051. Khám thai cho bọ cạp đen đuôi dày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

051 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi mốt: Khám thai cho bọ cạp đen đuôi dày

"Đây là bảng tên dành cho thú cưng anh đã đặt!"

Cô phục vụ của tiệm đồ dùng cho thú cưng cười híp mắt lấy ra một cái hộp hình chữ nhật, mở, bên trong một trái một phải để hai cái bảng tên dành cho thú cưng.

Hình dạng như một quả trứng gà bị đập ra từ giữa, mà chỗ đường nối ra vẻ có thể ghép lại, mặt ngoài dùng nét chữ trang nhã xinh đẹp lần lượt khắc lên chữ "Or" và "Thrus", ghép lại rồi sẽ có thể thấy tên "Orthrus", rất có cảm giác tình lữ.

Về phần khoảng trống nhỏ của mặt bên kia thì ghi tên Lạc Tái, địa chỉ và số điện thoại phòng khám thú y Noah, đương nhiên, còn có một câu rất cũ lại thực dụng: 'Xin dẫn về sẽ có hậu tạ!'.

Lạc Tái vui vẻ cầm lấy một cái bảng tên, bề ngoài trơn nhẵn, mà còn mang theo ánh phản quang như gương, rất lóa mắt.

Cô phục vụ hiếu kỳ nhìn người phương Đông trẻ tuổi này, trên đơn đặt hàng nói là mua cho chó cỡ lớn: "Có thể hỏi một chút nhà anh nuôi chó gì không?"

Lạc Tái rất thỏa mãn với hai cái bảng tên dành cho thú cưng này, vừa trả tiền vừa trả lời: "Là chó Dobermann."

Cô gái phát ra một tiếng hô: "Oa, là chó Dobermann à? Thật tuyệt! Khi dẫn ra ngoài tản bộ nhất định oách lắm đây?"

"..."

Nghĩ tới cái cảnh một con chó Dobermann hai đầu cổ đeo bảng tên và vòng cổ xinh đẹp, bị dây buộc lại, thân thể mạnh mẽ bưu hãn lại nghiêm cẩn ưu nhã bước dọc trên đường đá, nhạc nền vang lên bài 《The Mass》── tiết tấu mạnh mẽ khí thế hào hùng, phảng phất như mây đen mịt mù kéo tới. Nơi nó đi qua, không khí siết chặt, lũ chó được chủ nhân dắt ra ngoài đi dạo ở ven đường bất kể lớn nhỏ đều cúi đầu nằm xuống kẹp đuôi như đàn em nhìn thấy sếp đi tuần...

Được rồi, là cậu sống ảo, cún nhà cậu căn bản không có khả năng dẫn ra ngoài vào ban ngày ban mặt, thật là rất bi kịch!

"Đây là của tôi à?"

Bỗng nhiên ở phía sau xuất hiện câu hỏi mang theo sự hiếu kỳ của thanh niên, kế cậu ấy vươn tay ra cầm lấy cái bảng tên có chữ "Or".

Kỳ thực Lạc Tái sớm đã muốn đặt làm cho cún nhà mình một cái như vậy, lũ chó ở nước ngoài hầu như đều phải đeo bảng tên dùng để phân biệt thân phận, bằng không sẽ bị xem như là chó vô chủ bị bắt vào trại nuôi giữ. Mà còn cái bảng nhỏ này kỳ thật rất có giá trị, không chỉ là trang sức, quan trọng hơn là cam đoan cung cấp đủ thông tin cần thiết của thú cưng khi chúng bị lạc.

Nhiều lúc một cái bảng tên ghi rõ tin tức của chủ nhân, hữu hiệu hơn cả việc dán tờ rơi tìm kiếm, phải biết tỷ lệ chó hoặc mèo đi lạc cũng khá là cao.

Or thưởng thức cái bảng tên kiểu dáng ngắn gọn nhưng ghi chép đầy đủ tin tức cần có, lơ đãng hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, đây là anh thiết kế à?"

