Thanh Xuân, anh yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tim Tô Chi Niệm lộp bộp một chút, bất giác quay đầu đi về phía cầu thang.

Tô Chi Niệm luôn không có lưu ý đến động tĩnh trong phòng, cầm điện thoại di động lặng im một lát, giống như là nhận biết được cái gì, bỗng nhiên bước bước chân, sải bước chân vọt về phía cầu thang.

Tô Chi Niệm giẫm cầu thang, vừa mới đi qua khúc quanh, liền nhìn thấy Tống Thanh Xuân ngã ngồi ở trên hành lang cầu thang.

Trên mặt trắng nõn của cô gái bị nước mắt làm ướt đẫm, ánh mắt tan rã, màu môi tái nhợt, dáng dấp kia yếu ớt giống như đã nhận phải đả kích rất lớn...

Bước chân của Tô Chi Niệm, chậm rãi ngừng lại.

Điện thoại di động nắm trong tay anh còn chưa cắt đứt, nhân viên phục vụ khách của công ty hàng không đang thúc giục hỏi: "Tiên sinh, chào ngài, xin hỏi ngài còn ở đó không? Tiên sinh, xin hỏi vé máy của ngài còn muốn tiếp tục đặt không? Tiên sinh? Tiên sinh?"

Tô Chi Niệm hơi hơi kéo thần trí về một chút, hạ điện thoại di động vẫn còn đang cứng đờ giơ ở bên tai xuống, không nhìn màn hình, trực tiếp nhấn cắt đứt.

Trong nháy mắt, cả căn biệt thự rơi vào trong một mảnh yên tĩnh kỳ lạ, ngoại trừ tiếng nức nở của Tống Thanh Xuân, lại không có bất kỳ động tĩnh nào khác.

Thời gian tí tách chảy xuôi qua, mặt trời chiều ngoài cửa sổ ngã về tây, bóng đêm dần dần tiến đến, khi đèn đuốc vạn nhà đều sáng lên, Tô Chi Niệm mới bước bước chân rất cứng đờ đi về phía Tống Thanh Xuân trên lầu.

Chín bậc thềm, Tô Chi Niệm lại đi tròn năm phút.

Anh đứng ở trước mặt Tống Thanh Xuân, nhìn chăm chú xuống từ trên cao cô vẫn đang còn khóc một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi xổm người xuống.

Cô đều nghe hết rồi đi? Cô nhất định là đều nghe hết rồi, nếu không sao cô sẽ khóc thành bộ dạng như vậy? Những năm gần đây, ác mộng mà anh luôn nỗ lực che giấu, thà rằng cô hận anh, cũng không bằng lòng cho cô biết, cuối cùng vẫn là để cho cô biết...

Một loại thất kinh không có cách nào hình dung liền bất ngờ không kịp chuẩn bị cuốn qua toàn thân Tô Chi Niệm, con ngươi anh chật vật kích động chuyển một hồi lâu, mới dùng sức nuốt ngụm nước miếng, hơi hơi động môi, mở miệng giọng nói khàn khàn mà lại khô khốc: "Thanh Xuân..."

Anh chỉ là gọi tên cô, liền không biết nên nói như thế nào nữa.

Cô nghe đến tiếng của anh, khóc càng lợi hại, anh chần chờ rất lâu, nâng đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào nước mắt trên mặt cô.

Anh muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng đụng chạm của anh, khiến cho thân thể cô đột nhiên run rẩy một chút, sau đó liền ngẩng đầu, nhìn về phía anh.

Đáy mắt cô nhìn chằm chằm anh, có sợ hãi, có luống cuống, có chấn kinh, có tuyệt vọng, còn có hoang đường... Đến cuối cùng, đáy mắt đen nhánh ướt át, bị một ánh sáng mong mỏi che giấu tất cả, cô giống như là bắt được nhánh cỏ cứu mạng, bỗng nhiên giơ tay lên, nắm chặt cánh tay anh, ngửa đầu, hỏi: "Tô Chi Niệm, vừa rồi những gì em nghe được đều là lừa người, đúng không?"

