Nơi Bóng Tối NGự Trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Chap 1

  Bóng tối – Đó quả là thứ đáng sợ, một con quái vật khủng khiếp đối với Lam, nó như một khối kí ức nặng nề và đau đớn. Dày vò, nuốt trọn mọi thứ mà Lam có: Bố, mẹ, chị gái, tâm hồn, giọng nói và bây giờ là ngay cả thể xác cô bé. Rốt cuộc bóng tối, mày còn định hành hạ tao đến bao giờ nữa!

  Một giọt nước mắt khẽ lăm trên gò má, không là mưa. Những giọt mưa lạnh buốt, nhạt thếch và vô vị trong cái lạnh lẽo giá rét của đông Hà Nội. Lam cố nép mình trong làn áo mỏng nhưng dường như là không thể, nó quá mỏng để che cho thân hình mảnh khảnh không kém. Bọn chúng đã tìm ra cô bé, trong một cái ngõ cụt dưới bóng tối và làn mưa lạnh lẽo. Máu từ cơ thể bắt đầu loang ra hòa vào dòng nước mưa chảy xuống cống. Mùi tanh tưởi quyện vào không khí thấm vào mũi của lũ chó săn. Chúng đánh hơi thấy mùi máu Lam, những tiếng cười man rợ ngân vang. Cô bé sợ, sợ kinh khủng, muốn hét thật to nhưng làm sao được.

 -Ồ ồ muốn kêu à, kêu đi, to lên nào. À tao quên mày bị câm nhỉ. Haizzz, khổ thân, thật tình tao cũng chẳng muốn giết mày làm gì, mất cái danh của tao. Ai đời đi bắt nạt một đứa trẻ con chưa tròn hai mươi tuổi. Mày thấy có đúng không? – Hắn thở dài, giả giọng thương hại, cô bé co rúm lại, hình như sợ quá, chẳng nghĩ được gì, chí biết gật đầu lia lịa. – Chậc, rõ khổ, đại ca lại muốn tao giết mày, nhìn cũng xinh ra phết. Chắc chưa biết mùi đàn ông ra sao nhỉ? Nhìn ngây ngô thế cơ mà.- Hắn lại gần đưa bàn tay nhơ nhuốc chạm vào mặt cô bé, Lam kẽ giật, mình lùi lại, chạm ngay bức tường lạnh lẽo như nước đá.-Chết mà còn trinh thì uổng nhỉ? Đúng không tụi bây?- Hắn lại cười, quay sang hỏi bọn đàn em đằng sau. Bọn chúng đồng loại gật đầu, nhỏ thứ nước dãi nhầy nhụa dán mắt vào dáng người nhỏ bé. Lam sợ, rất sợ là đằng khác, cô bé bắt đầu khóc, khóc thật không phải nước mưa, lắc đầu lia lịa như cầu xin bọn chúng.

-Đừng khóc, bọn tao chỉ muốn cho mày toại nguyện thôi mà! Thôi nào, tao đau đấy! – Hắn gần sát Lam hơn, đưa bàn tay bẩn thỉu lau nước mắt cho cô bé. Lũ khốn! Đó là từ cô bé muốn thốt ra, nhổ thẳng vào mặt chúng nhưng cô bé không nói được, cũng chẳng đủ sức mà nói. Mệt mỏi quá rồi! Lam từ từ dựa người vào tường tuồi xuống theo bản năng. Từ từ khép chặt đôi mắt, bỏ mặc tất cả, hình ảnh cuối cùng còn lưu dữ lại là bọn khốn với thân hình gầy guộc như một lũ nghiện đang tiến lại gần, cười nham nhở...

“Bố, mẹ, chị ... Con xin lỗi. Con đã...không thể sống!” Một giọt nước mắt lăn dài, đau đớn...

 Nhưng cô bé đã không đủ sức để nhận ra rằng một bóng đen đang từ từ đi tới như một hiệp sĩ với bàn tay không hạ gục từng con chó săn. Bằng một sức mạnh nào đó mà cô bé không hề hay biết....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net