Đình Đình, anh có siêu năng lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hóa ra, chúng ta có thể yêu nhau...

Một câu nói đơn giản như vậy, mấy chữ cái có thể đếm được trên đầu ngón tay, lúc rơi vào trong tai Tống Thanh Xuân, đụng đến đáy lòng cô hung hăng run rẩy, nước mắt tuôn ra.

Cô không phải là con gái của Tống Mạnh Hoa, cô có chút khổ sở, cũng có chút không thể nào tiếp nhận được, nhưng khi cô nhìn thấy Tống Mạnh Hoa khẩn trương an ủi cô như vậy, khi cô nghĩ đến chính mình có thể yêu nhau với Tô Chi Niệm, cô đột nhiên cảm giác thấy, thật ra cô cũng không có mất đi cái gì, ngược lại cô còn chiếm được rất nhiều...

Vừa làm cho cô cảm động, cũng vừa làm cho cô nhận được vui mừng, chính là, cô và Tô Chi Niệm có thể yêu nhau.

Bọn họ có thể giống như vô vàn tình nhân trên thế giới, tay trong tay đi trên đường, ngọt ngào hôn đối phương, cô có thể không kiêng nể gì tựa vào trên bờ vai anh ở trong rạp chiếu phim, cô đi dạo ở trong trung tâm thương mại mệt mỏi có thể không kiêng dè gì dựa vào trên lưng anh... Bọn họ có thể làm rất nhiều rất nhiều những việc vặt lơ đãng và rất ngọt ngào giữa những tình nhân.

Đương nhiên, bọn họ còn có thể tỏ tình quang minh chính đại, cầu hôn danh chính ngôn thuận, có thể kết hôn như bình thường, thoải mái sinh con...

Đáy lòng Tống Thanh Xuân cảm thán, vừa nghĩ tới đây, Tô Chi Niệm ôm cô, liền bị cảm thán cô, xung kích khiến thân thể nhẹ nhàng lắc lư.

Tỏ tình, cầu hôn, kết hôn, sinh con...

Bốn từ này quay quanh nhiều vòng ở trong đầu của anh, sau đó anh bỗng nhiên liền buông Tống Thanh Xuân ra, vội vàng lưu lại một câu với cô "Đình Đình, em chờ anh một lát", liền tông cửa xông ra lần thứ ba.

Tô Chi Niệm đi thang máy, trực tiếp xông đến bãi đỗ xe dưới đất, anh tìm xe của mình, nhanh chóng mở cửa xe ngồi xuống, anh đến dây an toàn cũng không có cài, dùng một cước hung hăng giẫm ga, liền xông ra ngoài.

Đường xe nửa tiếng bình thưởng, bị anh dùng mười phút bão tố liền xong.

Anh quẹo xe ngừng ở dưới lầu công ty, không để ý bảo vệ cửa gọi mình, sải bước liền vọt vào thang máy, trực tiếp lên tầng cao, sau đó sốt ruột gấp gáp nhập mật mã vào phòng làm việc của mình, đẩy cửa vào.

Anh gần như lật úp lộn ngược cả phòng làm việc, mới tìm được nhẫn kết hôn mình đã mua cho Tống Thanh Xuân vào năm tốt nghiệp cấp ba kia, sau đó đến miệng cũng không kịp thở, liền cực kỳ kích động lao xuống lầu, ngồi trở lại trên xe, khởi động xe, lái về phía câu lạc bộ kinh thành.

Trời ạ, cuối cùng anh cũng có thể cầu hôn Tống Thanh Xuân rồi, cuối cùng anh cũng có thể kéo Tống Thanh Xuân đi lĩnh chứng rồi...

Lĩnh chứng?

Anh chưa từng kết hôn, cũng chưa từng nhận giấy chứng nhận kết hôn, có thể rất phiền toái hay không? Có cần tìm quan hệ hay không?

