Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào, tôi là Haechan. Cậu chính là học sinh chuyển đến mà ai cũng nhắc gần đây?"

Người ngồi bên cạnh Jeno lên tiếng phá vỡ màn đọ mắt căng thẳng của cả hai. Lúc này Jaemin mới bừng tỉnh nhìn sang. Người này dương quang xán lạn, cười lên mang nét vui vẻ hào hứng không có gì là khó gần. Jaemin nghe thế thì vờ ngạc nhiên.

"Ồ, ai cũng nhắc sao. Vậy bạn học đây có biết tôi không nhỉ?" Jaemin nhìn Haechan trả lời nhưng ngón tay lại chỉ hướng vào người kia.

"Bạn học, có thể bạn nơi khác đến nên hành xử tự do, nhưng ở đây thì không, cậu có phần tuỳ tiện..."

"Jaemin? Na Jaemin?". Jeno đột ngột lên tiếng cắt ngang lời của 'vị hôn thê' hắn.

Mở miệng ra câu đầu tiên vậy mà lại gọi tên cậu. Gọi cả họ tên rất rành mạch, giọng nói đầy uy vũ. Jaemin tự dưng lại chột dạ.

"S..sao?"

Jeno đưa tay qua bàn, tích tắc đã nắm lấy cằm Jaemin nâng lên, buộc cậu phải hướng mắt gần hơn về phía hắn. Vì quá bất ngờ mà cả thân cậu cứng đờ không kịp nhúc nhích. Dù bên trong đang sinh ra loại cảm giác kì quái nhưng bên ngoài Na-giả-ngầu-Jaemin lại vẫn rất cứng miệng.

"Tức giận vì tôi ăn đồ của cậu à?"

"Nơi này không phải chỗ của cậu mà thích làm gì thì làm. Ở đây tôi chính là cao hơn cậu nên đừng thách thức tôi. Còn nếu không thể nhập gia tuỳ tục..."

Jaemin mở to mắt, dưới cằm nơi Jeno đang cầm như có lửa hơ vào, hắn dùng ngón cái miết qua vệt nước táo khi nãy, lau nó cho Jaemin. Tiếp tục nói:

"Thì ngoan ngoãn ăn cơm ở đây, uống nước ở đây cho biết điều hơn rồi biến khỏi Nam Shin, tôi không hoan nghênh cậu đâu"

Jeno đứng dậy, thiếu niên nhìn thấy rõ ràng hắn vừa liếm qua ngón tay cái đã lau vệt nước cho cậu. Jaemin vô cùng hốt hoảng. Hành động này trực tiếp đánh gãy lý trí cậu. Sao người này lại tồn tại một loại bá khí kinh người như thế?

Lời hắn nói ra không nặng không nhẹ nhưng thành công làm dòng máu trong người cậu sôi lên sùng sục. Jaemin căn bản không nghĩ đến tình huống này có thể xảy ra, sức ép từ ánh nhìn đến giọng nói trầm thấp cùng cử chỉ kiêu ngạo của hắn còn nặng hơn kề đao vào cổ cậu.

Đến khi hắn từng bước dài rời khỏi nhà ăn, người của gia tộc Lee cũng lắp xắp đi theo, cậu vẫn thừ ra đó mà nếu Haechan không búng tay có khi còn lâu mới tỉnh.

"Bạn học Na, không ngờ cậu có loại năng lực phi thường này đó" Haechan vỗ vai cậu định quay đi

"Năng lực gì?" Jaemin khó hiểu.

"Jeno kì quặc như thế, nói nhiều như thế còn dữ dội như thế. Mười bảy năm nay, người em họ này chưa bao giờ được thấy. Đúng là người thành phố đến một cái khác hẳn"

Haechan nhún vai, lần này cậu ta bỏ đi thật.

.

Sau chuyện ở căntin hôm đó, tất cả mọi người dường như đang cực kì ái ngại cho Na Jaemin khi đã chọc giận Jeno. Lee Jeno không khác gì bảo vật của vùng này, chẳng ai muốn làm phật lòng hắn, chỉ có cậu là ngang ngược mới mò đi làm loạn một vòng. Cứ cho cậu mới đến, không hiểu gì về nơi này nên không ai nỡ trách cứ, nhưng Jeno thì rõ ràng ghét bỏ Jaemin ra mặt.