Đầu ngón tay của Tô Chi Niệm, liền cứng ngắc dừng lại như vậy, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập mong đợi của cô, cảm giác trái tim mình giống như là bị người hung hăng đâm một dao, tùy ý đau đớn gào thét.

"Tô Chi Niệm, vừa rồi anh nói đùa với mẹ anh, đúng không?" Tống Thanh Xuân giống như là con thú nhỏ bị thương, đáy mắt đen nhánh, lóe lên ánh sáng bất lực.

Tô Chi Niệm vội vàng quay đầu đi, có chút không nhẫn tâm nhìn thẳng mắt cô.

"Tô Chi Niệm, anh không phải là con trai của ba em, có đúng không?"

"Tô Chi Niệm?"

"Tô Chi Niệm...?"

"Tô Chi Niệm, anh thật là con trai của ba em sao?"

Anh thật là con trai của ba em sao?

Đáp án này, rốt cuộc sẽ mang đến cho cô kích thích mãnh liệt long trời lở đất đến mức nào, Tô Chi Niệm có thể cảm nhận lây nhất.

Sáu năm trước, khi anh biết chân tướng, cũng như cô vậy, vừa khóc vừa cười, cảm thấy trời xoay đất chuyển, toàn bộ thế giới đều biến dạng.

Lúc đó anh thật sự sa sút đến cực hạn, anh thích sạch sẽ thành bệnh, ở trong quán bar lớn say bảy ngày bảy đêm, cuối cùng xài hết tiền trên người, anh chính là toàn thân đầy mùi rượu vượt qua một đêm với một đám ăn xin ở lối đi dưới cầu.

Lúc đó anh còn từng có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình, anh đứng ở trên nhà cao tầng, nghênh đón gió mãnh liệt, nhìn đám người giống như điểm đen, thật rất muốn cứ như vậy nhảy xuống, chết rồi, sẽ xong hết mọi chuyện.

Trên thế giới khổ sở nhất là cái gì, đối với Tô Chi Niệm mà nói, chính là mỗi lần khi Tống Thanh Xuân bất lực mà lại tuyệt vọng tìm kiếm an ủi từ anh, mà anh có thể cho chỉ là tàn nhẫn.

Lúc trước cô tỏ tình, là như vậy; lúc cô cầm lấy thuốc tránh thai chờ ở cửa nhà anh cũng là như vậy; lúc cô tự tin dũng cảm đi xí nghiệp Tô thị chất vấn anh, vẫn là như vậy... Ngay cả hiện tại, chân tướng phơi bày, anh vẫn chỉ có thể như vậy... Anh ngay cả một lời an ủi "Thanh Xuân, em nghe lầm " cũng không thể nói, anh biết rõ anh mở miệng liền sẽ khiến cho cô khổ sở, nhưng anh chỉ có thể dùng sức nắm quả đấm, nhẹ nhàng khẽ gật đầu với cô, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn mắt cô, nói: "Thực xin lỗi, Thanh Xuân..."

Thực xin lỗi, một câu thực xin lỗi, ba chữ đơn giản, đã hoàn toàn lật đổ cơ hội Tống Thanh Xuân lừa mình dối người.

Trong tay Tống Thanh Xuân nắm chiếc điện thoại di động lục tìm được từ trong phòng của Tô Chi Niệm, "bịch" rơi ở trên mặt đất, sau đó cả người cô liền vô lực dựa vào vách tường phía sau, cô muốn khóc, lại muốn cười.

Ai có thể nói cho cô biết, đây rốt cuộc được coi là chuyện gì không

Dù là cô chính tai nghe thấy, cũng nhận được chứng thực từ trong miệng anh, nhưng cô vẫn không cách nào tin tưởng, không thể tin tưởng người đứng trước mặt này -- người đàn ông xinh đẹp đến cho trời đất thất sắc này, người đàn ông vừa khiến cho cô yêu vừa khiến cho cô đau đớn, cũng khiến cho cô nhiều lần để xuống lại cứ luôn không bỏ xuống được này, lại có thể là anh trai ruột cùng cha khác mẹ với cô!

