Doraemon trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tiếng la đó, không của ai khác, mà là của Nobita.

 Nobita: Tha cho mình đi mà

 Jaian: Không được, cậu làm đội mình thua, không thể tha thứ

 Nobita: Doraemonnnnnnnnnnn!!!!!!

    Doraemon đang theo dõi Nobita bằng vệ tinh của thế kỉ XXII. Cậu thể dài một tiếng rồi dùng Cánh của thần kỳ tới cứu anh chàng hậu đậu.

 Doraemon: Trời ơi cậu đã 12 tuổi rồi mà cứ như con nít vậy, suốt ngày kêy mình, mình chán lắm rồi!

 Nobita: Rồi, mình mệt rồi, không có thời gian cãi nhau với cậu!

 Doraemon: Không nói chuyện thì thôi, nhưng đêm nay mình về thế kỉ XXII để khám bệnh đó.

 Nobita: Ừ, thì sao?

 Doraemon: Nhưng mình sẽ không về đây nữa - Giọng Doraemon trùng xuống

 Nobita hét lớn: HẢ, TẠI SAO?

 Doraemon: Cảnh sát thời gian cho đóng cửa đường hầm không gian 10 năm để tránh bọn xấu thay đổi lịch sử, đồng thời bảo trì sau nhiều năm sử dụng, và ...

 Nobita nói chen vào: KHÔNG ĐƯỢC, CẬU KHÔNG ĐƯỢC VỀ. TỚ SẼ BUỒN LẮM CẬU BIẾT KHÔNG???

 Doraemon: Không còn cách nào khác!

    Nobita vừa khóc vừa chạy ra sau núi một mình. Cậu bạn mèo máy chuẩn bị đồ đạc, không quên viết một lá thư để vào ngăn bàn. Rồi, cậu đi quanh khu phố, ôn lại kỉ niệm xưa một mình. Tối rồi, cậu về nhà thì thấy Nobita phụ mẹ nấu cơm. Quá ngạc nhiên, cậu kéo Nobita ra ngoài sân nói chuyện.

 Nobita: 10 năm sau cậu hãy trở lại nhé! Tớ luôn chờ đợi cậu!

 Doraemon: Tất nhiên, cậu cứ yên tâm!

 Nobita nói nghẹn ngào: 10 năm sau, khi cậu quay lại, tớ sẽ cho cậu thấy Nobi Nobita sẽ là con người khác.

 Doraemon khóc vì xúc động: Ừ, cố gắng lên nhé. Tớ tin ở cậu.

 Bà Tamako: Hai đứa vào ăn cơm nhanh lên không nguội mất.

 Nobita, Doraemon: Vâng ạ.

    Giữa bữa ăn, Doraemon thông báo với bố mẹ. Hai người họ bất ngờ lắm, họ khóc. Tất nhiên, có ai lại muốn mất một người mà mình yêu thương đâu chứ! Cả bữa ăn đó diễn ra trong sự tiếc nuối, vì mất đi Doraemon.

    12h rồi, thế mà Nobita và Doraemon chưa ngủ! Trong ngăn kéo, đội cảnh sát thời gian chui ra:

 Cảnh sát: Tôi rất tiếc thông báo với cậu, người máy DORAEMON phải về tương lại! Tạm biệt.

 Nobita: Ừ. Bảo trọng, Doraemon!

 Doraemon: Cảm ơn nhé, bạn tốt của tớ!

    Cậu mở ngăn kéo bàn, thấy một phong thư, mở ra đọc. Nội dung:

          "Nobita-kun, tớ rất tiếc vì tớ phải về tương lai! Cậu nhớ học hành chăm chỉ nhé, đừng để mẹ buồn phiền về mình nữa. Sáng nhớ dậy sớm nhé, đừng đi học muộn nữa. Đừng để tụi Jaian, Suneo bắt nạt. Nhớ phải mạnh mẽ lên, mai sau mới che chở được cho Shizuka-chan chứ. Cậu đừng buồn quá ảnh hưởng tới sức khoẻ. Nobita-kun, cảm ơn cậu đã làm bạn với tớ! Tớ rất hạnh phúc khi làm bạn với cậu. Bảo trọng.

                                                                                                                                                            Ký:

                                                                                                                                                     Doraemon"

    Cậu đọc xong, khóc oà lên như một đứa trẻ. Căn phòng thật trống trải. Cả đêm đó, cậu không ngủ.

_____________________________________HẾT_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net