"Há, à phải! Đẹp không?"

Bảng tên dành cho thú cưng phần lớn là có kiểu dáng cố định, nhưng chỉ cần tốn nhiều một chút cũng có thể căn cứ theo ý tưởng và yêu cầu cá nhân đặt làm riêng, quà tặng cho cún nhà mình Lạc Tái đương nhiên sẽ không tùy tiện, đáng tiếc tế bào nghệ thuật, không phải nói muốn có thì có, vì thế thiết kế của bác sĩ đích xác là...

... Có chút bi kịch.

Nhưng thanh niên lại lộ ra nụ cười vui sướng, ôn hòa trả lời: "Ừm, tôi thích lắm."

Thiết kế của mình được yêu thích bác sĩ cành vui vẻ: "Bảng tên dành cho thú cưng nên dùng chất liệu hợp kim mới tốt, đã trải qua xử lý đặc biệt, có thể chống ăn mòn và chống ô-xy hoá, cho dù bị dính nước bọt cũng không bị rỉ sắt!"

"..."

Vẻ mặt hoàn mỹ lại vì khóe miệng co giật mà có một tí xíu tan vỡ, nhưng rất nhanh đã được chữa trị.

Or nắm lấy tay Lạc Tái mở nó ra, rồi để cái bảng viết tên mình vào: "Bác sĩ, có thể đeo cho tôi không?"

Nói xong cậu ấy cởi hai cái cúc trên cùng của áo sơ-mi, để lộ xương quai xanh luôn che lấp bên dưới. Xương quai xanh của thanh niên không phải kiểu gầy gò khoa trương các góc cạnh đều đột ra, nhờ vào bả vai dày rộng chắc nịch cộng thêm bắp thịt săn chắc, đường cong xương quai xanh của cậu ấy hiện rõ, các hốc lõm thỉnh thoảng có thể thấy theo mỗi một động tác, chất đầy lực lượng co dãn thoạt nhìn xinh đẹp mà gợi cảm.

Vành tai của cô gái bên kia đã đỏ đến rỉ máu, nhịn không được phát ra tiếng hô có chút run rẩy: "Anh, anh tính đeo cái này à? Đây, đây là bảng tên dùng cho chó đấy..."

Thanh niên nghe được lời này quay đầu lại, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ thất vọng: "Không được à?"

Ánh mắt phảng phất như có kẻ vô tình tàn nhẫn cướp đi bảo vật độc thuộc về thanh niên trên tay cậu ấy, vết rạn của trái tim vỡ vụn như thủy tinh khiến người xót xa...

Mà khi biểu cảm đau buồn này xuất hiện trên khuôn mặt của một cậu trai ôn hòa, như mây đen che khuất mặt trời, khiến người hận không thể hóa thành một cơn bão thổi tan áng mây đáng ghét ấy đi!

Cô phục vụ lập tức lắc đầu lia lịa lại gật đầu lia lịa, suýt nữa khiến người ta cho rằng cô uống thuốc lắc: "Được, được chứ, gần đây có không ít thanh niên mua nó tự đeo cho mình..." Đương nhiên không loại trừ đại đa số là kiểu người lập dị để cái đầu theo kiểu Afro xoắn quẩy hoặc nhọn như nhím, nhưng có lẽ, để một cậu trai khí chất trong sáng, ngoan ngoãn như hàng xóm nhà bên thế này đeo lên cổ một cái bảng tên tinh xảo dành cho thú cưng, trái lại sẽ xuất hiện một thứ hơi thở rất khác, thậm chí có thể nói là nguy hiểm.

Lạc Tái ngược lại không nghĩ nhiều thế, trên bảng tên còn tặng kèm vòng cổ, đương nhiên là loại rẻ tiền, cho nên không có mũi đinh khoa trương mà bén nhọn gì, thoạt nhìn rất mộc mạc, nhưng màu sắc lại ngoài ý muốn rất hợp với màu mắt thanh niên.