Mà cô, với anh trai ruột của mình, không chỉ làm yêu qua một lần, mà là nhiều lần, thậm chí còn có một lần, là làm dưới tình trạng hai bên đều tỉnh táo, hơn nữa còn là cô chủ động mê loạn xuất kích...

Nước mắt nơi khóe mắt Tống Thanh Xuân chảy xuôi càng mãnh liệt, nhưng khóe môi cô lại làm nâng lên, lộ ra hai hàng hàm răng trắng noãn, cười khanh khách ra tiếng.

Cô cảm thấy chính mình muốn điên rồi!

Lúc Tô Chi Niệm nghe được tiếng vang điện thoại rơi xuống đất, tầm mắt dời xuống, khi anh nhìn thấy chiếc điện thoại di động kia của mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng run lên một cái.

Cô tới nhà anh, là vì tìm điện thoại di động này? Vậy cô đều biết tất cả rồi sao? Cô cầm lấy chiếc điện thoại di động này, muốn tới hỏi anh đi? Chỉ là còn chưa nói ra, cô liền nghe thấy đối thoại của anh và mẹ trước...

Tô Chi Niệm còn chưa nghĩ xong, liền nghe thấy tiếng cười hơi khác thường của Tống Thanh Xuân, anh ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái vừa rơi lệ vừa cười to.

Tống Thanh Xuân giống như cuồng loạn như vậy, so với khi Tô Chi Niệm vượt qua cầu thang, liếc mắt liền nhìn thấy đôi mắt vô thần của cô, thì càng khiến cho cô kinh hoàng hơn.

Anh bất giác liền đưa tay ra, bắt lấy bờ vai cô: "Thanh Xuân..."

Lời nói của anh còn chưa nói ra, cô liền giống như là nhận được kích thích gì đó, đột nhiên liền nâng cánh tay lên, dùng sức đẩy anh một cái.

Cô phản ứng rất nhanh, anh không chút phòng bị, cả người bất ngờ không kịp chuẩn bị đẩy bật về phía sau, phía sau lưng anh đụng vào trên cầu thang, vết thương còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nổi lên ray rứt đau đớn.

Một giây sau, Tống Thanh Xuân liền giống như là đánh máu gà, nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, nhìn cũng không có liếc nhìn anh một cái, liền vòng qua bên cạnh anh, đầu cũng không quay lại nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống lầu.

Tô Chi Niệm theo bản năng muốn đuổi theo Tống Thanh Xuân, nhưng đau đớn khiến cho anh có một lúc không nhúc nhích người được, anh chỉ có thể nghe tiếng bước chân cô kích động rời đi, còn có tiếng đóng cửa nặng nề của anh.

Cô rời đi rất kiên quyết, không có chút xíu do dự và chần chờ.

Cô nhất định cảm thấy, anh biết rõ cô là em gái ruột, nhưng anh lại vẫn khăng khăng yêu cô, rất bẩn thỉu, rất hắc ám, rất tội ác, rất khiến cho cô không thể nào tiếp nhận được đúng không

Một loại cảm giác vô lực nặng nề, biểu lộ ra từng chút một từ chỗ sâu trong xương tủy của Tô Chi Niệm, anh có chút chán nản để cái ót trên cột cầu thang gỗ thật, nhìn chằm chằm một chiếc đèn trên vách tường hành lang sững sờ thất thần.

Anh nỗ lực che giấu nhiều năm như vậy, cũng qua nhiều năm như vậy, cuối cùng tất cả vẫn đều sụp đổ sao?

Sớm biết sẽ như thế, năm ngoái cô tới tìm anh giúp đỡ, anh phải nên càng đoạn tuyệt nhẫn tâm hơn một chút.