Tô Chi Niệm nhăn mi tâm lại, liền sờ tìm điện thoại di động của mình, nhấn mở sổ danh bạ, nghĩ một lát, liền tìm một người bạn đã kết hôn rất quen thuộc trong thường ngày kia, gọi điện thoại đi.

...

Lúc điện thoại vang lên, Lục Cẩn Niên vừa tắm rửa xong, đi ra từ trong phòng tắm.

Anh đi đến bên giường, cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, nhấn tiếp nghe: "Sao vậy?"

"Bận sao?" Tô Chi Niệm ý nghĩa khách sáo tượng trưng một chút, cũng không đợi Lục Cẩn Niên đáp lại, liền khẩn cấp vội vã đi thẳng vào chủ đề: "Cậu có thể giúp tôi làm giấy chứng nhận kết hôn không?"

Bảo anh giúp đỡ làm giấy chứng nhận kết hôn? Mở trò đùa quốc tế gì vậy? Giấy chứng nhận kết hôn còn cần người làm giúp sao? Lục Cẩn Niên nghiêm trọng hoài nghi Tô Chi Niệm gọi điện thoại tới đây là bới móc, anh âm thầm hít một hơi, đè ép tính khí, đáp lại một câu với Tô Chi Niệm: "Thực xin lỗi, tôi là mở công ty đài truyền hình điện ảnh, không phải mở cục dân chính, Tô tổng, cậu tìm nhầm người rồi!"

Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua Kiều An Hảo nằm ở trên giường, sợ sau khi cô ngủ, mình sẽ không có cuộc sống về đêm, không chờ Tô Chi Niệm đáp lại, liền dứt khoát lưu loát cúp điện thoại.

Tô Chi Niệm nghe tiếng tút tút tút trong điện thoại, tạm dừng một lát, liền đổi người khác, tiếp tục bấm điện thoại gọi ra ngoài.

...

Lúc điện thoại vang lên, Thịnh Thế đang giúp đỡ Cố Lan San, tắm rửa cho Tiểu Bì Cầu.

Anh vẫy vẫy tay với người giúp việc đứng ở một bên, ra hiệu các cô tiến lên phía trước giúp Cố Lan San, sau đó liền rút khăn lông, xoa xoa tay ướt sũng, đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhận điện thoại: "Có việc?"

"Không phải nhà các người qua lại tương đối nhiều với ngành chính phủ ư? Có thể giúp tôi mau chóng làm tấm giấy hôn thú không?" Tô Chi Niệm hỏi xong, còn không quên bôi đen Lục Cẩn Niên một chút: "Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, anh ta nói anh ta không phải mở cục dân chính, không có bản lĩnh xử lý chuyện này..."

Lúc Thịnh Thế đang nghe Tô Chi Niệm nói chuyện, thuận thế bưng một ly nước, vừa uống một ngụm, liền nghe được câu nói phía sau, sau đó nhất thời không khống chế được, liền phun ra ngoài, anh vừa lau nước đọng trên người, vừa có chút im lặng lại có chút ác độc mở miệng với Tô Chi Niệm ở trong điện thoại: "Xin nhờ, Tô tổng, tôi từng nghe nói nhờ người làm hộ chiếu, cũng đã từng nghe nói nhờ người làm chứng nhận bất động sản, nhưng làm giấy chứng nhận kết hôn thì tôi lại là lần đầu tiên nghe thấy, cậu là thật không biết, hay là đang khoe khoang rốt cuộc cậu muốn thoát ly độc thân? Chín đồng tiền, xin hỏi cậu có hay không? Cục dân chính ở nơi nào, xin hỏi cậu có biết hay không? Cậu liền mang theo cô dâu của cậu đi đi..."

Thịnh thế lời còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm bỗng nhiên liền tỉnh táo lại, về làm giấy chứng nhận kết hôn lưu trình, anh là biết, chỉ là vừa mới quá kích động, một chốc không nghĩ tới...

