu, bất quá ánh đèn công viên không đủ để thiếu niên chú ý thấy chó rốt cuộc có hai hay ba con.

"Khụ khụ, phải." Cũng không thể nói là bị vị vua mèo rảnh rỗi sinh nông nỗi trong lòng cậu gọi ra làm phụ đạo tâm lý cho việc cậu ngoại tình?

Jerry rất tín nhiệm Lạc Tái, đại khái vì bình thường ít có ai nguyện ý trò chuyện với một tiểu tử nghèo về vấn đề thú cưng: "Hay quá, chúng ta có thể tản bộ chung với nhau! Tôi nghĩ chó của bác sĩ nhất định sẽ rất vui vẻ?"

Như là đáp lại phỏng đoán của cậu, Puppy bên kia đang không ngừng thay đổi góc độ tung tăng cọ một cái rễ cây, như một bầy cún chen chúc nhau vểnh mông vùi đầu đào đất vậy, ba cái đầu phát ra tiếng gọi vui thích cho dù không hiểu tiếng thú cũng có thể nghe hiểu.

Jerry thoạt nhìn khá phiền muộn: "Cayce nhà tôi hình như không thích tản bộ, so với tản bộ, nó có vẻ càng thích ngủ..."

"Meo──"

Lạc Tái mỉm cười nói cho tiểu "nô lệ" bất an: "Mèo và chó là hai loài động vật hoàn toàn khác nhau, mèo không nhất định thích tản bộ như chó, nếu nó không thích, tốt nhất là đừng ép buộc. Chúng là bậc thầy đi săn trời sinh, càng thích một mình dạo bước giữa bóng tối an tĩnh, đặt mình vào nhân vật thợ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đam-mỹ