Sớm biết sẽ như thế, dù anh giúp xí nghiệp Tống thị, cũng nên phải cách xa cô ra...

Lúc ban đầu, anh liền không nên đối tốt với cô, nhưng mà, lúc đầu khi anh biết chân tướng, anh đã thật nỗ lực để cho chính mình quên mất cô, nỗ lực để cho chính mình không đi yêu cô nữa.

Nhưng mà, biết không?

Cô là một chiếc đèn sáng ngời nhất mà anh đã gặp vào năm tám tuổi kia, lúc cuộc đời anh tối tăm nhất.

Anh tìm cô mười năm, mộng tưởng cả đời của anh là "Tam sinh hữu hạnh gặp được em, sinh thời cưới được em", anh ở dưới tình huống không biết gì, sớm đã căn cơ tình cảm với cô đã sớm sâu đậm, thậm chí lúc đó trong mắt cô không có gì khác, nhưng dưới đáy lòng của cô đã âm thầm hứa hẹn cả đời của mình cho cô.

Khi anh biết cô là em gái ruột của anh, anh đã rời xa, nhưng có vài tình cảm, càng muốn tách rời, thì càng khắc sâu.

Anh biết rõ đó là tội ác, là bẩn thỉu, là khiến người khinh thường, nhưng anh vẫn điên cuồng, chấp niệm, đi yêu cô.

Anh thật không nghĩ muốn kéo cô xuống địa ngục, làm dơ cô... Cũng giống như là một đêm ở trong bệnh viện kia, anh biết rõ là sai, anh cực lực muốn ngăn cản loại sai lầm kia, nhưng mà trước khi cô là em gái ruột của anh, cô lại là người phụ nữ anh yêu... Tốt đẹp của cô, dụ hoặc của cô, trước giờ anh đều không thể chống cự... Anh cho rằng sau đêm đó, anh và cô liền sẽ không liên quan gì nhau nữa, anh nghĩ, chân tướng không có ai biết, một mình anh xuống địa ngục tội ác là được rồi, dù sao anh đã ngốc ở trong vực sâu tối đen đó lâu như vậy, anh không để ý chính mình lại bẩn thêm một chút, anh chỉ muốn vứt bỏ những trở ngại và ngăn cách của thế tục kia, ở cùng một chỗ với cô một lần... Nhưng mà... rất nhiều chuyện, đi lầm đường hết lần này tới lần khác, sao có thể trong bỗng chốc, tất cả đều lộ ra hết chứ?

Tô Chi Niệm chậm rãi nhắm đôi mắt quấn quýt rất nhiều tâm tình phức tạp kia lại, cả người giống như rơi vào trong vũng bùn vô tẫn, mi tâm khi thì nhẹ nhăn lại, khi thì nhíu chặt, có mất mác và cô đơn dày đặc không tan được, chậm rãi lan tràn ra từ trong thân thể của anh.

Sau khi Tống Thanh Xuân chạy ra ngoài từ trong nhà Tô Chi Niệm, không trở về nhà họ Tống, cũng không đi công ty, điện thoại tắt máy, tất cả liền giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, không còn tung tích.

Tống Thanh Xuân lớn lên, ngẫu nhiên ban đêm không về ngủ, Tống Mạnh Hoa cũng sẽ không đặc biệt để ý.

Tống Mạnh Hoa là sau khi Tống Thanh Xuân mất tích hai ngày, nhận được điện thoại của đài truyền hình TW, biết Tống Thanh Xuân đã không đi làm hai ngày.

Tống Mạnh Hoa trước gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam, đúng lúc hai ngày này Tần Dĩ Nam cũng đang liên lạc với Tống Thanh Xuân, bởi vì chậm chạp không có liên lạc được, đang chuẩn bị đi nhà họ Tống một chuyến.

Tất cả người quen thuộc với Tống Thanh Xuân, đều đang tìm cô, nhưng lại không có ai tìm được cô.

