2, Trà xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là một kẻ thứ ba chính hiệu. Nói hoa mỹ theo cách mà giới trẻ bây giờ thích gọi theo mốt những câu chuyện ngôn tình bên Trung Quốc, là trà xanh, hay tiểu tam gì đó. 

Vì sao ấy hả? Thực ra cũng dễ hiểu. Tôi thích một người đàn ông. Anh ấy đẹp, anh ấy tốt với tôi, anh ấy cho tôi một loại cảm giác an toàn giả tưởng, và vậy là tôi theo đuổi anh ấy, dù biết anh đã có người yêu. 

Người con gái mà anh yêu cũng chẳng phải người hiền lành cam chịu, thậm chí còn khá đáo để. Cô ấy tìm đến tận nhà tôi để mắng chửi, cuối cùng động chân động tay, nhào vào dùng loại võ bản năng của con gái. Tôi cũng chẳng thích nói nhiều, yên lặng nghe cô mắng, rồi khóa đòn cô ta lại, lôi ra khỏi nhà. Thể lực của tôi vốn dĩ được ưu ái hơn rất nhiều cô gái.

"Tôi là người sai," Tôi nói với cô ấy, chẳng có gì để bao biện cả, "Tôi có những suy nghĩ lệch lạc và cố chấp, nếu cô cần một lời xin lỗi từ tôi, vậy thì cô cứ yêu cầu, dù tôi đoán cô cũng không cần."

Pháp luật không có hình phạt dành cho những kẻ "trà xanh", như cách cô ấy gọi tôi. Tòa án duy nhất là lương tâm và đạo đức, hai thứ mà rõ ràng trong mắt người đời tôi đều thiếu. 

Thực ra điều này cũng dễ hiểu. Tình yêu nam nữ là một thứ phù phiếm của cảm xúc, cảm xúc thì chả ai khống chế được. Những người viết luật hiểu điều đó hơn ai hết, vậy nên không có hình phạt vật chất cho những cảm xúc theo xã hội là sai trái. Chỉ khi nào cảm xúc biến thành những hành động lệch lạc, luật lệ mới can thiệp.

Tôi có những cảm xúc không đúng và đáng lên án, theo cách mọi người nhìn là như vậy. Nhưng tôi không hành động ngu ngốc, nên tôi sẽ không liên can gì đến vòng lao lý.

Rõ ràng cô ấy cũng biết rõ điều đó. Cô giậm chân tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, vò nát chiếc khăn tay thơm tho. Và vì hiểu rõ đánh không lại tôi, cô cố gắng dùng những từ miệt thị và gây tổn thương nhất có thể, phun chúng thẳng vào mặt tôi. Tôi lặng lẽ đứng yên cho cô ấy mắng, cảm xúc trơ trọi. 

Cô ấy không hiểu tôi, nên cô ấy tức tối. Còn tôi hiểu rõ những cảm xúc đang diễn ra trong đầu cô ấy, một thứ gần như thương hại trào lên trong lòng. Đó cũng là điều duy nhất tôi thấy hối tiếc. Tôi không muốn hạ bản thân xuống mức phải đi thương hại một ai đó. 

Ừm, thực ra trong mắt người đời, đại biểu là cô gái đứng trước mặt, tôi đã là một thứ gì đó vô cùng hạ đẳng. Nếu nói tôi hạ bản thân xuống, thì nghe thật buồn cười.

Sống theo đám đông thật mệt mỏi. Hàng đống hình tượng phải cố gìn giữ trong hàng chục năm, rồi tan tành trong vài giây bốc đồng. Phải làm những thứ đó vì con mắt phán xét của người đời. Thế đấy.

Nói chán chê, nhận thấy tôi vẫn đơ ra, cô lắc đầu bĩu môi, bộ dáng hết sức thương cảm. Có lẽ cô ấy nghĩ đầu tôi hỏng rồi. 

Tôi không cảm thấy cần thiết phải giải thích. Cô ấy tạm biệt tôi bằng giọng mỉa mai, hơi khàn. Tôi lịch sự cúi đầu chào tạm biệt rồi quay gót về nhà. Một buổi chiều vô nghĩa. 

Hoặc cũng không phải quá vô dụng. Dù gì người quyết định cũng là người đàn ông tôi yêu, không phải tôi hay cô ấy. 