Người bạn nhỏ hề có quan tâm vế trước, vế mà có ai trách cứ gì không đấy, cậu trước nay không thèm sợ mấy chuyện thế này, nếu ầm ĩ lên mà có thể thả cậu về lại Seoul càng tốt quá đi chứ. Nhưng Jaemin đặc biệt suy nghĩ ít nhiều về vế sau, Jeno ghét bỏ cậu.

Rõ ràng người nhỏ nhen mới để trong lòng cái chuyện cỏn con như vậy, cứ nhất thiết phải dùng ánh mắt cay nghiệt ấy nhìn cậu làm gì? Jaemin chống cằm suy tư hết cả tiết vẫn thực bức bối. Hắn ta nghĩ cậu thích sống ở đây lắm sao mà đuổi cậu đi, cái nơi mà hắn ta có thể leo lên đầu cậu ngồi? Mẹ nó, bực chết đi được!

"Cậu nhặng xị cái gì thế?" Bàn bên chường mặt qua hỏi.

"Loại thái độ lồi lõm kia có dùng ánh mắt ấy với ai chưa?"

"Hả? Ai thái độ lồi lõm? Ánh mắt gì?"

"Jeno sao lại dùng ánh mắt khó chịu đó nhìn tớ?"

"À... cậu lại nghĩ tới Jeno à?"

Jeonjun gật gù suy xét, "Chưa từng, cậu ấy lạnh nhạt lắm, mặt không thường có cảm xúc mấy. Ai cậu ta cũng lãnh đạm như ai, nhưng thái độ biểu hiện rõ ràng ghét ra ghét đến như vậy đúng là có chút... ừm..."

"Với lại... Jeno không thích mấy người ở thành phố đâu?"

"Hắn ta không thích người thành phố? Lý do?", Jaemin hỏi lại lần nữa.

"Thì, gia tộc cậu ta văn hoá mà, sống nề nếp đến cả tư thế ngủ cơ. Cậu không biết chứ cầm kỳ thi hoạ với Jeno đều là chuyện tầm thường, từ nhỏ được rèn dũa uốn nắn rất kĩ nhé. Lúc học tiểu học bọn con nít chúng tôi tò mò cực, kéo nhau trèo lên cây cao nhìn vào phủ Lee xem có gì, lại bắt gặp cậu ta quỳ ngoài sân ăn từng roi đòn của trưởng vùng đó "

"Những người khác trong gia tộc không cần phải hoàn hảo nhưng Jeno bắt buộc phải toàn vẹn, người được định sẵn nó phải khác", Jiah cố nhoài người qua dãy cậu. Người con gái này sao mà thính với tên Lee Jeno thế chứ.

"Vì tớ là fan cứng của Jeno, cậu ấy xếp hạng nhất, NCT xếp hạng hai", Jiah làm như có thể đọc được thắc mắc của bạn học Na.

"Còn biết cả NCT cơ á?"

"NCT, đi muôn nơi! Đâu có ở hành tinh khác đâu mà không biết."

Nếu Jiah biết cậu từng được công ty chủ quản của NCT mời đi casting thì có quay sang ngưỡng mộ cậu hơn Jeno không nhỉ?

Taro lúc này cũng chồm lên, "cho nên chắc là cậu ấy khó chịu với những người sống thoáng và tự nhiên như cậu đó. Còn... không biết tôn trọng trưởng vùng tương lai thì cậu bị ghét là đúng rồi. Haha".

.

"Sống như hắn ta chắc Na Jaemin này không sớm thì muộn cũng hoá điên"

Jaemin vừa cầm hộp sữa bị mẹ Na ép uống hút rột rột dưới khuôn viên của ngôi trường cổ kính, vừa lẩm bẩm lúc nghĩ lại lời kể từ đám bạn rồi tự hồi tưởng đến lối sống tự do tự tại không nề nếp của mình, tặc lưỡi. Đến khi không còn hút được gì nữa mới thả xuống tâng một cái rồi mới co chân đá thành đường cong đẹp mắt vào sọt rác.