Chỉ riêng Tô Chi Niệm là một ngoại lệ, vào ngày hôm sau Tống Thanh Xuân mất tích, anh liền tìm đến cô.

Tống Thanh Xuân không rời khỏi Bắc Kinh, chỉ ở trong một làng du lịch vùng ngoại thành, cô thuê một biệt thự riêng vào ở, biệt thự gần sát hồ nhân tạo của làng du lịch, đẩy cửa sổ ra chính là hồ nước, hồng mai và tùng bách.

Mấy ngày nay hồng mai đúng lúc nở ra, khiến cho không ít du khách ngắm nhìn thưởng thức, nhưng mà từ sau khi Tống Thanh Xuân vào ở, luôn chưa từng bước ra.

Cô giam mình ở trong biệt thự, tất cả rèm cửa trên dưới lầu đều kéo chặt, mặc kệ là ban ngày hay là ban đêm, từ đầu đến cuối bên trong đều là một màu đen kịt, không có một chiếc đèn sáng lên.

Một ngày ba bữa Tô Chi Niệm đều đúng giờ gọi điện thoại cho nhà hàng của làng du lịch, đưa cơm cho Tống Thanh Xuân, nhưng mà mặc kệ phục vụ gõ cửa thế nào, Tống Thanh Xuân đều luôn chưa từng mở cửa ra.

Phần lớn thời gian trong biệt thự đều rất an tĩnh, nếu như không phải Tô Chi Niệm tận mắt nhìn thấy Tống Thanh Xuân vào biệt thự này, anh thật sẽ cho rằng bên trong cũng không người.

Tống Thanh Xuân không ăn không uống phong bế mình ở trong một không gian, Tô Chi Niệm cũng không ăn không uống canh giữ ở biệt thự với cô.

Hai người như vậy, khiến cho giám đốc làng du lịch có chút thấp thỏm bất an lên, sợ bọn họ tuyệt thực ở nơi này nữa, sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.

Vào lúc giám đốc làng du lịch quyết định tìm người đẩy cửa chỗ biệt thự Tống Thanh Xuân, mời cô rời đi, Tống Thanh Xuân tự nhốt mình ba ngày ba đêm, bỗng nhiên mở cửa biệt thự ra.

Tô Chi Niệm đứng yên tĩnh ở cửa, nghe được tiếng vang, chậm rãi quay đầu lại.

So sánh với cô, lúc này anh càng chật vật hơn một chút, quần áo trên người có chút hỗn loạn, tóc cũng lộn xộn, thức đêm khiến con mắt đỏ ngầu, ba ngày ba đêm không cạo râu, dài ra một mảng lớn.

Mà cô, một thân áo đơn giản màu lam, quần màu da, phối với giày ủng ống dài màu đen, mái tóc dài tùy ý kéo lên, ngoại trừ bởi vì thời gian quá dài không ăn, má gầy đi một chút, thần sắc thoạt nhìn không tốt, cũng không có gì khác thường.

Tống Thanh Xuân biết Tô Chi Niệm đang nhìn mình, cô lại luôn không nhìn về phía anh, cô thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhìn thẳng bị phục vụ mình gọi tới, ngữ điệu giòn gĩa gọi một đống lớn thức ăn.

Qua khoảng nửa tiếng, thức ăn Tống Thanh Xuân gọi được đưa vào biệt thự.

Rèm cửa khép kín dưới sự phân phó của cô, được phục vụ mở ra, cô ngồi ở trước bàn ăn lớn dài hai mét, đối mặt một bàn đầy ắp thức ăn, ngốn nga ngốn nghiến lên.

Sau khi cô ăn no thõa mãn, đánh ợ một cái, sờ sờ bụng, đá ghế dựa ra, trở lại trên lầu, trèo lên giường, bịt kín chăn mền đi ngủ.

Lúc Tống Thanh Xuân tỉnh lại, đã là chạng vạng, cô giống như buổi trưa, gọi điện thoại, gọi thức ăn, sau đó không biết đói no, liều mạng ăn, ăn đến khi thật sự ăn không vô, liền giống như buổi trưa, lên lầu đi ngủ.

