1. Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từng đợt gió đêm đập vào ô cửa kính mờ, mưa như trút nước, tựa như gào thét hốt hoảng trên cụm mây đen đặc. Âm thanh ồn ào ấy khiến gã bừng tỉnh khỏi hồi ức năm nào, khi vừa chìm vào một giấc mộng vốn rất lâu chưa ghé thăm gã trong khuya. Noé bần thần đến một lúc, nhìn vào những nét mực còn mới cóng trên trang sách mới biết bản thân vừa ngủ gục. Rồi như đã sớm quen, gã vân vê chiếc bút mực một chút rồi lại đặt xuống tiếp trên nét chữ dở. Mờ mịt và xa xăm, để bản thân bị cuốn vào đó một xúc cảm nhàn nhạt không rõ tên. Mà dường như nếu Noé có lỡ bỏ quên, nó sẽ chẳng chờ đợi mà ngay lập tức tan vỡ thành vô vàn mảnh nhỏ.

" Tôi sẽ không chết. "

Vanitas đã nói như vậy, trong giây phút cuối cùng của đời em, khi chọn giao thân xác mình cho cái tự do đầy cô độc. Để đổi lấy sự trật bánh của định mệnh và chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa kéo dài miên man.

Mọi thứ đã xảy ra lâu lắm rồi, hàng thế kỉ trước, lâu đến mức Noé hoài nghi về nỗi nhớ đã nguôi dần khi chẳng còn ôm mộng mỗi đêm với người mãi dừng ở tuổi mười tám ấy. Mọi giây phút gã từng bên em mờ phai theo năm tháng, và hình bóng của mặt trăng xanh chẳng còn sống động như năm nào. Chỉ còn lại duy nhất lời trăn trối trước khi em chết vang vảng bên tai tựa một hồi chuông trong vắt, đánh vào trái tim Nóe tiếng ngân thật lớn khiến dư âm của nó đọng lại đến tận bây giờ.

Đến mức gã chẳng dám tin em đã rời đi nhiều thế kỷ.
Bỏ rơi lại còn mình Noé vật vã với mảnh tình tan hoang rách toác từ thủa em vẫn còn nơi chốn này.

Hậu duệ của trăng xanh, ấn tượng về lần đầu tiên gặp gỡ đã khiến gã chẳng tài nào ưa nổi. Noé chưa từng ghét ai, nhưng vẫn hiểu cảm giác khó chịu đeo bám lấy thân mình khi lần đầu bắt gặp cách hành xử của Vanitas. Không vồn vã thân thiện như Domi, không trầm lặng giống Louis, hay dịu dàng như Amellia. Đôi lúc ồn ào, thô lỗ, thậm chí còn chẳng ngại làm người khác bị tổn thương bởi lời lẽ cay độc. Luôn treo trên gương mặt một nụ cười hình bán nguyệt và đôi mắt hẹp dài đầy rẫy những khinh mạt. Nó khiến Nóe thấy như bị chọc bởi một cái kim rất nhỏ, không đủ đau, xong lại rất đỗi bài xích cảm giác đó. Bởi dường như ánh nhìn của Vanitas biết rõ những gì gã cảm thấy, sự trần trụi của tâm hồn, thứ bên trong. Cái tâm hồn luôn mong mỏi tìm kiếm sự cứu rỗi chân chính, và khi chứng kiến sức mạnh của cuốn sổ Vanitas, tựa như đó là sợi dây cứu mạng Noé khỏi bóng đêm thời thơ ấu dần nuốt chửng gã.

Tuy vậy, gã vẫn ghét loại người như Vanitas, loại người dường như chẳng có chút lo âu nào, hành xử tùy tiện và luôn lừa gạt trên cảm xúc kẻ khác.

Xong mọi thứ chỉ là Noé nghĩ vậy, gã ghét con người ấy qua những suy diễn của chính mình ( đối với gã bây giờ là ngây thơ đến nực cười ) ma cà rồng trăng đỏ tự nhận định về con người Vanitas mà chưa từng biết gì về em. Dẫu đôi lúc gã từng tò mò về cảm xúc khó hiểu mà Vanitas thể hiện ra mặt. Nhưng rồi thời gian đồng hành cùng nhau đã khiến Noé ôm trong mình về một mối liên kết với Vanitas. Xong Noé rốt cuộc chả biết cái quái gì hết, không một thứ gì.

Quá khứ trống trơn chưa một lần kể ra đến. Về tại sao Vanitas lại muốn cứu rỗi ma cà rồng trăng đỏ, tại sao lại trở thành quyến thuộc của trăng xanh trong khi căm ghét những kẻ hút máu đến tận xương tủy nhường ấy. Thứ duy nhất Vanitas đủ tin tưởng để nói với Noé là vài ba câu chữ về gia đình cũ của mình, việc cha em bị ma cà rồng giết chết ra sao, với một giọng điệu dửng dưng lạnh buốt.