Không hổ là người con trai tôi nhìn trúng, anh ấy từ chối tôi vài lần không hiệu quả, bèn dứt khoát cắt đứt liên lạc, một lòng chung thủy với cô gái anh yêu. Tôi cũng không chủ động liên lạc lại, nghe đâu anh ấy đã cầu hôn rồi. Tôi có thể cố gắng với hai người yêu nhau, nhưng tôi sẽ không xen vào một đôi vợ chồng. Tôi có những nguyên tắc cho riêng mình. 

Điều đó cũng chả nói lên tôi là người tốt. Trà xanh chẳng phải một danh hiệu đáng tự hào. Tôi khá cố chấp, vậy nên tôi ngu ngốc, nghĩ đơn giản thôi. 

Thế thì, chuyện đã qua rồi, cứ dứt khoát cho qua đi. 

Năm tháng lặng lẽ trôi, tôi không giữ liên lạc, cũng vùi đầu vào công việc. Cuộc đời chạm ngưỡng đầu ba, nhưng tôi vẫn chưa lập gia đình. Không phải tôi không có cơ hội. Nhưng tôi thấy không phù hợp, nên đều từ chối. 

Cuộc sống của một người phụ nữ, không nhất thiết phải có đàn ông làm điểm tựa. Nếu đã không thể tìm thấy người cho tôi một cảm giác bình yên đích thực, vậy thì cứ cứng cỏi mà sống thôi. Không ai bảo vệ được mình tốt hơn bản thân. Có lẽ có ngoại lệ đấy, nhưng vậy thì người bảo vệ phải cực kì mạnh.

Tôi là người thường, thế này ổn rồi. 

Mọi chuyện hẳn sẽ cứ trôi qua như thế, nếu tôi không chuyển công tác và gặp lại người đó. Anh ấy đã trở thành một người đàn ông thành đạt, chủ sở hữu của một công ty đang ngày càng phất lên. Tôi có cơ hội được làm việc và hợp tác với anh trong những dự án sắp tới. 

Thấy tôi, anh có vẻ ngượng ngập, nhưng tôi thì không. Năm tháng trôi qua, tôi cũng học được ít nhiều thứ. Nếu bánh xe vận mệnh nó lăn như thế, thì cứ thoải mái mà lăn cùng nó. Khó chịu chỉ khiến cơ thể chóng già.

Dần dà, thấy tôi không để tâm, anh cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Hai chúng tôi lại cùng nhau hợp tác như năm nào, khá tốt. Anh cũng không có ý định giấu giếm vợ mình chuyện này. Vợ anh chẳng phải ai khác, chính là người phụ nữ năm xưa từng đến nhà tôi, họ đã có với nhau một đứa con trai lớn. 

Tôi gặp cả gia đình trong một buổi liên hoan nhỏ. Tôi rất thích cậu bé con anh ấy, như một bản sao thu nhỏ của anh, nhưng linh hoạt và sắc sảo hơn một chút. Cậu bé có vẻ cũng mến tôi, chia sẻ với tôi một vài chuyện cậu gặp trong cuộc sống. Tôi lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng thêm vào mấy câu bình luận. Cậu bé trông rất vui. 

Không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để lắng nghe một người.

Trái với thái độ thiện cảm của hai cha con, người vợ lại nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ và lo lắng. Tôi nghĩ tôi hiểu vì sao. Tôi là một bài toán cô ấy không giải được.

Thực ra tôi rất đơn giản, nhưng cô ấy dùng thành kiến để giải tôi, thứ đó làm cho bài toán khó lên rất nhiều. Mọi người đều thích phức tạp hóa một vấn đề không cần thiết, trong khi lại coi nhẹ những vấn đề cần được quan tâm. Thật khó hiểu. 

Lĩnh vực tôi hợp tác với anh không phải là một lĩnh vực cô ấy biết, nhưng trong bất cứ lúc nào cảm thấy có thể, cô cũng sẽ xen vào vài ba câu. 

Anh cảm thấy hơi phiền, bèn quay lại bảo cô lấy thêm ít đồ ăn, một cách đuổi rất khéo. Rõ ràng cô ấy cũng nhận ra, bèn trừng mắt lên, lớn tiếng. 

"Anh đuổi em đấy phải không? Để nói chuyện riêng với cô ta chứ gì?"

Tôi nhìn người chồng thở dài bất lực, rồi nhìn vào mắt người vợ. Cô ấy đang sợ hãi. Chồng cô hẳn đã quá quen với tình trạng này. Anh nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi rồi nói chuyện với vợ, làm cô ấy dịu đi.

