20. Yuyi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuyi: Mong muốn được cảm nhận lại cảm giác đã mất.

"Jeno, tôi thề là tôi sẽ giết anh." Mark rít lên, khó chịu.

"Gì? Tại sao?" Anh hỏi người bạn của mình, ngạc nhiên khi thấy Mark bộc phát sự giận dữ.

"Trách nhiệm của anh ở đâu? Tôi đã cầu xin anh mấy tuần nay về vị trí của Hanbin và bây giờ anh nói với tôi rằng anh quên? "

"Ồ, Cái đó." anh đáp lại một cách khô khan.

Mark nói lắp bắp trong sự giận dữ xen lẫn thất vọng, " Đó?? Cái đó? Này anh bạn, chuyện gì đang xảy ra với anh vậy?"

"Tôi chỉ là ... tôi không biết." Anh nói không thành lời, xoa bàn tay thô ráp lên mặt. Nhưng anh không biết tại sao anh lại như thế này. Jaemin.

Mark dừng lại, hình như anh biết chuyện gì đang xảy ra rồi, sự tức giận của anh sôi sục thành sự thông cảm cho người bạn của mình, "Vẫn chưa nhận được tin tức từ Jaemin à?" anh cẩn thận hỏi.

Jeno lắc đầu. Anh đã không thể nói chuyện với Jaemin trong gần một tháng. Mọi liên lạc về công việc của họ đều thông qua Renjun, nhưng Jaemin cũng không nhấc điện thoại hay nhắn tin hay đáp lại bất kì nỗ lực nào của Jeno.

"Cậu ấy cũng vẫn không nhận bất kỳ cuộc gọi nào của Hyuck." Mark xác nhận trước khi Jeno có thể hỏi lại, "Em ấy bây giờ cũng rất lo lắng cho Jaemin."

"Anh có nghĩ rằng tối mai em ấy sẽ đến không?" Jeno hỏi Mark, anh tuyệt vọng dù được trấn an một chút khi có hi vọng nhỏ nhoi rằng anh sẽ gặp lại Jaemin ở bữa tiệc sáp nhập hai công ty.

"Tôi không biết... cậu ấy tốt hơn nên đến! Hoặc tôi sẽ đánh chừa cái mông xinh xắn đó." Mark cáu kỉnh, cố gắng tạo ra một chút cảm giác thoải mái cho không khí buồn bã tỏa ra nơi Jeno này.

Jeno cười buồn, không biết phải làm sao.

"Dù sao đi nữa," anh bắt đầu đổi chủ đề, "Chúng ta nên sớm tìm người thay thế vị trí ấy."

"Tôi đã lập danh sách một số người mà tôi có ấn tượng tốt" Mark lôi một tập hồ sơ đầy CV và tài liệu từ trong cặp ra và đưa cho Jeno, "Vậy, đây..." anh bắt đầu chỉ ra những ứng viên mà anh ưa thích, giải thích lý do tại sao họ sẽ phù hợp với công ty. Nhưng Jeno lại tiếp tục không thực sự chú ý đến.

♧♧♧♧

Jaemin hít một hơi thật sâu, cố gắng giảm căng thẳng trong khi thắt ngay ngắn chiếc cà vạt. Trong vài giờ nữa, cậu sẽ phải ở trong một căn phòng đông đúc với đầy những luật sư và doanh nhân quyền lực, và như lẽ đương nhiên cậu là một trong số ít những omega có mặt. Jaemin vẫn kiên quyết phớt lờ thực tế rằng một trong những alpha mạnh mẽ đó sẽ là Jeno.

Sự hợp nhất của họ đã được thực hiện khá suôn sẻ, các công ty của họ đã chính thức được hợp nhất với nhau- ít nhất là trên giấy tờ. Phần khó nhất vẫn còn ở phía trước. Vì vậy, tối nay chủ tịch Na và Lee đã quyết định tổ chức một buổi dạ tiệc lớn để ăn mừng và tất nhiên cũng là để xoa dịu tất cả những người nắm giữ cổ phần, thậm chí có ý muốn thu hút thêm những người mới. Vì vậy Jaemin đã được hướng dẫn rõ ràng để có hành vi tốt nhất của mình và không xúc phạm bất kỳ alpha nào với tính cách cứng đầu vốn không thuộc về omega đó. Vì thế cậu đành xịt thuốc chặn mùi hương rồi uống hai viên thuốc và rời khỏi khách sạn. Cậu không có nơi ở mới cũng tại cậu thậm chí còn không quan tâm đến chuyện tìm nhà. Dù sao cũng chẳng có ích lợi gì, ở trong một khách sạn vô danh cũng giống như ở trong một căn hộ vô danh mà thôi. Với đầu óc trống rỗng, trái tim trống rỗng, cậu mệt mỏi lái xe đến bữa tiệc.