Noé đã tức giận bởi lão tiến sĩ gọi Vanitas bằng con số 69, rồi gã chợt nhận ra gì? Rằng Vanitas còn chả phải tên thật.

Càng đi cùng nhau lâu hơn, Noé càng thấy sự hiểu biết của mình về con người ấy càng ít ỏi đến đáng thương. Đến khi biết được một chút, ấy lại là do tình thế ép buộc và ký ức trong dòng máu của Milkhail - đứa trẻ tự nhận là gia đình Vanitas. Hồi ức đau khổ với tâm trí Noé hoà thành một, như cơn lũ tràn vào con đập, nghiền nát vụn gã dưới áp suất nước, qua đôi mắt Milkhail, Noé biết được nỗi đau và cả con người Vanitas chưa một lần để lộ. Những biểu cảm gã còn chẳng bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện trên khuôn mặt kia.

Noé Archiviste có bao giờ biết, từ trước đến giờ. Về nhân cách, về suy nghĩ, về mọi thứ. Mọi thứ trước cả khi con người ấy khoác lên mình cái danh xưng mà cà rồng trăng xanh - Vanitas.

Những băn khoăn đó làm gã hổ thẹn, rằng liêụ sau bao việc mình đã làm, gã có đủ khả năng để vượt qua bụi gai giấu kín trái tim bị khoá từ lâu, đủ để một lần chạm tới ngưỡng tin tưởng trong người kia hay không. Rồi hoài nghi làm bước chân Noé Archiviste dừng lại, quoảnh đầu về phía sau để nhìn lại những thứ đã qua, nhận ra con đường dài có người đi trước cả gã mất rồi. Người con gái mang đôi mắt ấm áp và trong veo như đúc từ giọt nắng, với tóc màu trăng bạc

Khó chịu lắm, nhưng không hiểu nguồn cơn đó đến từ nơi đâu. Mắt Noé đau nhói, như bị thứ gì đó bay vào, dụi thế nào cũng không hết được mà chỉ có đau hơn. Gã cứ đứng như đóng đinh ở một góc, không biết mình lên làm gì. Lần đầu thấy em và Jeanne thân thiết, Noé vẫn luôn tự nhủ mình đang ghen tị vì nàng ta được nếm vị máu của người ấy. Đến lần này lại không đơn giản thế nữa.

Và xong, sau khi định hình tâm trí và trái tim mình một hồi lâu. Gã ma cà rồng cuối cùng cũng khẳng định được điều vốn là lẽ dĩ nhiên, điều mà không biết đã hình thành tự khi nào.

Noé cũng thích Vanitas
Theo cách mà Jeanne cảm thấy đối với em.

Nhưng gã không dám mạnh bạo như Jeanne nói mình đối với Vanitas là một chữ thích, và càng chẳng nhận ra mình đã yêu. Nóe không đủ can đảm. Gã chỉ biết chôn vùi từng đoạn cảm xúc nhen nhói trong lồng ngực, trong từng thớ thịt và mạch máu. Ép chặt vào xương, nén trong phổi, thả chìm vào hải thức rộng mênh mang để không bao giờ tìm thấy tung tích của nó nữa. Nếu không, gã sẽ chẳng hay lúc nào sẽ thất thố rồi bại lộ hoàn toàn trước mặt em. Liệu em sẽ ngẩn ngơ trong phút chốc rồi bật cười nghiêng ngả, xong đem trái tim gã vò nát, xay nhuyễn trong âm sắc mỉa mai và ánh nhìn lạnh tanh.

Nóe sợ hãi điều đó, như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Gã không còn dám đánh cược thứ gì quá liều lĩnh. Chiếc hộp chứa con mèo của Schrodinger nếu không bị mở ra, câu trả lời vẫn luôn luôn chồng chập lên nhau giữa có và không.

Sẽ là có hoặc là không.

Nhưng Nóe Archiviste không thể nào biết đó là có hay không, bởi vì gã không dám mở. Và không còn cơ hội mở ra nữa.

Bởi vì người có thể trả lời cho câu hỏi đó đã vĩnh viễn nằm dưới 6 tấc đất mồ lạnh ngắt.

Vanitas có thích gã hay không, dù chỉ một chút thôi. Từ ban đầu gã có còn cơ hội nhỏ nhoi nào để ao ước rằng nếu Vanitas trả lời một chữ có?

" Ước gì " thời gian quay ngược lại.

Dù mọi thứ có muộn đến như nào, ước gì trước khi em nhắm mắt xuôi tay. Noé có thể nói rằng gã yêu em đến thế nào. Để bây giờ không phải mải kiếm tìm lại bóng hình em qua những ký ức đã mòn mỏi trong thực tại.

Cái nơi mà la liệt khoảng không trống rỗng lặng thinh, đày đoạ tình yêu này của Noé chẳng còn biết cất về chốn nào nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net