Bác sĩ khéo tay vòng sợi dây qua cổ thanh niên, điều chỉnh độ chặt rồi gài lại, trên vòng có treo bảng tên dành cho thú cưng và một cái khóa dùng để móc dây dắt.

Không có gương, Or kéo cổ áo xuống nhiều hơn, để lộ cái vòng được đeo bên trên: "Bác sĩ, đẹp không?"

"Rất đẹp!"

Bác sĩ thoả mãn.

Đối với chủ nhân mà nói, chọn một bộ quần áo đáng yêu hoặc vật phẩm trang sức như vòng cổ cho cún con mình yêu, ăn diện nó thật xinh đẹp, tuyệt đối là lạc thú đó nha! Đặc biệt là tác phẩm mình tự thiết kế, nó là điểm thể hiện cá tính chung duy nhất cùng xuất hiện trên người cún con và chủ nhân.

Quan trọng hơn là, bảng tên dành cho thú cưng giống như gắn cho cún nhà mình tên của chủ nhân, phải biết, không riêng là cún có sự độc chiếm với chủ nhân, đôi khi độc chiếm chủ nhân dành cho cún cũng mạnh lắm đấy...

Đôi mắt màu nâu lóe sáng biết nhường nào, không hề che giấu lộ ra trên mặt, từ trong ra ngoài lan tỏa sự vừa lòng, phảng phất như vừa nhận được không phải chỉ là một cái bảng tên bằng kim loại rẻ tiền, mà là trân bảo đắt giá nhất trên thế giới. Cô phục vụ bên cạnh suýt nữa bị sóng mị lực này chấn ngất.

"Cảm ơn anh, bác sĩ. Tôi sẽ đeo nó, mãi đến ngày sinh mệnh tôi kết thúc, nó sẽ theo tôi vĩnh viễn vùi vào tro tàn của ngày tận thế."

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

051 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi mốt: Khám thai cho bọ cạp đen đuôi dày

Do phải đi lấy quà, thế nên phòng khám thú y Noah nghỉ nửa ngày.

Khi bác sĩ và Or về tới phòng khám, ngoài ý muốn nhìn thấy một vị khách ra vẻ đã chờ rất lâu.

Để khách đứng chờ ngoài cửa quả thật không tốt lắm, đặc biệt nếu như thú cưng cần khám gấp, tìm không thấy bác sĩ rất có thể sẽ tạo thành nguy hiểm cho sinh mệnh, Lạc Tái vội vã chạy tới, vừa lấy chìa khoá mở cửa vừa xin lỗi: "Chào cô, rất xin lỗi đã để cô đợi lâu! Mau vào đi!"

Vị khách này là một quý cô trẻ tuổi để tóc dài ngang vai, cô ấy khoác một chiếc áo choàng làm bằng lông dê giữ ấm trên vai, mặc một bộ áo liền quần màu đen nhìn từ phía sau có những đường cong lung linh gợi cảm, nhưng chờ khi cô ấy xoay lại Lạc Tái mới chú ý thấy bụng của cô ấy đột lên hình cầu giống như mang thai!

Thân hình không có phù thũng xấu xí và mập ra mà người mang thai thường có, bộ ngực mang thai hậu kỳ càng đầy đặn và nhuộm lấy mị lực gợi cảm của phái nữ, sự kiên cường của người phụ nữ và sự ôn nhu của người mẹ hoàn mỹ nhu hòa với nhau, khiến cô ấy thoạt nhìn rất xinh đẹp và tự tin.

Mặc dù đã chờ rất lâu, cô ấy cũng không giận: "Không sao cả, là tôi không có hẹn trước."

Điều này khiến Lạc Tái xấu hổ hơn.

Cậu vội vàng chạy vào phòng khám bật đèn và máy sưởi lên, hy vọng có thể tận lực tạo ra hoàn cảnh khiến quý cô đang mang thai này cảm thấy thư thích.

Quý cô chưa vào nhà quay đầu lại, dùng ánh mắt rất hiếu kỳ quan sát Or.

