chap 7 - ngài cưới em nhé?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều Hôm Sau

1 chiếc xe " Scirocco " dừng trước 1 căn dinh thự xa hoa, lộng lẫy như cung điện. Hắn và cậu bước xuống xe liền có ng ra chào đón

- con đến rồi à _ bà Lý

- vâng ạ _ nhãn Thiên

- chào 2 bác con là Luyến Nghiễm, thư ký riêng của chủ tịch ạ _ Luyến Nghiễm

- 2 bác chào con , 2 đứa ngồi đi _ Ông Bà Lý

Hắn ngồi kế cậu , gắp đồ ăn và nâng niu cậu trước mặt ông bà Lý và ả Hoa Liên

- A Thiên à ~ em cũng muốn ngồi cạnh anh _ ngồi bên cạnh Nhãn Thiên

Nhãn Thiên đang ngồi giữa Luyến Nghiễm và Hoa Liên còn đối diện là ông bà Lý. Hắn bóc vỏ tôm cho cậu rồi đút tôm cho cậu ăn ả thấy vậy cũng nũng nịu mè nheo

- a thiên à , bé cũng được anh bóc vỏ tôm cho _ Hoa Liên

Nhãn Thiên ko nói j chỉ lấy phần vỏ đã bóc rồi bỏ vào chén cơm của cô ta bảo cô ta ăn còn phần thịt tôm đã bóc sẵn thì chia cho ba mẹ và Luyến

Nghiễm ăn

- a..anh làm gì vậy , đây toàn là vỏ làm sao mà ăn _ Hoa Liên

- ko ăn đc thì kệ cô. Luyến Nghiễm à em có muốn ăn cá ko tôi gắp cho _ Nhãn Thiên

- dạ có _ Luyến Nghiễm

Thấy họ vv như vậy Hoa Liên trong lòng đã phừng lên ngọn lửa ghen tị liền nhắc đến vấn đề mà Nhãn Thiên ghét nhất

- 2 bác à , chẳng phải 2 bác nói kêu con đến đây ăn cơm là có chuyện muốn nói hay sao _ Hoa Liên

- à đúng rồi. Bác muốn cưới con cho con trai nhà bác , con và gia đình của con đó đồng ý ko _ ông lý

- ý bác là anh Nhãn Thiên ạ ? _ Hoa Liên

- đúng vậy _ ông bà Lý

- con đồng ý ạ , ba con bt chắc chắn sẽ rất vui _ Hoa Liên

- nếu vậy 2 tháng nữa sẽ cử hành hôn lễ _ bà Lý

- nhưng con ko đồng ý _ nhãn Thiên

- tại sao chứ _ Hoa Liên

- tôi ko yêu cô , kết hôn là chuyện quan trọng của cả 1 đời ng làm sao con có thể đồng ý kết hôn được vs 1 ng con chưa từng yêu _ nhãn Thiên

- con đừng cãi ba mẹ , ba mẹ đã chọn Hoa Liên từ khi con bé đưa con đến bệnh viện cấp cứu khi con gặp tai nạn ngoài ý muốn vào 1 năm trước, con bé đã bên cạnh con suốt 1 năm qua con ko thể nào phũ phàng vs con bé như vậy được _ Ông lý

Ông lý nói rồi đập mạnh tay xuống bàn ăn , ông buông đũa rồi bỏ đi, bà Lý đi theo trấn an ông. Bây giờ chỉ còn 3 ng , cậu đã âm thầm nghe cuộc trò chuyện của họ và hiểu ra vấn đề. Cậu bỏ chạy ra bên ngoài trên má là 2 hàng nước mắt lăn dài, bên ngoài trời bắt đầu mưa. Nhãn Thiên đuổi theo cậu , trời tối dần, hắn tìm khắp nơi vẫn ko tìm thấy cậu. Mưa ngày càng to , trời lại càng tối mù mịt

- thư ký Quàng cậu đâu rồi _ Nhãn Thiên hét lớn trong mưa

- Tôi đang phải dầm mưa để tìm cậu , cậu mau xuất hiện đi nếu ko tôi sẽ trừ lương của cậu đó _ Nhãn Thiên

