LIÊN THÍCH (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tam Lang, đệ tại sao lại ở đây"

Tạ Liên cầm lấy 'Phương Tâm', ngăn lại Hoa Thành. Trên tay còn ôm lấy thanh y nhân, Hoa Thành nhanh chóng tránh khỏi phạm vi tấn công của Tạ Liên.

"Tam Lang, ngoan, thả Thích Dung xuống."

"Thả hắn ra, ca ca có thể yêu Tam Lang không"

Tạ Liên đôi mắt nhu hòa, nụ cười trên môi càng ôn nhu, mềm nhẹ trả lời

"Ca ca vẫn luôn rất yêu đệ Hoa Thành."

Hoa Thành nghe vậy từ từ hạ xuống, đặt thanh y nhân xuống đất. Tạ Liên chầm chậm lại gần, sợ kích thích đến Hoa Thành. Đến khi chỉ còn cách Thích Dung một bước chân, Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra, nụ cười trên môi càng tươi.

Huyết quang từ trên trời rơi xuống, nhanh đến mức Tạ Liên chưa kịp phản ứng thì ngực của thanh y nhân đã gắn chặt với loan đao, nụ cười cứng lại. Tạ Liên hốt hoảng nhìn thấy cả linh hồn Thích Dung trở nên trong suốt, tan biến theo gió, ngay cả truy hồn dẫn cũng không thể tìm thấy.

"A Dung, a Dung..."

Tiên khí dật tán, hóa thành từng đạo kiếm quang hướng Hoa Thành xông tới. Hai mắt đen nhánh thoáng chốc như bị hắc ám bao phủ, không nhìn thấy sự trong sáng ban đầu.

"Tam Lang, không phải ca ca đã nói yêu đệ sao? Tại sao lại giết Thích Dung? Sao đệ dám giết Thích Dung"

"Ca ca, Thích Dung chết, người còn có đệ"

Hoa Thành khó khăn ngăn trở tấn công của Tạ Liên, gấp giọng giải thích

"Câm miệng"

"Thích Dung của ta"

"Trả Thích Dung lại cho ta"

Tạ Liên lúc này chỉ còn lại hình ảnh Thích Dung tan biến, oán hận nhìn Hoa Thành, toàn thân thực lực không thèm che giấu mà hướng Hoa Thành xông tới, một lòng muốn giết hắn.

"Ca ca..."

Hoa Thành nhìn Phương Tâm trước ngực, thân thể rơi xuống U Vực, Tạ Liên mặt vô biểu tình nhìn hắn rơi xuống, không một chút đau lòng.

"Thật vô dụng"

Thích Dung nhìn Tuyệt đại quỷ vương từ trên vực rơi xuống, thầm chửi. Còn tưởng có thể căng quá bảy ngày, không ngờ chỉ được ba ngày. Xem ra Tạ Liên đem thực lực che giấu sâu vô cùng, ngay cả Hoa Thành cũng không thể trụ được.

"Người còn dám nói"

Tiếng bước chân nhịp nhàng, thoang thoảng mùi trúc tía, Thích Dung không cần nhìn cũng biết là ai đang ở phía sau

"Thẩm Cửu, người có thời gian nói còn không bằng giúp ta nhìn xem, nên xử lý thế nào"

"Thích Dung, người có ba khắc, ba khắc sau không xuất hiện ở nhà, chân người đừng nghĩ giữ"

Thẩm Cửu quăng cho Thích Dung một bình dược liền xoay người đi, trước khi đi còn không quên cảnh cáo. Thích Dung bĩu môi, đem dược cho Hoa Thành, sau đó nắm lấy tóc hắn kéo đến một hang động nào đó.

"Đáng giận, chỉ biết khi dễ lão tử"

Hoa Thành một đường đau xót, đến được hang động cũng đã tỉnh, nắm lấy vạt áo Thích Dung ngăn hắn rời đi

"Tỉnh? Tưởng người chết rồi chứ?"

"Thích...Dung"

Thích Dung chậc lưỡi, cho Hoa Thành uống thêm một viên thuốc, quỳ một chân giúp hắn đốt lửa

"Coi như đa tạ sự hợp tác của người, lão tử giúp người lần này. Hiện tại Tạ Liên đang điên lên, người nếu không muốn giống hôm nay, cứ trốn tạm trong Huyết Mãn Lưu Kim Điện, Tạ Liên sẽ không ở trong điện động thủ. Thời điểm người vào Lưu Kim Điện đem một nhánh Dạ Lan để trước cổng điện, cách bảy ngày để một đóa. Bốn chín ngày sau, Tạ Liên sẽ bình thường trở lại. Nhớ kỹ."

Hoa Thành nhìn ánh lửa chiếu sáng nửa bên mặt của Thích Dung, khô khốc hỏi

"Làm vậy để làm gì?"

"Báo tin. Người cứ làm theo là được."

Cầm lấy tám đóa Dạ Lan trắng trong tay, Tạ Liên trở nên bình tĩnh đến lạ, hai mắt vô thần nhìn Dạ Lan trong tay. Hoa Thành cảm thấy, Tạ Liên chết rồi, không thể sống lại nữa.

"Thái tử biểu ca, người xem A Dung giống với loài hoa nào?"

