13. Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tiết trời mang những sự lim dim và buồn ngủ, Vanitas nằm trên mái nhà cùng với Nóe tận hưởng không khí êm ấm ấy.

Nóe nhẹ nhàng đan ngón út của mình với anh, khuôn mặt ửng hồng bởi những ánh nắng kia chiếu xuống.

Cậu nói nhỏ:

- Vanitas, anh biết không, hôm nay tôi đi biển, tôi thấy anh đấy.

Vanitas cười cười:

- Tên ngố này, lại nói linh tinh gì rồi. Tôi và anh hôm nay có đi ra ngoài đâu.

Nóe khẽ lắc đầu:

- Không không, ý tôi là, sóng thì luôn nhớ về bờ, còn tôi luôn nghĩ về Vanitas.

...

" Vội vàng chạy theo chút nắng hạ

Từ ấy tôi bỗng hóa ngu ngơ
Tôi và em hai người xa lạ
Yêu em là điều tôi chẳng ngờ "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net