"Không cần cậu nói, tôi đã nghĩ tới..." Tô Chi Niệm lãnh đạm mở miệng, cắt đứt thao thao bất tuyệt của Thịnh Thế, sau đó liền tự mình cúp điện thoại.

Tô Chi Niệm vừa nhanh chóng điều khiển xe, vừa kiềm nén không được vui sướng nơi đáy lòng gửi tin nhắn cho Đường Thì thường xuyên tụ tập đánh bài đường trong ngày thường: "Tôi muốn kết hôn, tôi còn muốn làm ba, song hỷ lâm môn."

Đường Thì nhìn chăm chú ba đứa bé xếp hàng nằm ngủ ở trên giường trái cây, không nhanh không chậm bấm điện thoại di động, trả lời cho Tô Chi Niệm một câu: "Tôi có ba đứa bé."

Á... Anh là quá mức hưng phấn, khiến cho chỉ số thông minh không đủ sao? Trước là làm ra chuyện ngu xuẩn gọi điện thoại dựa vào quan hệ làm giấy chứng nhận kết hôn, hiện tại lại còn đứt gân não đi tìm người đàn ông đã kết hôn khoe khoang... Tô Chi Niệm trực tiếp không đáp tin nhắn của Đường Thì, đổi thành Đường Nặc độc thâc, đắc ý hả hê gửi qua một tin tức: "Tôi muốn kết hôn, cậu đoán cô dâu là ai?"

Gần như sau một giây tin nhắn anh gửi thành công, Đường Nặc liền trả lời lại cho anh: "Tống Thanh Xuân."

Thật không thú vị, sao đoán một cái liền trúng ngay... Tô Chi Niệm ngượng ngập ném điện thoại di động ở trên ghế lái phụ, chuyển tay lái, lái vào bãi đỗ xe dưới đất của câu lạc bộ kinh thành.

Lúc dừng xe, Tô Chi Niệm bỗng nhiên cười khẽ hì hì một tiếng.

Cũng khó trách Đường Nặc sẽ đoán trúng, những năm gần đây, một người duy nhất từng tới gần bên cạnh Tô Chi Niệm anh, đến gần trong lòng anh, chỉ có Tống Thanh Xuân.

Vả lại, anh từng nói với Đường Nặc, nếu đời này không thể cưới Tống Thanh Xuân làm vợ, anh liền cả đời không cưới.

Tô Chi Niệm ném mạnh cửa xe, bước chân vội vàng liền vọt vào thang máy, nhanh mà gấp xông lên phòng trên.

Tống Thanh Xuân trong phòng bao, đang bưng ly thủy tinh, chậm rãi uống sữa tươi.

Tô Chi Niệm cũng không có lời văn vẻ, trực tiếp bước nhanh đi đến trước mặt Tống Thanh Xuân, ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng mắt cô, bỗng dưng liền mở miệng, nói một câu: "Đình Đình, anh yêu em."

Thật ra anh có rất nhiều lời tỏ tình có thể nói với em.

Ví dụ: Đình Đình, em biết không? Rất nhiều năm trước, anh đã yêu thích em.

Lại ví dụ: Đình Đình, anh từng tìm em rất nhiều năm.

Lại ví dụ nữa: Đình Đình, cả đời này anh chỉ muốn em.

Không đơn thuần là những thứ này, anh còn có rất nhiều lời nói rất mủi lòng có thể nói với em.

Ví dụ: Tam sinh hữu hạnh gặp gỡ em, sinh thời cưới được em.

Lại ví dụ: Thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời anh, là bắt đầu từ khi gặp gỡ em.Lại ví dụ nữa: Yêu nhất chính là tên em, dùng quãng đời còn lại viết một bài thơ.

Nhưng mà, mặc kệ là thẳng thắn tỏ tình cũng được, hay là yếu ớt tỏ tình cũng được, anh nghĩ tới nghĩ lui, đều không thể hơn được một câu đơn giản "Anh yêu em".

Đương nhiên, còn có một câu...

