Lee Jeno ❁ Lee Haechan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Năm ba tuổi:

Lee Haechan được mama dắt đi xem bói đầu xuân, thầy bảo năm nay cả nhà sẽ xum vầy, mọi sự thành công.

Cũng là năm ấy, Lee Haechan vì tò mò chính mình sẽ làm gì trong tương lai, nên bé con đã trốn mẹ đến gặp vị thầy bói ngày trước, em dõng dạc vỗ ngực nói nhất định chính mình sẽ là một doanh nhân thành đạt, kiếm thật nhiều tiền. Ấy vậy mà vị thầy bói ấy lại nói em bé Haechan quá nhỏ tuổi, không thể xem thấy tương lai, làm em buồn lắm.

- Năm mười tuổi:

Vẫn là cậu bé Lee Haechan ấy, em nằm dài ra bàn học, lặng lẽ nhìn cậu bạn Lee Jeno đang ngồi phía đối diện. Bạn xem gì đó trong điện thoại, trông rất chăm chú, trái lại Lee Haechan buồn chán đến mức hai mắt muốn nhắm lại đến nơi, nhìn bạn trầm trồ:

"Cậu lại mua điện thoại mới à? Ngưỡng mộ thật đấy!"

Lee Jeno dừng lại, bạn nhìn em hồi lâu mới bật cười trả lời: "Cậu thích à? Vậy chơi đi này, tớ đâu có ngại việc đó."

Donghyuck hua tay, em đâu có cần mấy thứ như vậy. Ngẫm nghĩ một lúc, em liền tò mò hỏi Lee Jeno rằng bạn có quan tâm đến tương lai không, sau này sẽ làm nghề gì và kết hôn với ai. Lee Jeno đưa tay lên cằm ngẫm nghĩ một lúc mới từ tốn trả lời:

"Tớ không biết mình sẽ kết hôn với ai, nhưng nếu đó là Lee Haechan thì thật tốt biết mấy nhỉ?"

- Năm mười lăm tuổi:

Lee Jeno đứng ở dưới lầu nhìn lên phòng của Lee Haechan vẫn đang sáng đèn, rõ ràng đã hẹn nhau sáu giờ, ấy vậy mà gần một giờ trôi qua rồi mà người nọ vẫn chưa chịu xuất hiện.

Bạn không cáu giận đâu, chỉ là trong lòng bồn chồn muốn biết Lee Haechan có xảy ra chuyện gì hay không.

Mãi đến mười phút sau mới thấy em bước ra khỏi cửa, bạn liền nhanh chóng bước đến để đưa mũ cho em, cũng không quên hỏi han: "Sao cậu lâu thế, có chuyện gì xảy ra à?"

Lee Haechan khẽ lắc đầu nhỏ, em nhanh chóng di chuyển đến bên con xe Vespa trắng mà bạn đã mượn của mẹ. Lee Jeno biết rõ chắc chắn vừa có điều gì đó không hay xảy ra, nhưng muốn cạy miệng Lee Haechan thì khó quá.

Cả hai chạy đến bên sông Hàn, lúc này em mới mấp máy hai cánh môi anh đào: "Tớ và mẹ mới cãi nhau, mẹ nói tớ vô dụng, lúc nào cũng chỉ đi chơi. Mẹ nói ít nhất cũng nên học tập Lee Jeno, học ra học chơi ra chơi...... "

Dừng một chút, em quay sang nhìn Jeno, bạn cũng nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em: "Jeno cũng nghĩ giống mẹ đúng không?"

Bạn nhìn em bằng ánh mắt hình khuyết nguyệt, vươn tay đến làm rối tung mái tóc nâu mềm mại, khẽ an ủi: "Không hề, cậu hoàn hảo thấy mồ luôn ấy!"

Thích còn không hết làm sao dám nghĩ ngợi những điều không hay về cậu?

_ Năm hai mươi tuổi:

Lee Jeno cùng Lee Haechan đến xem bói đầu năm, bọn họ bây giờ đã trở thành người lớn rồi, cho nên trong người vừa có cảm giác hân hoan lại vừa thích thú. Vừa nhìn Lee Haechan, vị thầy bói liền nhớ ra ngay cậu nhóc bé tẹo năm nào cứ bám theo, nằng nặc đòi biết trước tương lai của mình thế nào.