Chết tiệt. Jeno nuốt nước bọt, hơi thở như bị đánh cắp lấy. Em ấy thực sự ở đây. Alpha chuốc lấy ly sâm panh mà anh ta cầm trên tay trước khi nhanh chóng thay nó bằng một ly đầy lấy từ khay của người phục vụ đi qua. Jaemin bước vào phòng như một ngôi sao băng hôn lên bầu trời đêm tĩnh mịch, rực rỡ, tỏa sáng và hoàn hảo- ngay lập tức thu hút ánh nhìn và mọi lời thì thầm. Cậu nhanh chóng bị cuốn vào những cuộc trò chuyện với Johnny và Jaehyun, viên bi vàng to lớn lấp lánh giữa phòng khiêu vũ thậm chí còn nhạt nhòa khi được sánh với cậu.

Dù trong một khoảnh khắc nào đó, Jeno đã nghĩ trái tim mình có thể đã thay đổi sau một tháng xa cách nhưng có vẻ như tình cảm của anh dành cho Jaemin vẫn vẹn nguyên, thậm chí còn bền chặt và day dứt hơn.

Jaemin đương nhiên cảm thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình khi cậu bước vào trong, dù sao cũng không có gì mới để ngạc nhiên. Nhanh chóng lọt vào đôi mắt xanh của Johnny, những người bạn alpha của cậu cũng đi tới bên cạnh.

"Wow Nana, em thật nổi bật." Jaehyun khen khi bắt tay cậu. Họ đã quá thân thiết, hơn là để chỉ bắt tay nhau, nhưng Jaehyun hiểu rõ như vậy sẽ tốt hơn.

"Cảm ơn, Jae. Anh cũng không quá tệ". Cậu trêu chọc.

"Tuyệt vời!" Johnny thản nhiên chào hỏi, mỉm cười với omega. Cả Johnny và Jaehyun đều mặc những bộ lễ phục được may đo hoàn hảo, đẹp trai và phong độ. Cũng không có gì thắc mắc khi họ luôn là các alpha lý tưởng.

"Ten cũng ở đây?" Cậu hỏi Johnny.

"Không, em ấy có một phòng trưng bày sẽ khai mạc tối nay." Johnny bĩu môi trước sự vắng mặt của người bạn đời của mình.

"Anh nên bỏ về sớm rồi đi tham quan nó đi." Jaemin tinh nghịch gợi ý. Cậu vẫn luôn yêu thích nghệ thuật của Ten, nếu cậu có một nơi ở mới, cậu muốn phủ lên mọi bức tường bằng bất cứ thứ gì từ phòng trưng bày của Ten.

"Taeyong cũng không có ở đây?" Jaemin quan sát, nhìn quanh tìm omega.

"Không, em ấy phải làm nhiệm vụ tối nay." Jaehyun trả lời, nhấp một chút sâm panh. Jaemin rất yêu quý Taeyong, bạn đời của Jaehyun. Anh ấy rất giống Jaemin ở điểm không chịu tuân thủ quy tắc vốn có của bản năng, một thám tử hàng đầu ở Seoul mặc dù lực lượng cảnh sát thậm chí còn quan trọng hơn cả giới luật pháp.

"Ngày kỷ niệm đầu tiên của chúng tôi sắp đến, ăn mừng cùng nhau chứ." Jaehyun đề nghị.

"Đã một năm rồi à?" Jaemin hỏi, ngạc nhiên về thời gian đã trôi qua nhanh như thế nào.

"Thằng nhóc chết tiệt, tôi vẫn nhớ cậu đã khóc nhiều như thế nào đấy." Johnny nói đùa, nhếch mày trêu ghẹo vỗ vai Jaehyun.

"Ngày anh và Ten kết hôn, anh cũng sẽ khóc dở mếu dở, cứ chờ đi."

"Em cá luôn." Jaemin đồng ý, mỉm cười khi Johnny chế giễu.

Những trò đùa và tiếng cười thoải mái, cuộc trò chuyện vẫn vui vẻ tách biệt khỏi đám đông xung quanh đang xôn xao. Để ý thấy những bộ váy đắt tiền và những bộ vest chỉnh tề xúm lại, Jaemin không thể không nhìn xung quanh, tò mò tìm kiếm. Ngay sau đó, cậu nhìn thấy anh, hơi thở như rời khỏi cơ thể, trái tim yếu ớt quặn thắt. Jeno.