Tô Chi Niệm bỗng nhiên ném ra ba chữ kia, khiến Tống Thanh Xuân ngu ngơ, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, quanh thân anh có tình cảm lưu chuyển đếm không hết, anh tiếp tục dùng thanh âm êm ái, chậm rãi mở miệng nói: "Đình Đình, chúng ta ở cùng một chỗ đi."

Tống Thanh Xuân bị hai câu đơn giản bao hàm vô số thâm tình của Tô Chi Niệm hung hăng xúc động, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng run lên, ly thủy tinh trượt xuống, nện xuống đất, ngã vỡ nát, chất lỏng sữa tươi màu trắng chảy xuôi một mảnh nhỏ ở trước mặt của cô.

Tống Thanh Xuân không để ý tới đống lộn xộn đầy đất, nhẹ nhàng chớp động mí mắt về phía Tô Chi Niệm hai cái, đáy mắt có sương mù chậm rãi dâng lên.

Chỉ có trải qua không có cách nào ở cùng một chỗ, mới sẽ hiểu rõ chúng ta ở cùng một chỗ, sẽ có bao nhiêu tốt đẹp.

Tống Thanh Xuân hơi hơi vểnh khóe môi lên, không chậm trễ chút nào khẽ gật đầu với Tô Chi Niệm.Đúng vậy, chúng ta ở cùng một chỗ, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở cùng một chỗ... Nước mắt theo gò má của Tống Thanh Xuân, một giọt rồi một giọt rơi xuống.

Nhìn nước mắt của cô, đáy mắt Tô Chi Niệm cũng ửng đỏ lên theo.

Anh biết, đêm nay anh thường xuyên xuất hiện sự cố, náo ra rất nhiều trò cười.

Nhưng mà, chưa từng ở địa ngục, không phải người từng tuyệt vọng thật sâu, sẽ không biết được tâm tình lúc này của anh.

Mặc kệ là kích động, hay là thất thố, hoặc là ấu trĩ... Khi người xung quanh nhìn thấy, có lẽ cho là anh đứt gân não, nhưng mà, bọn họ chưa từng biết, đó chính là kết quả anh cưỡng chế tình cảm ở dưới đáy lòng suốt cả mười tám năm...

Tô Chi Niệm tỏ tình xong, nhìn Tống Thanh Xuân chăm chú thật sâu một lát, liền bỗng nhiên quỳ một gối xuống, anh đúng lúc quỳ ở trên mảnh vụn thủy tinh của Tống Thanh Xuân không cẩn thận làm rớt ly, đầu gối anh bị ghim đến có chút máu tươi thẩm ra ngoài, nhưng anh lại giống như không cảm giác được đau đớn, quỳ vững vàng, ánh mắt nhìn Tống Thanh Xuân, trở nên càng nghiêm túc hơn, anh móc cái hộp nhẫn cũ từ trong áo mình ra, chậm rãi mở ra, đưa đến trước mặt Tống Thanh Xuân, thâm tình khẩn thiết mở miệng nói: "Đình Đình, gả cho anh được không?"

Thật ra anh có thể đi chế tạo một nhẫn càng đắt tiền càng xinh đẹp hơn, nhưng anh không có, vào một khắc anh nghĩ tới cầu hôn, hiện ra trước tiên trong đầu anh chính là chiếc nhẫn này.

Chiếc nhẫn này, từng chứng kiến thương tâm của anh, đau đớn của anh, vô số đêm khó đi vào giấc ngủ của anh...

Bây giờ đây, chiếc nhẫn vẫn luôn không thể tặng ra này, trễ nhiều năm như vậy, cuối cùng đã tới được trong tay chủ nhân vốn nên có.


Tống Thanh Xuân biết được từ trên nhật ký của Tô Chi Niệm, vào năm cấp ba kia, sau ngày anh say rượu ngủ với cô liền mua cho cô một chiếc nhẫn.

Chỉ là cô luôn chưa từng thấy chiếc nhẫn kia.