Tống Thanh Xuân liên tiếp qua ba ngày ăn ngủ, ngày ngủ ăn như vậy, đến ngày thứ tư, cô đi ra biệt thự, dạo một vòng ở trong rừng mai.

Sau khi Tống Thanh Xuân bắt đầu ra ngoài đi lại, gần như mỗi ngày đều sẽ ra ngoài làng du lịch đi dạo rất lâu.

Tô Chi Niệm vẫn luôn ở bên cạnh cô, nhưng từ đầu đến cuối cô lại coi anh như không tồn tại, không nói câu nào với anh, cũng không đi liếc anh một cái.

Lúc đầu Tống Thanh Xuân đi ra khỏi biệt thự, khi cô mặc ít quần áo, hoặc là cô mang giày cao gót đi không ổn định ở trên con đường đá, anh sẽ khoác áo cho cô, hoặc là vào lúc cô suýt nữa ngã sấp xuống sẽ dìu đỡ cô một cái, nhưng không đến lúc đó, Tống Thanh Xuân liền sẽ giống như là biến thành người khác, kéo áo trên người xuống vứt trên mặt đất, hoặc là hất cánh tay anh dìu đỡ cô ra, xoay người trở về biệt thự.

Tô Chi Niệm biết, Tống Thanh Xuân không bằng lòng nhìn thấy anh, cho nên về sau, lúc cô đi ra, anh liền sẽ tránh né trước, tận lực để cho chính mình đừng xuất hiện ở trong tầm nhìn của cô.

Chẳng qua dù Tô Chi Niệm đã rất tận lực tránh né Tống Thanh Xuân, nhưng làng du lịch lớn như vậy, bọn họ vẫn sẽ không cẩn thận liền chạm mặt.

Ngày đó rơi rất nhiều tuyết, trong làng du lịch có mấy người bạn nhỏ chất người tuyết, Tống Thanh Xuân lớn hơn bọn nó mười tuổi, gia nhập hàng ngũ của bọn nó, cùng chơi đùa với bọn nó.

Người tuyết chất đến một nửa, mọi người liền chơi ném tuyết, nhiều ngày như vậy, Tống Thanh Xuân luôn chưa từng cười qua, lúc chơi đùa với đám trẻ con kia, lại có thể nở nụ cười.

Mấy người, càng chơi càng vui vẻ, xuyên qua tiếng cười đùa la to gào thét của đám trẻ con, Tô Chi Niệm đứng ở trong góc nhỏ còn nghe thấy tiếng cười thanh thúy xuất phát từ nội tâm của Tống Thanh Xuân.

Vào lúc đám trẻ con ném cầu tuyết về phía Tống Thanh Xuân, cô chạy loạn khắp nơi, tuyết rơi rất lớn, mơ hồ tầm mắt, cô vừa chạy về phía anh đứng, vừa lùi về sau nhìn đám trẻ con đuổi theo cô.

Tất cả lực chú ý của anh, đều ở trên người thật vất vả mới có sức sống của cô, thế cho nên lúc cô hoảng hốt chạy bừa đụng vào anh, anh hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị gì, đất tuyết bóng loáng, hai người liền đồng loạt ngã rầm trên mặt đất.

Anh nằm ở trên mặt tuyết, cô nằm ở trên thân anh.

Cô ngẩng đầu, lúc nhìn anh, tiếng cười trong miệng còn không ngừng, chỉ là lúc đang tiếp xúc đến gò má của anh, âm thanh liền im bặt ngừng lại, khóe môi tăng lên trong chốc lát cứng đờ.

Anh dìu đỡ eo cô, nhìn chằm chằm mắt cô, hỏi: "Có té bị thương chỗ nào không?"

Cô nghe được tiếng của anh, đột nhiên liền lấy lại tinh thần, dời tầm mắt từ trên mặt anh đi, lúc vừa mới chuẩn bị đứng lên từ trên người anh, mấy đứa bé kia liền xông tới.