Anh ấy đang nói chuyện với một số alpha mà Jaemin không quen biết, đôi mắt lưỡi liềm của anh vẫn thu hút như vậy. Vẻ bảnh bao tuyệt đẹp trong bộ vest màu đỏ tía đậm và áo sơ mi trắng, mái tóc nâu mềm mại sà xuống êm đềm trên lông mày, tất cả quá đỗi quen thuộc nhưng cũng quá xa vời đối với cậu.

Trong một khoảnh khắc, Jeamin như đang đắm chìm trong ngập tràn cảm xúc của thời gian ấy. Trái tim cậu căng phồng vì tình yêu và cả nỗi đau khổ. Em nhớ anh- linh hồn cậu thì thào. Đột nhiên Jeno nhìn về phía cậu như thể anh đã nghe thấy nỗi nhớ hằn sâu trong tâm hồn cậu. Họ lạc vào sâu trong đôi mắt của người kia, thậm chí ngang qua một căn phòng chật kín người, họ biết rằng đối phương không còn thuộc về mình nữa. Và bây giờ họ đã ở quá xa nhau, một đại dương rộng lớn mà Jaemin đã thề rằng cậu sẽ không vượt qua lần nữa, giữa họ. Cậu quay đi và cáo lỗi, ngay lập tức bỏ đi. Mọi thứ trong cuộc đời cậu quá thống khổ, như thể những khúc xương giòn tan trong lồng ngực nứt ra và xuyên qua trái tim đỏ yếu ớt. Chính Jeno đã thổi luồng sinh khí mới vào cậu, nhưng Jaemin đã không thể đáp lại được nữa, tất cả nếu tiếp tục có lẽ chỉ để lại nỗi đau mà thôi.

Jeno nhìn Jaemin rời khỏi phòng khiêu vũ, một nỗi buồn sâu sắc không tên đã lắng sâu vào xương cốt của anh từ bao giờ. Khi ánh mắt anh gần rơi vào mắt Jaemin, mặc dù đang ở phía bên kia căn phòng, nhưng anh đã nhìn thấy tất cả những gì bản thân anh cảm thấy trong sâu thẳm cả hai.

Anh thường cau mày với những người nói về những người bạn tâm giao, những câu chuyện lãng mạn đầy sai lầm hòa vào một câu chuyện thần thoại siêu nhiên nào đó chỉ đẹp khi nằm trong thơ ca, truyện cổ tích. Nhưng sau đó anh đã gặp Jaemin, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn và bây giờ anh cũng là một người nguyện tin tưởng nét hão huyền ấy. Tin rằng và biết rằng, anh sẽ không bao giờ có thể yêu ai khác nữa.

Jaemin bước ra boong tàu, thèm muốn không gian yên bình cho xung quanh và cho cả nỗi lòng đang dậy sóng. Bữa tiệc sẽ sớm khai tiệc, nhưng cho đến lúc đó cậu chỉ cần hít thở một chút. Khi Jeno tới, mặt thuyền rung chuyển dưới chân cậu như báo hiệu. Cố giữ cho bản thân bình tĩnh, cậu châm một điếu thuốc, tựa vào lan can mà nhìn ngắm Seoul long lanh trong ánh đèn nhộn nhịp phía dưới xa xa. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Jaemin bắt gặp mùi táo và quế quen thuộc, cậu lặng người đi, không chắc đó chỉ là ký ức hay là thực tại.

Cầu xin anh, em không thể gặp anh ngay bây giờ.

Em nhớ anh, em muốn gặp anh.

Trái tim đầy mâu thuẫn của cậu run lên cả khi cậu rút điếu thuốc khỏi miệng, thở ra làn khói xám xịt mơ hồ với một tiếng thở dài buồn bã.

"Chào" Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau cậu, âm thanh như vang dội trong tận xương tủy. Jaemin sững người, trong giây lát lúng túng, không biết phải làm gì.

"Chào" Cậu đáp lại, không dám nhìn Jeno.

"Dạo này em thế nào?" Jeno hỏi, tiến đến đứng cạnh Jaemin, dựa vào lan can cứng ngắt.

"Đều ổn" Cậu đã nói dối, và hình như Jeno cũng biết lời nói dối của cậu, "Còn anh?"

"Rất kinh khủng." Anh thừa nhận. Còn Jaemin vẫn vậy, không quay lại nhìn anh lấy một ánh mắt.