Thanh niên đang ôm một cái túi giấy lớn đựng táo tươi, cà chua, rau cần còn có hai ổ bánh mì dài của Pháp, sau khi thấy bác sĩ vào nhà rồi vẻ nhu hòa trên mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo như không khí bị giảm nhiệt.

"Ở đây là phòng khám thú y."

Đối phương thản nhiên cười: "Cho nên tôi tới khám bệnh."

Thanh niên trầm mặc, nhưng ánh mắt rét lạnh lại khiến người sởn tóc gáy.

"Or! Tới giúp chút được không?" Lạc Tái ở trong nhà không tìm thấy remote của máy sưởi, có chút sốt ruột kêu lên, thanh niên đang tính nói thêm gì hoặc trực tiếp làm gì đành phải buông tha, dùng ánh mắt mang theo ý cảnh cáo âm trầm nhìn quý cô một cái, rồi vội vã chạy vào.

Cuối cùng cũng tìm được remote mở máy sưởi, tay chân bác sĩ có chút lúng túng: "Pha giúp tôi một bình trà được không? Ôi, đợi đã, pha trà mật ong đi, dùng nước ấm, tôi nghĩ quý cô này cần uống một ly trà mật ong ấm áp để xua tan cái lạnh."

Or rất muốn nói đối phương căn bản không hề cần, nhưng lại không muốn dọa đến bác sĩ, đành phải lặng lẽ dựa theo yêu cầu mà đi pha trà mật ong.

Lạc Tái chờ quý cô vào nhà ngồi xuống rồi, ôm áy náy lại xin lỗi: "Thật xin lỗi, để cô chờ ở ngoài lâu như vậy." Vừa nói vừa đưa sổ đăng ký và một cây bút gắn một cái kìm đáng yêu đang giơ lên qua, "Có thể phiền cô đăng ký một ít tư liệu của thú cưng không?"

Đối phương cầm lấy, vừa viết vừa giải thích: "Tên tôi là Nisanu, rất xin lỗi, vì một số nguyên nhân đặc biệt, tôi không thể cho anh xem bệnh thể."

Lạc Tái có chút kỳ quái, nhưng nếu đối phương không có dẫn thú cưng tới, đại khái cũng là có nguyên nhân, dù sao một số loài thú cưng yêu cầu độ ấm và độ ẩm của hoàn cảnh bên ngoài rất cao, cũng có loài sẽ gây ra bất an cho người bình thường không thích hợp dẫn ra ngoài, thế nên thường là sẽ mời bác sĩ thú y tới nhà khám, nếu tình huống không tính quá nghiêm trọng vậy chủ nhân tự đi một chuyến cũng được.

"Ừ, chuyện này không sao cả."

Lạc Tái cầm lấy tư liệu quý cô Nisanu viết xong, có chút giật mình với loài thú cưng cô ấy nuôi: "Bọ cạp?"

Quý cô bật cười, gật đầu: "Vâng."

Đối với việc quý cô đang mang thai này nuôi bọ cạp, Lạc Tái cũng không cảm thấy có gì không đúng, mặc dù ấn tượng của mọi người dành cho bọ cạp không tốt mấy, tướng mạo dữ tợn, cái đuôi đầy kịch độc của chúng đủ để khiến người sợ hãi, thậm chí không muốn chạm vào tí nào. Nhưng cũng có người cảm thấy bọ cạp có vỏ ngoài sáng bóng như mặc khôi giáp kim loại rất xinh đẹp, xem chúng thành thú cưng để thuần dưỡng, một số loài có ngoại hình đặc sắc như bọ cạp ba màu của Nam Phi, bọ cạp vàng Libya, bọ cạp đuôi giáp Trung Quốc càng là sủng nhi trong thế giới bọ cạp.

"Vậy xin hỏi có vấn đề gì?"

Quý cô trầm mặc một lát, vẻ mặt lộ ra chút ưu buồn: "Thai kỳ bị trì hoãn."

