Chương I: Sự khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pằng pằng pằng.   Doraemon nói:

- Bọn chúng tiêu rồi!Hiệp đấu này cậu được 30 ngàn điểm, vượt kỉ lục của trò "CAO BỒI MIỀN TÂY" đấy! Cậu đúng là một thiên tài bắn súng và chơi dây! Kể cũng lạ thật, một người chẳng có  điểm gì tốt, đầu óc thì ngu si, chân tay thì yếu ớt như cậu sao có thể...

Nobita kịp ngăn lại:

- Thôi đủ rồi đấy! Nói cho cậu biết... tớ mà sinh ra vào thời cao bồi miền Tây nước Mỹ thì đảm bảo được lưu danh trong sử sách những ông vua bắn súng cừ khôi!

Doraemon nhìn Nobita với vẻ mặt quan trọng:

- Ừ, cũng có thể, nhưng chưa thể biết được vì tính cậu nhát  như thỏ đế! E rằng mới đánh đấm cậu đã bỏ chạy mất dạng chứ! Ha ha ha...

Nói xong  Doraemon ra ngoài, Nobita tức quá quát Doraemon:

- Ha ha cái gì? Đừng coi thường tớ nhé!

Bỗng nhiên, Nobita nảy ra ý tưởng:

- A! Đúng rồi!!!!!!!!!! Có sẵn cỗ máy thời gian đây thì mình sẽ về miền viễn Tây!

Vào cỗ máy thời gian xong, Nobita nói:

-Vào khoảng năm 1880 đi! Địa điểm là miền Tây nước Mỹ. Chỗ nào cũng được, cứ bấm bừa coi sao. May quá, mình đã xin mèo ú bánh mì phiên dịch... Hì hì, đến đến nước nói Tiếng Anh mà lại!

Thấy cửa ra, Nobita lại nói tiếp:

  - Kia rồi! Chuẩn bị hành động thôi!

Nobita nhảy qua cửa của cỗ máy thời gian, đáp xuống chỗ bãi tha ma, Nobita sợ quá, hét lên:

- OÁI! BÃI THA MA!! Sao mình lại đáp xuống nơi này chứ?

Nobita đi mãi, đi mãi thì cuối cùng cũng đến được thành phố, Nobita vui quá, nói:

-Thành phố kia rồi! Nhưng sao không khí vắng vẻ quá, cảm giác ghê ghê...

Nobita đi một đoạn thì thấy các người lớn giơ súng lên đấu, Nobita sợ quá nên ngất xỉu, vừa lúc đó nhà của ngài thị trưởng cho cậu về nhà của ông ấy.

Trong lúc đó, Doraemon về nhà thấy Nobita tự tiện lên cỗ thời gian, Doraemon nghĩ:" Chẳng lẽ nó đến miền Tây.

Doraemon hét toáng lên:

-Ngốc ơi là ngốc, khẩu súng đó là đồ chơi  thì làm được gì chứ! Gay... Gay go to rồi. Đành phải cứu nó thôi.

Doraemon lấy bảo bối ra:

- Ti vi thời gian, nước Mỹ rộng lớn là vậy... biết nó đến nơi đâu? Ơ nhưng mà... dù biết nó ở nơi đâu cũng vô ích vì cỗ máy thời gian có một cái, nó đem đi mất tiêu rồi, mình... đành bó tay thôi!!!

Khi đó ở miền Tây nước Mỹ:

RẠT

Hắt xì hơi (Tiếng của Nobita)

Ngài thị trưởng nói:

- May quá, cháu tỉnh rồi, nghe tiếng súng nổ, cậu sợ quá nên ngất xỉu.

- Ngất xỉu á? Không phải chứ?

Nobita liền rút hai khẩu súng đồ chơi của mình, vẻ mặt quyết tâm chạy ra ngoài. Ngài thị trưởng kịp ngăn lại:

- Cháu định là gì với khẩu súng đồ chơi đó vậy?Trẻ con loanh quanh ở khu vực này nguy hiểm lắm! Trong khi còn chưa bị thương nên quay về nhà ngay về nhà ngay đi!

Lúc đó, con của ngài thị trưởng ra, nói:

- Làm sao bây giờ... cảnh sát lại vừa bị bọn chúng bắn hạ.

- Mất bao nhiêu công sức mới tìm được người có tài bắn, còn phải trả lương hậu hĩnh để họ chịu đến thành phố MORGUE này... (Ngài thị trưởng nói)

Con của ngài thị trưởng nói

-Chú ấy là vị cảnh sát trưởng thứ 23 rồi! Chẳng còn ai dám nhận chức cảnh sát trưởng ở đây nữa đâu!

Nobita nghĩ: "Thành phố này đáng sợ đến vậy ư?

Vừa lúc đó, một thành viên của ngài thị trưởng đến:

-Chào ngài thị trưởng! Tôi đến để nói với ngài rằng thị trấn không còn ai nữa rồi...

  -Khoan đã! Nếu ông bỏ đi khác nào dung túng cho bọn xấu. Hãy ở lại, chúng ta cùng chung sức bảo vệ thị trấn này!

-Vô ích thôi ngài thị trưởng. Bọn thuê đến mấy chục tên sát nhân khát máu, ta địch lại sao nổi, ngài nên rời khỏi thị trấn này thôi!

-Không. Ta không bỏ cuộc! Dù chỉ có một mình, ta cũng bảo vệ thị  trấn tới cùng!

Nobita với vẻ mặt lo lắng nghĩ:" Xui quá! Mình chọn nhầm địa điểm rồi!! Nhưng nếu bây giờ mà bỏ đi, thử hỏi mình tới đây làm gì cơ chứ!?

Nobita lắp bắp nói với ngài thị trưởng:

  - Bác ơi... cháu... cháu... cháu... cháu xin nhận chức cảnh sát trưởng được không ạ? Cháu rất có năng khiếu bắn súng.

- Đừng nói linh tinh. (Ngài thị trưởng nói)

- Tốt nhất là bạn nên rời khỏi thị trấn này! Có thể ở nhà mẹ dang lo đấy

Nobita nghe thấy thế nên quay lại chỗ cổng cỗ máy thời gian, không thấy cổng thời gian đâu. Lúc đó, Nobita mới nhớ ra là lúc nhảy ra khỏi cỗ máy quên gạt phanh nên không còn.

Nobita sợ quá quay về thị trấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net