Giờ này phút này, Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm đưa tới trước mắt mình, hộp gấm đựng nhẫn có chút mài mòn ở mép ranh, nghĩ, đây có lẽ chính là chiếc nhẫn mà Tô Chi Niệm đã mua cho mình vào nhiều năm trước đi?

Thành thật mà nói, kiểu dáng chiếc nhẫn này thật rất cũ kỹ, xấu muốn chết, kim cương rất nhỏ, nhìn rất keo kiệt, tỉ lệ kim cương cũng không phải rất tốt, chia cắt cũng không đủ hoàn mỹ, hơn nữa có lẽ do nhẫn bị Tô Chi Niệm lấy ra xem quá nhiều lần, thoạt nhìn đã có chút cũ.

Tống Thanh Xuân nhìn chiếc nhẫn không xinh đẹp tinh xảo cũng không nổi bật này, dù là lúc này không có tình cảnh cầu hôn long trọng, không có nhẫn kim cương kim cương cầu hôn vô giá, nhưng trong đáy lòng cô vẫn bị cảm động đến rối tinh rối mù, nước mắt không khống chế được rơi xuống càng mãnh liệt.

Bởi vì chiếc nhẫn này, nhận lấy tình sâu không thọ trong những năm gầy đây của anh đối với cô.Dù không đắt tiền, dù rất khó coi, dù không đáng chú ý, nhưng đối với cô mà nói, lại là món quà đẹp nhất mà cô nhận được trong đời này kiếp này.

"Được..." Tống Thanh Xuân chỉ mở miệng nói một chữ, cô liền giơ tay lên, che miệng không khống chế được khóc ra tiếng, nước mắt của cô, rất nhanh làm ướt sũng bàn tay của cô, cô liều mạng gật đầu với anh, khẩn cấp vội vã duỗi tay đến trước mặt anh, thẳng đến khi anh đeo chiếc nhẫn lên tay cô, cô mới nức nở nghẹn ngào bổ sung câu nói kế tiếp: "... nha." -

Đêm nay Tô Chi Niệm đặc biệt có tinh thần, tinh thần đến khi tất cả nhà họ Tống, thậm chí toàn bộ thế giới đều rơi vào ngủ say, anh vẫn còn phấn khởi không kiềm chế được.

Anh không có chút xíu buồn ngủ, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, khẩn cấp vội vã hy vọng trời lập tức sáng, sau đó đi công ty chia sẻ với tất cả nhân viên một chút vui sướng và hạnh phúc của mình.

Nhưng mà, mặc cho anh sốt ruột như thế nào, đêm tối mênh mông, trời sáng vẫn chậm chạp không tới.

Tô Chi Niệm dùng sức đạp đạp giường, trở mình, có chút buồn bực nghĩ dưới đáy lòng, trước đây khi anh không có được Tống Thanh Xuân, cảm thấy đêm khuya quá dài thì thôi đi, sao hiện tại anh và cô đều ở cùng một chỗ, đêm tối lại trở nên càng dài chứ?Tô Chi Niệm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân ngủ rất say.

Dung mạo của cô, hình dáng của cô, sớm đã khắc thật sâu ở đáy lòng của anh, nhưng lúc này anh quan sát từng chút một, lại cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, thậm chí nhìn đến cuối cùng, mặt mày anh đều lấp lánh phát sáng lên.

Anh nhìn cô chằm chằm, liền không nhịn được nâng môi, nhẹ nhàng nở nụ cười, cười đến cuối cùng, lại có thể phát ra một tiếng vang rất thấp, anh vội vàng giơ tay lên, bụm miệng.

Đôi mắt anh lặng lẽ quan sát cô, xác định cô không có bị chính mình đánh thức, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền lại tiến đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô tinh tế, ngắm nhìn thưởng thức, càng nhìn, Tô Chi Niệm càng cảm thấy nở gan nở ruột, nhịn không được vùi mặt ở trên gối tơ lụa, vừa vui rạo rực cười không tiếng động, vừa cọ tới cọ lui phát tiết kinh hỉ nơi đáy lòng mình.