Trong nhóm trẻ con cầm lấy quả cầu tuyết, liền bùm bùm lốp bốp đập xuống trên người cô.

Nhóm trẻ con chơi đùa, hạ thủ khó tránh sẽ không nhẹ không nặng, quả cầu tuyết hơi lớn, lúc đập về phía mặt Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm bất giác giơ tay lên, giúp cô che cản một chút.

Hành động tỉ mỉ như vậy của anh, cũng không biết đã kích thích đến chỗ nào của cô, cô bỗng nhiên liền ôm lấy anh, lăn đến trong đống tuyết ở một bên, sau đó leo lên, nhìn lướt qua mu bàn tay bị tuyết đập đỏ lên của anh, liền mang theo vài phần phẫn nộ, vỗ mạnh từ bông tuyết trên người, đi trở về biệt thự.

Những đứa trẻ kia nghi hoặc sao cô bỗng nhiên lại đi, mở miệng gọi một tiếng "chị ơi", đuổi theo cô.

Vốn trong tuyết rất náo nhiệt, bỗng chốc chỉ còn lại một mìnhTô Chi Niệm.

Anh nằm ở trong đống tuyết rất lâu, mới đứng lên, lúc anh theo thói quen đi đến cửa biệt thự của cô, nhìn thấy người phục vụ bưng nhiều bình rượu đỏ tây dương vào biệt thự của cô.

Đổi lại trước đây, Tô Chi Niệm sẽ ngăn cản Tống Thanh Xuân uống rượu.

Nhưng lần này anh không có.

Anh yên tĩnh tựa vào cửa phòng biệt thự Tống Thanh Xuân vào ở, ngắm nhìn tuyết lớn lơ phơ lất phất trước mặt, nghe Tống Thanh Xuân giống như là uống nước nước, âm thanh uống rượu ừng ực.

Tửu lượng của cô vẫn là kém cỏi như thế, uống say, lại không dừng lại, còn cầm lấy điện thoại, gọi lễ tân đưa rượu.

Tô Chi Niệm chỉ để cho người phục vụ đưa một lần rượu, liền cấm đưa lần thứ hai.

Tống Thanh Xuân bên trong đã hoàn toàn say thành một bãi bùn loãng, cô lầm bầm lầu bầu nói thầm rất nhiều thứ, vừa nói thầm còn vừa mắng anh.

Say rượu khiến cho thần chí cô không rõ ràng, nói lộn xộn, đến cuối cùng, cô liền cười khanh khách, giống như là bộ dáng rất vui vẻ, nhảy nhảy nhót nhót hát ca ở trong biệt thự.

Tống Thanh Xuân giày vò đến hơn nửa đêm, mới ngừng lại.

Tô Chi Niệm luôn chờ đến khi hô hấp cô kéo dài, hoàn toàn hôn mê rồi, mới trở về gian phòng mình thuê.

Ngày hôm sau tuyết rơi dầy khắp nơi, thời tiết đặc biệt tốt.

Ánh mặt trời rõ ràng chói lọi chiếu làng du lịch, hồng mai bạch tuyết, sắc thái xung kích, khiến cho toàn bộ thế giới đẹp giống như mộng cảnh.

Tám giờ đúng giờ Tô Chi Niệm rời giường, sau khi ăn sáng xong, vẫn xuất hiện ở cửa biệt thự Tống Thanh Xuân.

Cô say rượu, còn chưa tỉnh ngủ, anh dựa vào vách tường, nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ vui chơi chạy nhảy ở nơi không xa, yên tĩnh chờ đợi.

Mãi cho đến mười giờ, cuối cùng trong biệt thự cũng có động tĩnh.

Tống Thanh Xuân tỉnh lại, bởi vì say rượu, khiến cho rất nhức đầu, phát ra một loạt tiếng kêu rên ngắn ngủi.

Cô dựa vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net