Hôn nhân mà phải nghi ngờ nhau thật mệt mỏi. Tình trạng độc thân chẳng phải điều gì đáng tự hào, nhưng nhìn hai vợ chồng mệt mỏi, tôi lại tự thấy may mắn.

Tôi lơ đãng đứng lên rời đi, con trai hai vợ chồng bèn kéo tay tôi định đi ra lan can, thằng bé muốn biết thêm về tôi. Tôi không phản đối, tôi rất mến cậu bé, tôi nghĩ rằng sẽ không ai cưỡng lại được sức hấp dẫn của cậu. 

Vợ anh nhận ra, bèn giữ tay con trai lại, trừng mắt nhìn tôi, "Cô còn định câu dẫn cả con trai tôi nữa à?"

"Em nói gì vậy!" Anh ấy quát một tiếng nhỏ, sắc mặt xấu đi trông thấy. Tôi chỉ vỗ nhẹ vai anh một chút, rồi rời đi. Anh sẽ hiểu. Tôi không thích tham gia vào việc riêng của nhà người khác, hơn nữa tôi rất ngại phiền. Cứ để họ tự giải quyết đi. 

Buổi tối hôm đó tôi không gặp lại gia đình anh. Tôi chả biết phải nghĩ gì về việc này. Trông như thể tôi là người phá rối gia đình người khác, nhưng thực ra tôi không làm gì, chỉ có cô ấy đã bị những suy tính nhỏ nhen che mờ mắt. 

Công việc vẫn phải tiếp diễn, thái độ của anh khá thân thiện, có lẽ ái ngại việc xảy ra hôm nọ. Bản tính của tôi là không mấy để tâm, nên thời gian này trôi qua tương đối dễ chịu. 

Tuy nhiên, tôi vẫn nhận ra anh hay thở dài, xoa trán, vài hôm dưới mắt lại có quầng thâm. Anh có vẻ rất mệt mỏi. Những lúc nói chuyện với tôi, anh mới tươi tỉnh lên một chút.

Tôi có thể lãnh đạm, nhưng không phải đứa ngốc. Anh đang dần coi tôi như một thứ thuốc an thần cho những cuộc cãi vã khó chịu với vợ mình xảy ra ở nhà. Như cách trước đây tôi đã từng thích anh. 

Có một hôm anh mang con đến cơ quan. Nhìn thấy tôi, ánh mắt thằng bé có vẻ dè dặt, không còn tự nhiên như lần gặp trước. Tôi cũng không chủ động tiếp cận. Một thiếu niên mười lăm tuổi đã có đủ nhận thức, hiểu rằng mình nên yêu ai ghét ai.

Giờ ăn trưa, tôi theo thói quen lên sân thượng ngồi một mình tấn công phần ăn đã chuẩn bị sẵn ở nhà. Thằng bé lên theo, đứng trong góc quan sát tôi một lúc. Tôi mặc kệ cậu chàng, tập trung vào bữa cơm ngon lành. Nếu không phải thứ gì gấp, cứ tập trung vào việc của mình trước cái đã.

"Cô bao nhiêu tuổi rồi ạ?" Dường như đã quyết định, thằng bé lại gần, dè dặt hỏi. 

"Ba mươi tư." Tôi nói đơn giản

"Cô không giống người đi quyến rũ người khác," Thằng bé nói, "Nhưng mẹ em nói cô là người như vậy."

Tôi không đáp, chỉ nhìn cậu bé một lát. Thấy cậu không định nói tiếp, tôi bèn cầm hộp cơm lên ăn tiếp. 

"Cô không phải mà đúng không?"

Tôi nghiêm túc ăn miếng cuối cùng, cầm khăn lên lau miệng, rồi nhìn cậu bé, "Cô nói có hay không thì em cũng đã có khẳng định rồi mà."

"Cô không phải." Thằng bé nói chắc như đinh đóng cột. 

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng cảm thấy bình thường. Những thứ có thể khiến tôi ngạc nhiên cũng không nhiều lắm. 

"Em không tin mẹ em?"

"Có chứ. Mẹ em rất tốt, nhưng không phải mặt nào cũng tốt."

Con người ai cũng vậy cả thôi. Tôi nhủ thầm. 

"Em hơi ghét cô." Cậu bé tiếp tục, "Ban đầu em nghĩ cô là người đã quyến rũ bố em và làm hai người cãi nhau. Nhưng cô không phải."

"Nói theo cách nào đó thì suy nghĩ đấy vẫn đúng," Tôi xoa cằm, "Nhưng cô không điều khiển được sự trùng hợp."