"Năm đó cháu nhỏ quá nên chưa thể đoán được, nhưng bây giờ thì đã quá rõ ràng rồi còn gì nữa?"

Lee Jeno chớp chớp mắt, cố gắng nghe ra được ý tứ từ câu nói kia. Lee Haechan nào có quan tâm tới, em chồm người, hai mắt mở to: "Làm sao ạ? Cái gì rõ ràng?"

Vị thầy bói gật gù, sau liền viết gì đó vào tờ giấy mỏng, gấp lại mấy lượt mới đưa cho cậu trai nhỏ, căn dặn kỹ càng:

"Khi nào gặp vấn đề về chuyện tình cảm, hãy mở ra xem!"

..

....

Hai tháng sau, Lee Jeno và Lee Haechan cãi nhau, bọn họ cứ như vậy không gặp nhau suốt hai tuần. Chính là Lee Haechan bảo muốn có bạn gái, mà cô này rất xinh đẹp, hơn nữa lại có tính tình quá đỗi tiểu thư, Lee Jeno không nỡ nhìn bạn làm thê nô của người khác, cho nên đâm ra có chút lớn tiếng. Ai ngờ Lee Haechan quả thật ngang ngược, giận dỗi cho đến bây giờ cũng không chịu nói chuyện lại.

Cũng vì vậy mà Lee Jeno đã mạo muội lui đến nhà tìm Lee Haechan, bạn quả thật rất muốn làm lành, nhưng cớ sao đối phương cứ mãi tránh mặt. Nhìn lên căn phòng chiếu sáng, Lee Jeno thầm nghĩ có khi nào em đã ghét bạn thật rồi không. Nhưng ngay khi ý định rời đi vừa lóe lên, Lee Haechan cư nhiên lại xuất hiện trước mặt bạn như một sự may mắn nào đó.

"Hae... Haechanie, tớ.... à... ừm tớ có chuyện muốn nói..."

Lee Haechan bĩu môi, sau khi ném bao rác vào thùng thì xoay người vào nhà, báo hại Lee Jeno phải vội vàng đuổi theo, bỏ qua cả việc chiếc xe đạp của mình đã bị ngã ra sõng soài.

"Haechanie, chuyện lớn tiếng với cậu, cho tớ xin lỗi. Tớ, tớ thật sự không cố ý, chỉ là..."

"Cậu thích tớ à?"

Câu nói của em khiến Lee Jeno như bị đông cứng, bạn bối rối lùi lại vài bước, cũng chẳng dám đối mặt với em nữa, cả người đều trở nên lúng túng.

Lee Haechan nhớ lời thầy dặn, khi gặp chuyện về tình cảm thì hãy mở nó ra, nào ngờ lúc cãi nhau với Lee Jeno, em cũng chẳng hiểu vì sao mình lại muốn mở ra xem. Bên trong, vị thầy bói ấy đã ghi một dòng chữ ngắn gọn: 〖Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!〗

Em còn nghĩ bản thân đúng là ngớ ngẩn, thế nhưng vừa bước xuống đổ rác giúp mẹ lại nhìn thấy Lee Jeno đang đứng ở đây. Liệu có phải câu nói kia là có ý nghĩa này?

Lee Jeno ậm ừ, bạn gãi đầu không biết nói gì, cho nên Lee Haechan đã bỏ vào nhà. Đúng như dự đoán, Jeno nhanh chóng bắt lấy cổ tay em, vội vã nói lớn: "Phải, đúng là tớ rất thích Haechanie, cho nên không muốn cậu cứ luôn theo đuổi người khác như vậy!"

Em bật cười, sau thì nắm lấy tay bạn kéo vào nhà mình, còn không quên bông đùa một câu: "Được, tớ cho phép cậu làm nàng công chúa của tớ!"

Lee Haechan không quen kiểu quan hệ này, nhưng chính là với Lee Jeno thì em chẳng ngại gì đâu, chưa thử làm sao biết không hợp?

Bây giờ mới thầm nghĩ, đôi khi xem bói cũng đâu phải chuyện xấu xa gì!

------

25/11/2021 12:50

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net