Chủ nhân thường không hiểu được những danh từ chuyên nghiệp của bác sĩ thú y, đa phần chỉ có thể dùng ngôn ngữ của mình để diễn tả bệnh trạng của thú cưng, cho nên có đôi lúc bác sĩ thú y phải cẩn thận phỏng đoán lại mới có thể hiểu được ý đối phương.

"Ý cô là, trứng thụ tinh trong bụng bọ cạp cái đã qua thời kỳ phôi thai, nhưng vẫn không thể sinh ra được đúng không?"

"Vâng."

"Vậy thời gian giao phối của con cái và con đực đã cách đây bao lâu?"

Gò má quý cô ửng lên màu đỏ xinh đẹp, như là có chút xấu hổ, nhưng vẫn nghiêm túc nghĩ một lát, rồi trả lời: "Đại khái là ở mùa thu."

Lạc Tái chỉ lo vùi đầu ghi lại bệnh tình vào bệnh án, cũng không để ý tới vẻ mặt đối phương: "Nói vậy là đã hơn sáu tháng, xác thực bị trì hoãn khá lâu."

"Bác sĩ, xin hỏi anh có biết là nguyên nhân gì không?"

Quý cô lộ ra vẻ lo lắng, nhịn không được nắm lấy tay Lạc Tái.

"Bành!" Tiếng đồ sứ và thủy tinh va vào nhau vang lên theo việc chiếc ly bị nện lên bàn, màu nước mang theo sắc vẩn đục xinh đẹp ngọt ngào, ánh mắt bén nhọn của thanh niên ẩn sau làn hơi bốc lên, như một mũi đao sắc bén rạch thật mạnh vào bàn tay đang nắm lấy tay bác sĩ không buông.

"Trà mật ong của cô, mời dùng."

Quý cô Nisanu vội vã buông tay ra, rút cái khăn trắng để trong túi xách đặt bên cạnh, che miệng lại như muốn giấu đi sự thất thố, áy náy nhìn bác sĩ: "Xin lỗi, tôi... có chút thất lễ."

"Không sao." Bác sĩ không quá để ý, tinh thần của cậu vẫn tập trung vào việc khám bệnh, suy xét đến những tình huống có thể xuất hiện hiện tượng không thể sinh nở đúng hạn này, cậu hỏi, "Có thể cho tôi hỏi hoàn cảnh bên trong rương nuôi? Đặc biệt là về độ ấm, có điều chỉnh nhiệt độ không?"

"Nhiệt độ? Điểm này thì không." Quý cô lắc đầu, "Tôi cảm thấy độ ấm hằng ngày rất thích hợp, không cần phải điều chỉnh gì cả!"

Lạc Tái lại lắc đầu: "Bọ cạp là động vật máu lạnh, độ ấm có thể thích ứng thường là từ 40℃ đến dưới 5℃, nhưng kỳ thực độ ấm thích hợp nhất để sinh trưởng lại là tầm 25-39℃, mà bọ cạp cái yêu cầu cao hơn, một khi độ ấm thấp hơn sẽ làm cho thai kỳ kéo dài. Đương nhiên độ ẩm bên ngoài và tình trạng dinh dưỡng, cũng sẽ làm cho phôi thai trong bụng bọ cạp cái phát dục chậm, nếu tình huống quá kém, thậm chí sẽ khiến sự sinh trưởng bị dừng lại, dưới một số điều kiện dã ngoại ác liệt, bọ cạp mùa thu mang thai rất có thể phải tới mùa hè năm thứ hai mới có thể sinh. Nhưng thai kỳ kéo dài hoặc nhiều hoặc ít sẽ dẫn đến khó sinh, tỷ lệ thai chết cũng rất cao."

Tuy rằng so với mèo chó, nuôi bọ cạp thoạt nhìn không cần tốn bao nhiêu tâm tư.

Nhưng kỳ thực bất kể là loài thú cưng nào, bất kể là có vú hay bò sát, chim hay cá, chúng cũng đều vì nhu cầu của nhân loại mà phải rời khỏi hoàn cảnh sống tự nhiên bình thường.