Tô Chi Niệm cứ luôn phấn khởi phát điên đến năm giờ rạng sáng, mới bởi vì chịu không nổi cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ.

Ở trong giấc mộng, anh còn thường toét miệng cười ngây ngất, vào lúc anh đang ngủ say ngọt ngào nhất, bỗng nhiên bên tai truyền tới tiếng la vội vàng của Tống Thanh Xuân: "Tô Chi Niệm? Tô Chi Niệm?"


Ngữ khí Tống Thanh Xuân gấp gáp như vậy, là xảy ra chuyện lớn gì sao?

Tô Chi Niệm nửa ngủ nửa tỉnh, vừa nghe được tiếng của Tống Thanh Xuân, liền hoàn toàn tỉnh táo lại, anh bất giác muốn hé mí mắt, kết quả lại nghe thấy một loạt tiếng nôn nóng "Tô Chi Niệm" của Tống Thanh Xuân.

Tô Chi Niệm nhíu mi tâm lại một chút, trong đầu óc liền chợt lóe lên một ý nghĩ.

Cô gấp thành bộ dạng này, chẳng lẽ cô lại biến thành em gái ruột của mình? Tất cả phát sinh ngày hôm qua, đều là Tống Mạnh Hoa biên soạn lấy cớ lung tung?

Toàn thân Tô Chi Niệm hung hăng giật mình một cái, không có chút xíu do dự liền khép mí mắt đã mở một nửa của mình ra lại lần nữa.

"Tô Chi Niệm!" Theo một tiếng hò hết cất cao âm điệu của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm nghe thấy cửa phòng ngủ bị Tống Thanh Xuân dùng sức đẩy ra, theo cũng là tiếng bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp của cô, trong miệng cô, lại gọi tên anh nhiều lần.

Chẳng lẽ thật giống như anh nghĩ? Mộng đẹp kinh hỉ như vậy, anh còn chưa mơ đủ, liền phải rơi vào vực sâu không tận cùng một lần nữa ư?

Tô Chi Niệm không muốn đối mắt, giả thành một bộ dáng chưa tỉnh lại, trở mình, đổi tư thế, nhắm mắt tiếp tục giả ngủ.

"Tô Chi Niệm!" Tống Thanh Xuân không gọi Tô Chi Niệm tỉnh được, trực tiếp dùng sức kéo mở chăn, ném ở trên thảm sàn, sau đó liền đưa hai bàn tay ra, dùng một bàn tay bóp lên mũi Tô Chi Niệm, một bàn tay che kín miệng anh lại.

Tô Chi Niệm không thể thở nổi, ngộp đủ năm phút, mới đỏ bừng cả khuôn mặt mở to mắt ra.

Tống Thanh Xuân thấy anh tỉnh lại, lập tức rụt tay lại, khẩn cấp vội vã liền mở miệng: "Tô Chi Niệm..."

Theo tiếng của cô, Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được trái tim của mình hung hăng run hai cái, an thật không có dũng khí đi đối mặt hình ảnh mộng đẹp vỡ nát, anh nghĩ cũng không nghĩ liền nhảy xuống từ trên giường, vội vàng để lại câu "Đình Đình, anh rửa mặt trước, lát nữa hẵng nói" với Tống Thanh Xuân, liền nhanh chóng xông về phía phòng tắm.

"Tô Chi Niệm, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, anh hãy nghe em nói hết trước, rửa mặt..." Tống Thanh Xuân vừa nói, vừa đuổi theo Tô Chi Niệm.