Cuộc trò truyện kết thúc ở đó. Thi thoảng anh lại đưa thằng bé đến công ty, gặp mặt tôi. Không khí giữa hai chúng tôi thực sự rất hòa ái. Tôi biết anh đang muốn làm gì. 

Chuyện gì đến cũng phải đến. Anh và vợ cuối cùng cũng ly hôn trong tiếng cãi vã và gào thét. Người vợ đến tìm tôi một lần nữa, nhưng lần này, cô ấy bình tĩnh và nhợt nhạt hơn rất nhiều. 

"Cô thắng rồi," Cô chua chát nói, "Đến và nhận phần thưởng đi thôi."

Nói rồi, cô bật cười, tiếng cười khản đặc và đau khổ. 

Tôi nhìn vào mắt người vợ. Đôi mắt đỏ ngầu mệt mỏi, có lẽ gần đây cô ấy đã mất ngủ rất nhiều. Dường như cô đã suy nghĩ thông suốt được điều gì đó, chỉ là nghĩ hơi sai về tôi. 

"Tôi không thắng, cũng không thua," Tôi nói, "Cô hiểu lầm rồi, ngay từ đầu, tôi đã chọn không tham gia vào cuộc đấu tranh."

Cô ấy nhìn tôi, trong mắt lóe lên vài tia ngây dại. Hình như là lần đầu tiên, cô ấy hiểu đúng điều tôi đang nghĩ. 

"Hình như là vậy thật," Cô mím môi, "Tôi mệt rồi, tôi không muốn nghĩ nữa. Thỉnh thoảng tôi có thể tìm cô uống cốc cà phê chứ?"

"Rất vui lòng." Tôi đáp. 

Cô ấy cười lên, nụ cười có vẻ tươi hơn một chút. "Cô thật lạnh lùng, giờ tôi mới nhận ra điều đó. Cuộc sống của cô hẳn là không bị luẩn quẩn như tôi."

"Lạnh lùng là một khuyết điểm đấy." Tôi nói, "Chúc cô buổi tối tốt lành."

"Buổi tối tốt lành," Cô bắt tay tôi, "Tạm biệt."

Tôi lại bình thản sống thêm vài ngày, bình tĩnh chờ những cơn gió khuấy đảo sắp tới. Tôi biết là sẽ có. 

"Em có thể kết hôn với anh chứ?" Một buổi chiều lộng gió, anh ấy nhìn tôi chân thành và khẩn khoản đưa ra lời cầu hôn.

Tôi yên lặng một lát, chỉ đơn giản để giữ lại một ít thể diện cho anh ấy. 

"Không đâu." Cuối cùng tôi nói, "Em chưa yêu bản thân mình đủ, nên rất khó để yêu thêm một ai đó khác."

Anh ấy không hỏi lại. Tôi cũng ngồi tĩnh lặng. Hai chúng tôi tế nhị giữ bầu không khí một lát.

"Em là một con người thật kì lạ," Anh ấy nhận xét, "Anh chưa từng gặp ai như em."

"Mỗi con người anh gặp đều khác nhau. Anh không yêu họ đủ để nhận ra sự khác biệt đó."

"Đừng nói vội," Thấy anh ấy định mở miệng, tôi lắc đầu chặn lại, "Anh thấy em khác biệt, bởi vì em là người lập dị sẵn rồi."

Anh ấy không nói nữa, không khí chìm vào yên tĩnh. 

"Thỉnh thoảng em đến nhà chơi với con anh nhé. Em thích cậu bé."

Anh ấy thở dài, rồi nhìn tôi mỉm cười, "Nhà anh luôn luôn chào đón em."

Chiều hôm sau, tôi đón cậu bé từ chỗ thi về. Cậu vừa trải qua một kì thi lựa chọn học sinh giỏi. 

"Vậy là cô sẽ không cưới bố em," Cậu nói, "Em đã hơi ngạc nhiên. Nhưng cô vẫn đến đón em thế này, em thấy rất vui."

"Thật không?" Tôi bật cười.

"Cô là một người lắng nghe tuyệt vời, em thích một người bạn như cô. Thật dễ chịu."

Tôi ngẩng đầu, bầu trời quang đãng, làn gió nhẹ lướt qua mơn man khuôn mặt tôi. Tôi thích xúc cảm tươi mới mà gió đem lại trên da thịt. Nghe nói đó là một nguồng năng lượng thiên nhiên chữa lành rất hiệu quả. 

Bầu trời vẫn rất xanh.

Mys

11/05/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net