Chính xác thì vài centimet nữa thì sẽ vào sọt rác, còn cự li này thì vào lưng người đi đường.

Jaemin nghĩ có căn làm hậu duệ gì đó là đúng rồi, linh quá mà. Tôi ném lệch là lỗi của tôi, nhưng cậu xui nên trúng cậu là lỗi của cậu. Đó là Jaemin nghĩ trong lòng thế chứ ra đến miệng lại bóp thành dạng khác.

"Tôi thề, lần trước tôi cố tình nhưng lần này là vô tình"

Jeno kiệm lời hết sức, hắn chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng nhặt lên hộp sữa, thảy nó vào sọt rác rồi bỏ đi. Vô tình hết sức.

Jaemin chợt nổi lên tấm lòng cao cả muốn rửa oan cho dân thành thị như cậu, hoặc là hụt một nhịp khi trông Jeno không chút để ý gì đến mình. Hai ý thì ý nào cũng được, bạn nhỏ đã chạy bám theo bóng lưng người ta rồi.

"Jeno! Leeeee Jeeee noooo" Jaemin dợm nhanh hơn hắn một bước chân, quay người lại để mặt đối mặt với hắn. Vừa đi lùi vừa nghịch ngợm kéo dài giọng. Hắn làm như không thấy, càng khiến cậu ra sức lôi kéo sự chú ý hơn.

"Cậu không thích người thành phố như tôi hả? Người ta nói thế"

"..."

"Thật ra bọn tôi rất phóng thoáng vui vẻ, không có thèm cứng nhắc như cậu đâu"

"..."

"Cậu đến Seoul bao giờ chưa? Vui cực, đi không? Mà cậu vì chuyện tôi nói đểu rồi ăn mất táo của cậu mà ghét bỏ rồi đánh giá tôi sao?"

"..."

Jeno cứ mãi chẳng nói gì, hắn đến nhìn mặt cậu còn không thèm nhìn tới. Hết nhìn phía trước rồi lại cúi đầu nhìn xuống đất. Dưới đất có gì hay hơn gương mặt đẹp trai của cậu?

"Cái đó thì hơi nhỏ nhen nha. Tôi không sợ cậu là con ông to bà lớn, gia đình cốt cách đâu, chỉ thấy nếu hành vi của tôi làm cậu khó chịu đến vậy thì xin lỗi nhe"

"Đi đứng cẩn thận"

"Hả?... Oái!"

Tí nữa thì chỗ gờ trên đường làm Jaemin ngã ngửa ra đó nếu không được Jeno nhạy bén kịp thời ôm eo giữ lấy.

Jeno ôm eo giữ lấy...

Jeno ôm eo...

Jaemin hôm nay ra đường bằng chân gì? Vùng đất thơm linh thiêng thật, xui là xui không đùa được đâu.

Cậu dính vào người Jeno, cánh tay hắn vô cùng rắn rỏi, Jaemin cũng là con trai không hề thua kém nhưng hắn chỉ cần một tay đã có thể giữ chặt cậu. Trên người Jeno thơm mùi hương vô cùng dễ chịu, thiếu niên nảy sinh tận hưởng khịt khịt mũi ngửi thêm một chút, nhưng thứ mùi hương này liệu có chứa chất kích thích? Vì cậu có chút say.

Và trước khi lại thấy ánh mắt khó chịu đầy dữ dội của hắn, Jaemin thề rằng mình trong nửa giây ngước lên chợt thoáng thấy nét dịu dàng trong đó, rõ ràng là thế.

Jeno buông tay không báo trước làm Jaemin thêm lần nữa chới với, mãi mới đứng ngay lại được. Hắn ghét bỏ thả một câu,

"thật phiền phức. Sao ông tôi lại để các người ở lại đây chứ".

Sau đó liền sải nhanh bước chân rời đi, để cậu lại một mình nơi vườn hoa đang đến kì rộ nở. Jaemin ngơ ngác, không kịp nhận ra apple watch trên tay mình lại rung lên báo nhịp tim tăng nhanh bất thường.
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net