"Tô Chi Niệm!" Tống Thanh Xuân giơ tay lên, vỗ mạnh cửa phòng tắm hai cái, sau khi nghe được "Đình Đình, chờ chút" của người đàn ông truyền tới, nhìn chung quanh một lần, liền đi đến trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo ra, lấy chìa khóa, trực tiếp mở cửa phòng tắm ra, xông vào trong.Tô Chi Niệm đang đi vệ sinh, nghĩ cũng không nghĩ liền giơ tay lên, bảo vệ Tô Chi Niệm nhỏ của mình, chất lỏng chưa chảy xong, dính một tay anh.

Tô Chi Niệm bị chính mình làm ghê tởm, cố nén dục vọng nôn mửa, hung hăng cắn chặt hàm răng nói với Tống Thanh Xuân xông tới: "Tống Thanh Xuân, anh đang đi vệ sinh!"

Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú bộ vị quan trong được Tô Chi Niệm bảo vệ, không quan tâm chút nào "à" một tiếng, bình bình tĩnh tĩnh ném một câu "Anh tiếp tục" với Tô Chi Niệm, liền khẩn cấp vội vã bắt đầu nói điểm chính: "Tô Chi Niệm, em và anh nói một chuyện rất nghiêm túc..."

À? Anh tiếp tục?

Cô cảm thấy cô đứng ở chỗ này, anh có thể tiếp tục đi vệ sinh tiếp sao?

Mặt Tô Chi Niệm bỗng chốc đen xuống, anh còn chưa kịp hòa hoãn buồn bực trong lòng của mình, liền từ trong giọng nói của Tống Thanh Xuân, bắt được mấy chữ "chuyện nghiêm túc" này.

Chuyện nghiêm túc... Sao lại càng lúc càng giống như dự đoán của anh thế? Chẳng lẽ ngủ một đêm tỉnh lại, khoảng cách giữa anh và cô, lại phải cách một khoảng trống ư?

Tô Chi Niệm luống cuống tay chân sửa sang xong chính mình, liền nhào tới trước bồn rửa tay, vừa dùng sức chà xát rửa tay, vừa nghĩ cũng không nghĩ liền cắt đứt lời nói của Tống Thanh Xuân: "Đình Đình, em đi ra ngoài trước, chờ anh đi vệ sinh xong, chúng ta lại nói chuyện thật tốt, được không?"

Anh thừa nhận, lúc này anh rất yếu đuối, nhưng mà, anh thật chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, đi chịu đựng trống rỗng rơi từ thiên đường xuống địa ngục lần thứ hai.

"Không được, em muốn nói với anh là chuyện lớn bằng trời, một khắc cũng đợi không được..."

Chuyện lớn bằng trời... Ngoại trừ anh không thể ở cùng một chỗ với cô, còn có chuyện gì lớn hơn trời?

Nhưng mà, giờ này phút này, bộ dáng này của Tống Thanh Xuân, thật giống như là... Một khúc nhạc dạo xé rách mộng.

Ánh mắt Tô Chi Niệm, chợt phai nhạt xuống, anh kéo căng khóe môi một chút, theo bản năng mở miệng, âm điệu mang theo một chút cầu xin nhàn nhạt: "Đình Đình..."

Anh thừa nhận, anh rất đần độn, nhưng mà, anh chỉ muốn mấy phút, cho anh trầm luân ở trong giấc mộng tốt đẹp mấy phút ngắn ngủi là được rồi.

Tô Chi Niệm động môi, tiếp tục mở miệng, trong thanh tuyến thanh nhã, pha lẫn một chút thương cảm và tịch mịch: "... Anh đánh..."

Anh nghĩ nói, anh đánh răng xong rồi nói, có thể không?

Chỉ là, lời của anh còn chưa nói xong, Tống Thanh Xuân liền giành trước anh một bước, tốc độ nói chuyện rất nhanh nói ra một câu hoàn chỉnh: "... Tô Chi Niệm, anh không thấy tối hôm qua trên tiệc tròn năm, ghi âm nổ tung đó rất kỳ quặc sao? Nội dung đối thoại, đều là bị ghi lại lúc chúng ta ở riêng hai người..."

Lời nói trong miệng của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net