"A Dung tại sao lại muốn so sánh với hoa"

"Trong sách nói, ái nhân trong mắt giống một đóa hoa, là đóa hoa mang ý nghĩa độc nhất. A Dung cũng muốn là độc nhất với thái tử biểu ca."

Ngày đó Tạ Liên xem đó là một thoáng hồ nháo của Thích Dung, không lắm để tâm, sau này chịu không nổi hắn năn nỉ ỉ ôi liền bảo Thích Dung là một đóa Dạ Lan.

"Dạ Lan? Sao lại là Dạ Lan"

"Bởi vì Thích Dung cực kì giống với nó, mang ý nghĩa đặc biệt"

Dạ Lan của Tiên Nhạc rất đặc biệt, chỉ sống được một vùng, chỉ nở vào ban đêm, chỉ tỏa hương vào thời điểm héo tàn.

Thời điểm đó, trong mắt Tạ Liên, Thích Dung cũng giống vậy, đem tất cả đẹp nhất dành cho hắn, không thể rời đi hắn, cho đến lúc chết đi cũng là trong tay hắn.

Chỉ là, Tạ Liên dựa vào đặc tính mà tặng cho Thích Dung, còn Thích Dung lại dựa vào ý nghĩa người ta đưa cho nó, Dạ Lan mang ý 'Người là tín ngưỡng, là duy nhất', là 'Tôn thờ'.

Đại khái cả hai đều không ngờ được, ý nghĩa được ban cho đầu tiên của Dạ Lan, là 'ly biệt', bởi vì nó chỉ có thể chứng kiến người nó yêu rời xa, không thể níu kéo.

"Thái tử biểu ca, nếu sau này A Dung rời đi, nhất định sẽ đưa cho người tám đóa Dạ Lan."

"Tại sao là tám mà không phải chín"

"Bởi vì chín là lưu luyến, hẹn gặp lại kiếp sau. A Dung cho dù chết, cũng sẽ hóa thành quỷ chờ đợi biểu ca, nhưng nếu một ngày nào đó A Dung đưa người tám đóa Dạ Lan, nghĩa là không muốn cùng người nữa, đời đời kiếp kiếp không gặp lại. Thái tử biểu ca không thể có A Dung, nếu A Dung rời đi hãy để tám đóa Dạ Lan thay A Dung bên cạnh người, người sẽ ổn thôi."

Lời nói ngây thơ, mang theo chút uy hiếp cùng hờn dỗi nho nhỏ từ một góc sâu trong trí nhớ hiện ra. Tám đóa Dạ Lan, sau này Thích Dung không cần Tạ Liên nữa.

"A Dung, đừng đi..xin đệ, đừng đi. Biểu ca sai rồi, sau này sẽ không bỏ lại đệ nữa, A Dung, xin đệ, đừng đi mà."

Cầm lấy dù trúc, Hoa Thành lặng im che lại giọt mưa nặng nề, nhìn Tạ Liên ôm lấy tám đóa Dạ Lan khóc thành lệ nhân, toàn thân tuyệt vọng. Thật sâu thở dài, một lần nữa nén lại sự đau lòng đưa thanh dù cho Tạ Liên liền rời đi

Hoa Thành thời khắc này, trở nên thông suốt hơn bao giờ hết. Thích Dung là toàn bộ linh hồn, là động lực, là tham vọng, là nơi Tạ Liên thoải mái là chính mình, là cả thế gian của Tạ Liên, không thể thay đổi. Hoa Thành có lẽ chỉ là thoáng qua, vào không được cũng không cách nào vào. Tạ Liên vốn chẳng mở cửa cho hắn.

Sau lại, Tạ Liên bình thường trở lại, chỉ là, lại khiến người sợ hãi, hắn cũng chẳng mang theo chút cảm tình. Bởi vì không có Thích Dung, mang theo cảm tình hắn sẽ không chịu nỗi.

"Không xuất hiện thật sao?"

"Xuất hiện làm gì?"

Thích Dung vò đầu bức tai nhìn bàn cờ, đối diện là hồ ly tinh Thẩm Cửu chờ đợi cầm lấy chiết phiến đánh vào đầu hắn. Bên ngoài là mười hai người đang thảnh thơi nghỉ trưa, luyện kiếm hoặc là ngồi cạnh hắn, canh hắn làm sai liền đánh hắn.

"Tạ Liên thật sự biến thành một bức tượng, chỉ biết làm theo trách nhiệm, không còn tình cảm"

"Ừm, liên quan gì ta"

'Bốp'

"Đau, Giang Trừng, sao người lại đánh ta"

"Tập trung vào, người thua rồi"

Thích Dung lúc này mới nhìn kỹ, hắn vừa hạ xuống một quân, trực tiếp đem bàn cờ thua hết

"A, lại một lần nữa, lão tử không tin không thắng được một bàn"

Từ không cốc vang lên tiếng cười tươi sáng, bên ngoài là phong vũ phiêu diêu, có các người bên cạnh tức là đào nguyên.

Viết nhiều lắm, các bạn thấy chỗ nào sai chính tả thì hú tui nhe.

Cuối cùng cũng rảnh mà đăng truyện


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net