- trời tối lắm rồi đấy , cậu đang ở đâu vậy hả _ Nhãn Thiên

Hắn chạy đi khắp nơi tìm cậu , bỗng hắn nghe thấy tiếng khóc của ai đó. Đến gần nơi khác ra tiếng khóc thì hắn thấy cậu đang ngồi bên bờ ao khóc , nước mắt cậu hòa vào nước mưa

- sao em lại khóc ? _ ôm cậu từ đằng sau

- anh.... thật ra là anh đã nhớ ra tôi là ai chưa vậy hả _ cậu quay lưng lại đối diện mặt với hắn , 2 tay giữ đầu hắn hướng thẳng vào mắt cậu

- em đang nói gì vậy _ nhãn Thiên

- tôi là cậu học sinh 16 tuổi năm đó đã ngày ngày đến bệnh viện chăm sóc bà, anh là bác sĩ đã điều trị cho bà của tôi khi ấy anh 27 tuổi còn nữa chúng ta đã cùng nhau làm tình trong bệnh viện , 4 tháng sau thì anh phải ik đến 1 bệnh viện khác để công tác , 1 năm sau khi anh ik bà của tôi đã mất còn anh đã bị tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, anh còn hứa sẽ cưới tôi và cho tôi danh phận vậy tại sao.... bây giờ anh lại cưới cô ta hả Bác sĩ họ lý !? _ luyến Nghiễm kể lại mọi chuyện , nước mắt ko ngừng rơi

- tôi từng là 1 bác sĩ sao ? _ Nhãn Thiên

- đúng vậy _ Luyến Nghiễm

- sao tôi ko nhớ j hết vậy nè _ Đầu của Nhãn Thiên đau như búa bổ

Những hình ảnh trong quá như 1 cuộc phim lướt nhanh qua trong đầu hắn. Hắn ôm lấy cậu dù ký ức chưa hoàn toàn hồi phục nhưng theo cậu kể thì hắn cũng phần nào nhận ra đc tình cảm hắn dành cho cậu

- được rồi , ngoan nào đừng khóc nữa , cùng tôi về nhà _ nhãn Thiên

- an-h....anh à _ Luyến Nghiễm gọi hắn

- huh? _ Nhãn Thiên

- anh đừng bỏ em nữa có được không , em đã đợi anh suốt 2 năm qua đó anh có biết ko _ Luyến Nghiễm

- được _ Nhãn Thiên

- anh ko yêu em cũng được nhưng đừng bỏ em... _ Luyến Nghiễm

- đồ ngốc , tôi sẽ ko bỏ cậu đâu _ Nhãn Thiên

Và rồi cậu cũng chịu cho hắn đưa về biệt thự , về đến nơi cả 2 vscn và thay quần áo , hắn sấy tóc cho cậu

- ngoan ,ngồi yên để tôi sấy tóc cho ko thì bệnh mất _ Nhãn Thiên

- chủ tịch để em tự làm được rồi ạ , tóc anh cũng ướt rồi kìa , xl vì đã khiến anh phải dầm mưa đi tìm em _ Luyến Nghiễm

- không sao , tôi có thể ở lại Lý gia để tiếp tục dùng bữa cơm nhưng mà tôi lại chọn ik tìm em đó là do tôi chứ đâu phải tại em _ nhãn Thiên

- chủ tịch..... ngài có yêu em không? _ Luyến Nghiễm

- ta..... có _ Nhãn Thiên nói vào tai cậu

- thật sao? Ngài ko lừa em chứ _ luyến Nghiễm

- ta nói thật, ta yêu em _ nhãn Thiên

- vậy ngài đừng kết hôn với Hoa Liên được không , ngài....cưới em nhé? _ Luyến Nghiễm

- nhưng còn ba mẹ..._ nhãn Thiên

- thôi em hiểu rồi _ cậu đứng dậy chuẩn bị đi về phòng của mình để ngủ

- tôi muốn ngủ cùng em , em ở lại ngủ với tôi nhé _ nhãn Thiên

- dạ _ luyến Nghiễm

Hắn ôm lấy cậu, cả 2 cùng nằm xuống giường và chìm vào giấc ngủ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net