Không gian im lặng đến đáng sợ, Jeno tận dụng cơ hội hiếm hoi này để cố nhìn ngắm Jaemin thêm một chút, khi cậu còn ở gần anh. Cậu mặc một bộ đồ màu xanh hoàng gia tuyệt đẹp với cổ áo đen và áo sơ mi đen bên trong, phong cách hoàn hảo, không còn dáng vẻ yếu ớt như trước đó. Nhưng cũng lạnh lùng xa cách không thể chạm tới. Dù vậy Jeno vẫn nhận ra rằng bàn tay của cậu đang run rẩy như thế nào, làn da của cậu nhợt nhạt như thế nào, bóng tối trong mắt cậu lại hiện rõ như thế nào. Jeno không nghĩ rằng trái tim mình có thể đau đớn hơn được nữa, nhưng nó lại làm được rồi. Anh nở nụ cười giữa cơn gió lạnh của màn đêm tĩnh mịch, không còn đôi mắt cười như trăng lưỡi liềm, hiện tại lại chua chát vô cùng.

Jeno im lặng nhìn Jaemin châm một điếu thuốc khác, và anh ghen tị, nực cười nhỉ. Anh cũng ước được gần môi Jaemin một lần nữa. Ngay khi anh định nói điều gì đó, chuyển động trong phòng khiêu vũ báo hiệu mọi người nên di chuyển đến nhà ăn, Jaemin hất phần tàn thuốc còn sót lại qua mép lan can lạnh lẽo, quay người rời đi. Ngay khi đó, Jeno đưa tay ra và kịp nắm lấy tay cậu trước khi cậu có thể rời đi.

Jaemin sững người khi một bàn tay to lớn và ấm áp quen thuộc nắm lấy bàn tay mình. Trái tim cậu tan chảy khi cảm nhận được cái chạm ấy, cậu đã nhớ anh biết bao. Mùi của anh ấy, sự hiện diện của anh ấy, cả sự ấm áp của anh ấy.

Không phải lúc này. Mình không thể sai lầm một lần nữa. Cảm giác như muốn khóc và hét lên mọi kìm nén nơi cuống họng, cậu rút tay của mình khỏi tay Jeno. Chậm rãi, như thể một lần nữa nói lời từ biệt, cậu rời đi không ngoảnh lại.

Bữa tiệc còn lại của đêm ngập tràn đồ ăn ngon và rượu đắt tiền, những người sang trọng và vài bài phát biểu dài dòng. Jaemin đã nói chuyện với những người có địa vị cao, những người giàu có. Nhưng tất cả đều cư xử máy móc với cậu, cậu cứng ngắc lặp lại mọi hành động, làm đúng những gì được chỉ bảo. Cậu cảm nhận được ánh mắt của Jeno đang nhìn mình, nhưng cậu không hề đáp lại ánh mắt đó. Sợ rằng nếu nhìn thấy đôi mắt đó cậu sẽ không còn sức để quay đi lần nữa.

Khi trời tờ mờ sáng, Jaemin lái xe từ khách sạn nơi tổ chức sự kiện, trái tim và bộ não của cậu trống rỗng. Tâm trí cậu mệt mỏi cùng cực, chân tay thì nặng trĩu. Lại một lần nữa phải gánh chịu hậu quả của 'thứ siêu trấn áp' ấy nhưng giờ đây cậu đã không thể tự lo cho mình được nữa rồi. Cậu đỗ xe ở lô đất dưới lòng đất và khi đi vòng qua chiếc xe về phía thang máy, không biết từ đâu, một người lao ra tóm lấy cậu.

♧♧♧♧

Jeno bước vào căn hộ của mình và cởi chiếc áo khoác hào nhoáng ra, đột nhiên cảm thấy bực bội. Anh đã nghĩ rằng được nhìn thấy Jaemin sẽ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng không, nó lại càng khiến anh cảm thấy tồi tệ hơn. Tệ hơn rất nhiều. Tất nhiên anh đã từng có những mối quan hệ trước đây, nghiêm túc và đơn giản, anh cũng đã yêu rồi chia tay. Nhưng chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra khiến anh như thế này, anh giận Jaemin đến nhường nào, nhưng lại nhớ cậu đến nhường nào. Không một ngày nào trôi qua mà anh không nghĩ về cậu. Mỗi khi nhắm mắt lại anh sẽ lại nhìn thấy cậu trong giấc mơ triền miên. Thật buồn, vậy mà cũng có điều anh muốn rất nhiều nhưng lại không thể có được.

Với một tiếng thở dài khó chịu, anh đứng lại trong bếp và rót cho mình một ly rượu Bourbon. Hớp một ngụm sâu chất lỏng sẫm màu, anh sửng sốt khi điện thoại reo. Trời đã gần rạng sáng, ai lại gọi cho anh lúc này chứ.

"Mark?" anh trả lời sau khi kiểm tra ID.

"Jeno, mau đến đây ngay."

"Hả? Tại sao? Anh ở đâu?"

"Trung tâm Gangnam." Mark dừng lại, "Là Jaemin, cậu ấy bị thương rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net