Thân là chủ nhân, phải nghiêm túc tìm hiểu rõ tập tính sống của thú cưng, cung cấp hoàn cảnh sống phù hợp và cách nuôi nấng chính xác, mà không phải vì quá tùy ý hoặc nuôi bậy nuôi bạ mà dẫn đến thú cưng tử vong, cuối cùng quăng thi thể của chúng vào thùng rác nhún vai rồi nghĩ lần sau nếu còn nuôi thì phải rút kinh nghiệm.

Mặc dù thân là bác sĩ thú y đã nhìn thấy rất nhiều động vật sống rồi chết chết rồi sống, nhưng trong quan niệm của Lạc Tái, bất kể là giống gì sinh mệnh cũng đều quý giá, bất kể là bọ cạp hay mèo chó, chúng không nên bị xem như là công cụ dùng để lấy kinh nghiệm nuôi.

"Vậy tình huống hiện tại nghiêm trọng sao?"

Nisanu nghe xong rồi càng căng thẳng, lòng bàn tay siết chặt lấy khăn.

"Hiện tại rất khó nói, nhưng nếu trứng đã được ấp trong bụng bọ cạp cái, vậy phải xem lại tình huống phát dục của phôi thai, đề nghị của tôi là tốt nhất an bài bọ cạp cái một phòng sinh riêng, giữ nhiệt độ ổn định khoảng từ 33-36℃, độ ẩm chừng 75%, cung cấp hoàn cảnh ấm áp cho trứng thụ tinh, để phôi thai tăng nhanh mức độ sinh trưởng, tận khả năng ấp ra con con."

"Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ làm theo, nhất định sẽ làm theo!" Nghe xong lời Lạc Tái, quý cô Nisanu vẫn khẩn trương không thôi cảm động đến khóc, không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt, như một người mắc bệnh nan y bỗng nhiên nghe được bác sĩ nói không sao còn có thể cứu.

Lạc Tái tỏ vẻ hiểu, trong thời gian thai kỳ phụ nữ mang thai xác thực rất dễ cảm xúc, càng huống hồ đối phương biểu hiện như vậy chỉ là vì coi trọng bọ cạp cưng, vì thế cậu không khỏi an ủi cô ấy: "Không cần lo, tất cả sẽ tốt thôi, các em bé bọ cạp con đáng yêu rất nhanh sẽ sinh ra!"

"Cảm ơn anh, bác sĩ, anh thật là người tốt. Nếu không có anh, lũ bọ cạp tôi yêu rất có thể sẽ chết." Nisanu cảm động cố gắng nắm lấy tay bác sĩ.

"Được rồi!" Thanh niên vẫn nhẫn nại đứng bên cạnh đột nhiên hất bàn tay của cô ấy ra.

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 2 |

051 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ năm mươi mốt: Khám thai cho bọ cạp đen đuôi dày

"Or?" Đối với động tác đột nhiên này của thanh niên Lạc Tái rất giật mình, "Sao vậy?" Thái độ ấy quả thật như là một con chó ngoan ngoãn nằm sấp bên chân chủ nhân ngủ gà ngủ gật đột nhiên nhảy dựng lên ôm địch ý tấn công một người xa lạ, nhưng quý cô đang mang thai trước mắt thoạt nhìn nhu nhược đến hoàn toàn không có tính uy hiếp gì mà!

May mắn quý cô Nisanu cũng không giận, dùng khăn tay nhẹ nhàng xoa mu bàn tay bị đánh đỏ, đại khái vì Or ra tay khá nặng, làn da tuyết trắng ấy để lại một dấu vết khá thô bạo: "Xin đừng lo lắng, tôi tới đây là để khám bệnh, không có ý đồ gì khác."

Trầm mặc Or không có động tác nào nữa, nhưng thân hình vẫn đứng sững bên cạnh bác sĩ, như một con chó Dobermann mạnh mẽ, không cần dùng ngôn ngữ của nhân loại để bày tỏ, nó sẽ chỉ dùng hành động để chứng minh ý chí ngang bướng cố chấp muốn bảo vệ chủ nhân của mình, thậm chí là không tiếc tất cả trung thành.

"Tuy rằng cậu có được huyết thống rất ưu tú, nhưng không phải tất cả nữ quái đều nguyện ý trở thành đối tượng giao phối của Orthrus." Quý cô thở dài, có sự bất đắc dĩ bị hiểu lầm, "Chí ít tôi không phải." Bên trong phòng khám bệnh an tĩnh bỗng nhiên vang lên một âm thanh kỳ quái, như là âm hưởng nhỏ vụn dày đặc tạo thành từ chân hoặc càng của một loài sâu bọ nào đó va vào nhau hoặc mềm mại lướt qua mặt đất trong quá trình đi qua đi lại.

Sau lưng quý cô Nisanu, làn váy rộng rãi màu đen rất kỳ quái cộm lên, kế bị vén tung... một cái đuôi bọ cạp đen kịt bóng loáng, khổng lồ uốn khúc vọt ra như một con rắn!! Từng đoạn của cái đuôi như từng quả phi chùy to lớn dính với nhau, lớp vỏ ngoài là kitin dày, thoạt nhìn như kim loại, châm đọc cong thành dạng móc ở đốt đuôi hình túi phía cuối cực kỳ sắc bén, hoàn toàn không cần hoài nghi liều lượng độc tố phong phú ẩn chứa bên trong tuyến độc ấy.

Ngồi ở đối diện thị giác trùng kích khá lớn, tuyệt đối là cảm giác thật hơn xem phim 3D nhiều! Thế nên bác sĩ nhìn rất rõ, căn cứ vào cái đuôi đen kịt, khổng lồ mà khoa trương đến đặc sắc, mỹ cảm đáng sợ lại khác loại đủ để khiến người nghẹt thở này, đây hẳn là một con bọ cạp đen đuôi dày Thổ Nhĩ Kỳ có tỷ lệ khiến người tử vong nhiều nhất trên thế giới.

Cảm giác thật cái búa ấy!

Cậu có thể trực tiếp ngất đi không?!

Cái châm độc bén nhọn ở đốt đuôi cuối ấy như một vật nhọn đã được mài sắc, phỏng chừng chích một cái thôi còn chưa bị độc chết đã bị đâm xuyên qua rồi, thật là gọi người không thể bình tĩnh nổi mà!

Mà còn quý cô này... Xin đừng vừa dịu dàng cầm cái khăn tay đăng-ten tuyết trắng lau khóe mắt khóc sưng đỏ, vừa lú ra cái đuôi bọ cạp lớn như vậy để dọa người được không?!

Nhưng quý cô bọ cạp hoàn toàn không cảm thấy mình làm vậy có gì dọa người.

Cô ấy không nhanh không chậm lau đi khóe mắt, rồi bỏ khăn vào túi xách, kế cầm lấy ly trà mật ong Or đã pha, uống một ngụm, mỉm cười khen: "Ngon lắm, cảm ơn anh, bác sĩ, anh thật săn sóc."

"... Không có gì."

Ngoại trừ câu này cậu còn có thể nói gì?

Cậu cuối cùng đã rõ lý do Or không khách khí như vậy, nếu có thể, cậu cũng rất muốn bắt chước mấy bộ phim bắn súng oách xà lách một chân đá nghiêng cái bàn rồi từ dưới bàn rút ra... chai thuốc sát trùng ── "Xì ── xì ── xì ── xì ──" thế giới an toàn.

Đương nhiên, đây chỉ có thể là chuyện Lạc Tái làm trong ảo tưởng, lấy kích cỡ của cái đuôi bọ cạp này mà nói, lượng thuốc sát trùng cậu phải dùng phỏng chừng cỡ tầm xe chở dầu mới có thể giết nổi con bọ cạp cái này...

Or đã mất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đam-mỹ